"Chẳng lẽ, ngay cả mặt mũi của bác trai Tống mà cô cũng không nể ư?"
"Nếu như nguyên tắc có thể nhượng bộ thể diện, sao anh Thư Ngạn và tôi có thể ly hôn?" Tần Du hỏi ông chủ Niên.
Tống lão gia thấy Tần Du không muốn, cũng không miễn cưỡng: "Lão huynh, ông cũng thấy đấy. Hai đứa nhỏ này đều rất bướng bỉnh. Bọn nó nói đúng, ngay cả chuyện ly hôn cũng không chịu nghe tôi, chuyện này của ông, thoạt nhìn tôi cũng không khuyên được."
Lần nếm thử cuối cùng đã thất bại, ông chủ Niên không cam lòng, rồi lại không có cách nào, nói với Tống lão gia: "Lão đệ, bên phía tôi sẽ cho người làm cho ông một bản dự toán sơ bộ? Rồi cho ra một sơ đồ phác thảo?"
"Làm phiền rồi." Tống lão gia tiễn ông chủ Niên đi.
Đợi xe của ông chủ Niên lái đi, ông ấy quay lại nói với Tần Du: "Đứa nhỏ này, cũng nên khoan dung độ lượng với người khác chứ, hà tất phải thế?"
"Chờ bác có cơ hội để tha thứ cho ông ta, bác thích tha thứ thế nào cháu cũng không có ý kiến. Bác muốn làm Bồ Tát, thì đừng kêu cháu vẩy sạch bình nước nha!"
"Cháu nói có lý." Tống lão gia nói với giọng điệu bao dung của trưởng bối đối với tiểu bối, bất đắc dĩ, thấy xe tiến vào: "Đi, đi thôi, tới Vân Hải ăn cơm. Thư Ngạn, con ngồi đằng trước, cha, Tiểu Du và mẹ con ngồi dãy ghế sau."
Tống Thư Ngạn rất muốn hỏi cha anh ấy, vì sao không phải là ông ấy ngồi đằng trước? Bây giờ anh ấy đang tính theo đuổi lại con dâu của bọn họ. Cha mẹ đã là vợ chồng già mấy chục năm rồi, trước đây có ngồi cùng nhau bao giờ đâu, bây giờ ngược lại lại muốn ngồi chung với nhau.
Tiếc rằng người ta là cha, anh ấy là con trai. Tống Thư Ngạn mở cửa xe cho Tần Du, phát hiện ghế sau không có ai, anh ấy hỏi: "Tài xế Đường, mẹ cháu đâu?"
Nghe thấy thái thái không có ở bên trong, Tống lão gia bước nhanh tới xem: "Thái thái đâu?"
"Thái thái nói hôm nay là mười lăm, bà ấy ăn chay nên không đến làm mất hứng mọi người. Để lão gia, thiếu gia và tiểu thư ăn cơm vui vẻ." Tài xế Đường nói.
"Không phải..." Tống lão gia không nói được nữa.
"Bác trai, bác không biết hôm nay là mười lăm hay là không biết hôm nay bác gái phải ăn chay?" Tần Du lên tiếng hỏi.
Được Tần Du nhắc nhở, Tống lão gia mới nhận ra ông ấy biết hôm nay là mười lăm, nhưng ông ấy chưa bao giờ để ý vợ già của mình có phải ăn chay hay không, mà còn vui mừng hết đỗi rủ cả nhà ra ngoài ăn cơm.
Bởi vậy lại không gặp được vợ già, Tống lão gia ý thức được điều này nên có chút uể oải.
DTV
"Phụ thân, người ngồi ghế lái phụ đi!"
Tống Thư Ngạn nhân cơ hội đuổi cha anh ấy ra đằng trước, ngồi đằng sau với Tần Du.
Tống lão gia ngồi vào ghế lái phụ, tài xế Đường lái xe tới Vân Hải.
"Trưa nay anh có ghé thăm nhà máy Hưng Hoa một chuyến, máy dệt bên đó rất ổn định." Tống Thư Ngạn tìm đề tài trò chuyện với Tần Du.
"Đúng vậy, về mặt kết cấu không có vấn đề gì, sau khi sản xuất một lượng lớn chắc cũng sẽ ổn định được như vậy."
"Ừm." Tống Thư Ngạn làm như vô tình nói: "Buổi trưa qua đó, Gia Thụ đang ngủ, anh còn trêu ghẹo cậu ấy, rằng anh bận rộn như vậy còn chưa thấy mệt, mà cậu ấy đã mệt rồi."
Tống Thư Ngạn đang thăm dò? Anh ta còn muốn hai bên xác nhận? Tần Du: "Chẳng phải là do anh ấy ngốc sao, trách ai được?"
"Đúng vậy! Cậu ấy nói đêm qua hai người các em cùng nhau ngửa đầu ngắm trăng đến tận nửa đêm, vậy nên mới ngủ không ngon?"
"Là anh ấy ngủ không ngon, liên quan gì đến tôi?"
"Ồ? Chẳng lẽ là cậu ấy ngắm trăng một mình?"
"Cái này thì không phải." Tần Du dùng vẻ mặt như đang nói chuyện với bạn thân nói với Tống Thư Ngạn: "Anh nói xem anh ấy có ngốc hay không? Vừa đi du lịch về, không phải là nên ngủ sớm hay sao? Anh ấy cứ nhất quyết nói trăng vừa tròn của to, kéo tôi đi ngắm trăng cùng."
"Tôi nhìn thoáng qua, tính thôi quên đi, song anh ấy cứ nằng nặc nói chuyện phiếm với tôi về Lý Thương Ẩn, nói cái gì mà "Hằng Nga hối hận trộm linh dược, Trời xanh, biển biếc, đêm dài chẳng yên". Anh ấy đọc thơ, đối với tôi thì nó như ca khúc ru ngủ vậy, tôi qua loa lấy lệ rồi ngủ thiếp đi. Tôi tựa đầu vào vai anh ấy, tên ngốc này cũng không biết đánh thức tôi dậy, cứ ngồi im không nhúc nhích, ngẩng đầu ngắm trăng cho tới tận lúc nửa đêm về sáng."
Trong đầu Tống Thư Ngạn có hình ảnh, Tần Du ngồi sát cạnh Phó Gia Thụ, nép đầu vào vai anh ngủ cho tới tận lúc nửa đêm, vì sao Phó Gia Thụ không gọi cô dậy? Nếu đổi lại là anh ấy, anh ấy cũng không nỡ đánh thức, trong lòng nhất định sẽ vui vẻ, mặc cho cô dựa vào người mình ngủ nhỉ?
Tần Du thấy vẻ mặt Tống Thư Ngạn giống hệt như cha mình, trong lòng trợn trắng mắt, cứ nằng nặc muốn hỏi! Hỏi cho gai đ.â.m vào tim anh đi.
Cha con nhà họ Tống bước từ trên xe xuống, trông hai người nào có giống với dáng vẻ muốn mời khách ăn cơm? Tần Du rất muốn nói với bọn họ, nếu không muốn mời thì đừng mời.
Với vẻ mặt này, cơm này nuốt xuống, sợ rằng cũng không tiêu hóa nổi a!
Ba người cùng đi đến quán cơm tây Vân Hải, để tránh lát nữa ăn cơm tẻ nhạt nhàm chán, Tần Du với tay cầm một tờ báo chiều.
Sau khi ngồi xuống, Tống Thư Ngạn đưa thực đơn cho Tần Du, Tần Du không nhận, trực tiếp báo tên món ăn: "Cho tôi một chai Coca Cola."
Tống lão gia cười: "Tiểu Du thường đến ăn à?"
"Bữa cơm đầu tiên cháu ăn ở Thượng Hải, chính là ở chỗ này."
Mặt Tống Thư Ngạn cứng đờ, chuyện thả cô trước cửa khách sạn, chính là chuyện ngu xuẩn nhất anh ấy từng làm, đáng giá được ghi chép vào trong sử sách: "Là lỗi của anh."
"Không sao. Sống ở khách sạn rất hợp với tôi."
Quả thật là hợp với cô, khi anh ấy tưởng rằng cô đang sống những ngày tháng khổ sở, cô lại được người ta cho uống Coca Cola, được đi bơi, hơn nữa còn có tên thối tha Phó Gia Thụ này ở bên cô, cuộc sống trôi qua rất tự do thoải mái.
Thừa dịp hai cha con gọi món, hút thuốc lá, Tần Du lật xem báo.
Báo thời dân quốc này a! Thứ hữu dụng chỉ có vài cái, mặt sau thì rất khó coi. Nhìn dòng chữ "Hôn môi bị cho rằng là tiếng chuột kêu" mà xem.
Một mặt khác, vẫn là chuyên mục thường thức xã hội, chủ đề về đàn ông thành niên nên dùng 'Ngũ cô nương'(*) ra sao để giải quyết vấn đề sinh lý mà không làm tổn thương cơ thể, tần suất một tuần là bao nhiêu lần, đính kèm bên cạnh là quảng cáo "viên thuốc Hualiu Soudu".
(*) Ngũ cô nương: chỉ năm ngón tay trên bàn tay.
Tần Du đọc nhanh như gió, liếc mắt nhìn trang báo này một lần, lật qua xem, giai thoại trên thế giới được viết trong đây thuần túy là do bịa đặt mà nên. Phía dưới cô còn thấy được một tiêu đề: "Tống thiếu gia và bạn tốt cùng theo đuổi một cô gái, đúng là vợ cũ của anh ấy."
"Các vị có biết, quả nhiên thế gian này việc lạ gì cũng có. Hôm nay kể về một chuyện, về vị công tử nào đó ở bến Thượng Hải. Bến Thượng Hải có hai vị công tử, vừa là đồng hương, tuổi tác lại xấp xỉ, còn cùng nhau du học nước Mỹ, trong mắt rất nhiều nữ sĩ, hai vị công tử này sàn sàn như nhau..."
Mấy dòng đầu gần như là sợ người ta không biết, hận không thể chỉ mặt nói thẳng ra thân phận của hai người, bắt đầu đi vào vấn đề chính, căn cứ vào sự tiết lộ của nhân sĩ biết chuyện, vị đại thiếu gia này vì được tiếp nhận nền tảng giáo dục phương Tây, cho nên cực hận chuyện hôn nhân sắp đặt, suốt đêm chạy trốn.
Đoạn tự thuật phía trước đều đúng, thậm chí ngay cả bảo Phó Gia Thụ đi đón cô cũng đúng. Sau đó thì bắt đầu phát huy trí tưởng tượng, nói người anh em này thấy sắc nảy lòng tham, giấu người vợ vốn nên đón về nhà vào trong khách sạn nào đó của nhà bọn họ, người vợ này thiên kiều bách mị, lập tức bắt đầu cuộc sống không biết xấu hổ cùng với bạn tốt của chồng mình.