Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 228

Tần Du nhìn bọn họ: "Nói linh tinh gì đấy? Mà dù là nhân tiện thật thì các anh có đi hay không?"

"Đi đi đi!"

Tần Du khởi động xe ô tô, hỏi Phó Gia Thụ: "Chủ nhật ở trường đua ngựa Giang Loan có chừng trăm chỗ để ngồi không? Em muốn dẫn đồng nghiệp trong bộ phận cùng đi xem đua ngựa."

"Chắc là vẫn chưa mở bán vé xem buổi diễn đâu nhỉ? Anh sẽ cho người sắp xếp."

"Không vội, chờ em xác nhận rồi nói sau."

"Được, mọi người cứ xác nhận trước đi." Phó Gia Thụ tựa lưng vào ghế, có người lái xe nên anh ngồi rất thoải mái, anh khẽ híp mắt, tựa như vô tình hỏi: "Hôm nay Tống Thư Ngạn hiểu lầm, suýt chút nữa đánh nhau với anh."

"Đánh vì?"

"Bởi vì em."

"Vì em?" Tần Du không nghĩ ra có chuyện gì đáng để bọn họ đánh nhau.

"Lúc anh ấy đến, chẳng phải anh đang ngủ sao? Anh ấy hỏi một câu, anh trả lời là mệt. Sau đó em gọi điện thoại cho anh, không phải em hỏi anh là có ngủ trưa hay không à? Anh ấy ở bên cạnh anh, nghe được lời anh nói với em. Sau đó, anh ấy hiểu lầm." Phó Gia Thụ nhìn Tần Du.

Tần Du nhìn con đường phía trước, xoay chuyển đầu óc, rốt cuộc là hiểu lầm cái gì?

Phó Gia Thụ lặp lại một câu: "Anh ấy hiểu lầm, câu anh nói 'Anh mệt!'"

"Mẹ kiếp..." Tần Du nhịn không được muốn chửi tục, rốt cuộc nhịn xuống, không phải vì cô muốn ra vẻ tao nhã, mà là nhớ tới Tống Thư Ngạn con mẹ nó là ai: "Rốt cuộc trong đầu tên khốn kiếp này có cái gì? Chẳng lẽ không phải là anh muốn đánh anh ta sao? Anh ta còn dám đánh anh?"

Phó Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô: "Ai bảo người ta muốn mua máy dệt của anh, không phải em nói khách hàng là thượng đế sao? Cho nên anh nói với anh ấy, đêm qua chúng ta ngửa đầu ngắm trăng, thưởng nguyệt tới tận nửa đêm về sáng."

"Ngắm trăng, thưởng nguyệt tới tận nửa đêm về sáng? Em có thể làm ra chuyện ngu ngốc đó ư? Vì sao một mình anh làm chuyện ngu xuẩn, lại đòi em gánh vác chung với anh?"

"Có nạn cùng chịu. Anh đoán anh ấy sẽ không nhịn được mà hỏi em, dù sao tra hỏi em cũng tốt. Em ngàn vạn lần đừng nói thật, anh nói em nghe, nếu như em nói thật..."

"Thì sao?" Chẳng lẽ Tần Du còn sợ anh chắc.

Phó Gia Thụ quay đầu nhìn về phía trước, u oán nói: "Vậy anh cũng hết cách."

Tần Du nhớ tới bộ dạng ngu xuẩn đêm qua của anh thì muốn bật cười, thế mà anh còn nói là ngửa đầu ngắm trăng, Tần Du hỏi: "Phó Gia Thụ, anh ngửa đầu ngắm trăng mà còn nhắm mắt lại?"

"Tần Du, em không chịu thôi đi, đúng không?"

"Vấn đề không phải là anh ngửa đầu nhắm mắt ngắm trăng, mà là sáng sớm tinh mơ anh đã tìm em dậy tập thể dục, thù này em nhớ kỹ, sẽ không chịu thôi!"

Phó Gia Thụ nghiêng đầu không để ý tới cô nữa.

Ôi! Đàn ông! Còn dỗi nữa à? Tần Du nghiêm túc lái xe, vào nhà máy dệt Hải Đông, dừng xe trước cửa văn phòng nhà máy Hải Đông, ngồi im trong xe.

Phó Gia Thụ quay đầu nhìn cô một cái, lại nhìn ra bên ngoài.

Được rồi! Được rồi! Dỗ dỗ anh thôi, Tần Du đẩy cửa bước xuống xe, trước khi đóng cửa thì nói với anh: "Biết rồi, sẽ không nói ra chuyện ngu ngốc của anh đâu."

 

Nghe vậy, tên này lập tức vui vẻ rạo rực xuống xe, chân dài đi tới trước mặt cô: "Đừng làm việc muộn quá, về nhà sớm một chút."

"Hiểu rồi."

Cha con nhà họ Tống và ông chủ Niên đi dạo quanh toàn bộ khu nhà máy mới một lần, vừa đi vừa thảo luận về thời gian, lúc này bọn họ mới quay lại.

Tống Thư Ngạn thấy vẻ mặt Tần Du chan chứa nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt Phó Gia Thụ, anh ấy vội vàng bước nhanh tới trước mặt Tần Du: "Đến rồi à."

"Đến rồi."

Trong lúc Tần Du trả lời anh ấy thì thấy ông chủ Niên, hỏi Tống Thư Ngạn: "Sao ông chủ Niên lại ở đây?"

"Cha anh nói giai đoạn thứ hai của việc xây dựng nhà máy nên được tiến hành trước, vì vậy mới mời ông chủ Niên đến để bàn bạc, dù sao tất cả mọi người đều là người đến từ Ninh Ba mà?"

Tần Du gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi Tống Thư Ngạn: "Để tiết kiệm thời gian, chúng ta trực tiếp tới phân xưởng?"

"Ừm."

Tần Du quay đầu chào hỏi Tống lão gia đã đi tới: "Bác trai, cháu với anh Thư Ngạn tới phân xưởng trước."

"Tiểu Du à! Cháu và Thư Ngạn tới phân xưởng trước đi, bác bảo tài xế đi đón bác gái cháu, chờ bà ấy tới, chúng ta cùng đi ăn cơm tây nhé?"

Hôm nay Tần Du tới đây đã là tranh thủ lắm rồi, ban đêm cô còn muốn cẩn thận tự hỏi một vài chi tiết: "Bác trai, cơm tối chúng ta cứ ăn ở căn tin đi, nếu không thì lãng phí thời gian quá. Không thì hôm khác đi sau?"

"Đứa nhỏ này, nhiều việc như vậy, chẳng lẽ một bữa cơm thôi mà còn phải hoãn lại hay sao? Chuyện cơm để bác thu xếp." Tống lão gia đã quyết định.

Tần Du nghĩ lại, đêm qua trăng rất tròn, hôm nay là mười lăm tháng tư âm lịch, bác gái ăn chay hôm mùng một và ngày mười lăm, không lẽ ông già này không biết? Thôi kệ để ông ấy đi đón: "Vâng. Cháu đi với anh Thư Ngạn đây ạ."

"Đi đi!"

Ông chủ Niên thấy Tần Du căn bản không để ông ta vào mắt, nhưng cho dù giờ này trong lòng ông ta tức giận, nhưng quyền ở trong tay cô thì có cách gì đâu?

Ông ta hỏi Tống lão gia: "Tống lão đệ, lúc còn ở Ninh Ba có nghe em dâu nói cô gái Tần Du này là vợ trước của Thư Ngạn?"

Lúc vợ già về nhà đã giải thích với ông ấy về việc trả lời Niên thái thái thế nào, với cách nói này ông ấy cũng rất tán thành, đây là cách tốt nhất để giữ thể diện.

Tống lão gia gật đầu: "Đúng vậy! Trước kia chúng ta đều phải nghe theo lệnh mai mối của cha mẹ, còn đám trẻ bây giờ? Thằng con trai nhà tôi, coi Tiểu Du như là em gái ruột nhà mình, không có cách xem nhau như vợ chồng được. Hai đứa nhỏ âm thầm thương lượng, rồi ly hôn. Thành ra để cho đôi vợ chồng anh đây lo lắng vô ích thay chúng tôi rồi."

DTV

Ông chủ Niên nhớ tới ngày đó mình và ông chủ Lỗ cùng với Trần Hoa Bình nhắc đi nhắc lại chuyện hôn sự nhà họ Tống mấy lần, đã dò xét kỹ tiền căn hậu quả trong chuyện này.

Lúc này ông ta nhớ tới lời mình đã nói với Lỗ Hồng Đạt và Trần Hoa Bình, Lỗ Hồng Đạt nói là muốn tìm báo lá cải viết ra chuyện ngu xuẩn của Tống Thư Ngạn. Nếu nhà họ Tống biết trong chuyện này cũng có phần của ông ta? Bây giờ nhà máy của nhà họ Tống là vụ làm ăn lớn nhất của ông ta.

Bản thân ông ta phải phủi sạch quan hệ trước mới được: "Lão đệ, Trần Hoa Bình chỗ ông chạy tới chỗ ông chủ Lỗ rồi."

"Ồ?" Tống lão gia nghiêng đầu: "Ông ta đi theo tôi nhiều năm như vậy, nhưng lại làm chuyện không đứng đắn. Đuổi đi rồi, thì tức là đuổi đi! Ông ta đi đâu, thật ra tôi chẳng thèm để ý tới."

"Ngày đó tôi đến nhà máy nhuộm và in Thông Phú, gặp được Trần Hoa Bình, bây giờ ông ta đã là quản lý của Thông Phú rồi. Nói chuyện vài câu, nghe ra, có vẻ trong lòng ông ta có chút bất mãn với ông đấy."

"Bị đuổi đi, chẳng lẽ còn hài lòng với tôi được chắc?" Tống lão gia ngược lại cảm thấy không sao cả, duỗi tay mời ông chủ Niên lên lầu hai.

Bình Luận (0)
Comment