Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 238

Trần Anh phụ họa: "Đúng lắm. Trong đại đa số các gia đình, không phải chính là như vậy sao? Chúng ta vào vai người phụ thuộc, không cần suy nghĩ vì chính mình, chỉ cần cố gắng vì cái nhà này là đủ rồi. Bạn mà phàn nàn thì là lỗi của bạn."

Đường Uyển Nhi chọt trán của Trần Anh một cái: "Chúng ta đã tính là khá lắm rồi, ít nhất cha mẹ và anh chị em trong nhà đều ủng hộ chúng ta ra ngoài làm việc. Những người phụ nữ khác thì sao?"

Nhóm người cùng nhau đi về phía tòa nhà phụ của trung tâm mua sắm Hoa Mỹ, Tống Thư Ngạn đã đợi ở cửa ra vào, Trần Anh nói nhỏ bên tai Tần Du: "Mấy ngày nay, hình như Tống đại thiếu thay đổi rất nhiều, anh ta thế mà có thể chấp nhận sự thật em là vợ trước của anh ta một cách bình thản đến vậy sao?"

Tần Du thì thầm với Trần Anh: "Thật ra con người của anh Thư Ngạn không tệ, anh ấy muốn trở thành một người thanh niên kiểu mới, chỉ là thuở nhỏ mưa dầm thấm đất, đã tạo thành tư duy xưa cũ. Nhưng mà những ngày này tác động rất lớn đến anh ấy, em nghĩ là anh ấy đang suy nghĩ lại. Em thật sự thực lòng coi anh ấy là anh trai."

Đường Uyển Nhi quay đầu: "Các người đang nói nhỏ cái gì vậy? Mau tới đây! Tôi sắp đói c.h.ế.t rồi!"

Tần Du vào phòng bao ngồi xuống, Đường Uyển Nhi nhờ nhân viên phục vụ pha một bình trà mang tới: "Hôm nay những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ Thư Ngạn là đàn ông, còn lại đều là nữ sĩ, lấy trà thay rượu có được không?"

"Cô Đường, chẳng lẽ phụ nữ thì không được uống rượu à?" Hoàng Minh Quân nói.

"Tôi nói sai rồi, hiệu trưởng Hoàng muốn uống rượu, để tôi kêu họ đưa rượu lên."

"Chỉ là không muốn cô vạch rõ giới hạn của giới tính mà thôi. Tôi không uống rượu."

Đường Uyển Nhi cầm ấm châm trà cho mọi người: "Thằng nhóc Gia Thụ kia gần đây đang làm gì vậy? Vở kịch 'Kẹp tóc ngọc bích' đã thay đổi xong rồi, cậu ấy cũng không tới xem ca từ thử."

"Lát nữa tôi nói với cậu ấy, kêu cậu ấy đến."

"'Kẹp tóc ngọc bích' thì sao?"Hoàng Minh Quân hỏi.

Đường Uyển Nhi ngồi xuống: "Chính là bạn tốt của Thư Ngạn, hàng xóm của Tần Du, một vị nam sĩ khác trong câu chuyện tai tiếng này của bọn họ, cho rằng của vở kịch 'Kẹp tóc ngọc bích' kể về phụ nữ Thiệu Hưng kết cục đoàn viên là không tốt. Cậu ấy cho rằng..."

Hoàng Minh Quân nghe Đường Uyển Nhi nói xong, vỗ bàn khen ngợi: "Nói hay lắm! Phụ nữ không phải là bên có lỗi, tại sao không thể có kết cục tốt đẹp? Lúc tôi xem 'Kẹp tóc ngọc bích' cũng rất không thoải mái, dựa vào cái gì mà Vương Ngọc Lâm kia quỳ một xíu, Lý Tú Anh đã quay trở về. Để Lý Tú Anh trở về không phải là khuất phục dưới quyền thế của cha và chồng sao?"

Trần Anh nhìn về hướng Tống Thư Ngạn: "Chúng ta phải dốc công quảng bá vở 'Kẹp tóc ngọc bích' phiên bản mới này ở nhà hát kịch Hoa Mỹ, đồng thời thúc đẩy vải vóc của Hải Đông, thay đổi ấn tượng xấu của mọi người về chất lượng của vải dệt trong nước."

"Đây là một biện pháp hay, một công đôi việc."

Tống Thư Ngạn quay đầu nhìn Tần Du đang cười nói vui vẻ với Hoàng Minh Quân, lúc nghĩ tới 'Kẹp tóc ngọc bích' nhất thời tâm trạng của anh ấy rất phức tạp. Nhưng cũng như lời cha anh ấy nói, lúc này không lên tiếng khẳng định mình và Tần Du là anh trai em gái, chẳng lẽ muốn để cho mình gánh chịu cái danh ngu ngốc bị phản bội sao, chẳng lẽ muốn để Tiểu Du bị người ta cho là người phụ nữ không đàng hoàng sao? Mặc dù cô ấy không phải vợ của mình, nhưng đối với nhà họ Tống có thể nói là chân thành, làm sao có thể để cô ấy bị thương tổn?

 

"Tiểu Du, chúng ta xử lý như vậy đi! Lợi dụng lần này bọn họ nói xấu ba người các người, chúng ta làm lớn chuyện lên, giúp đỡ phụ nữ để họ có đủ kiên cường đứng lên."

"Ừm, khi trở về em nhờ phu nhân Smith viết một bản đánh giá về em, cùng với cách nhìn đối với quyền lợi của phụ nữ. Rõ ràng bà ấy mới là cổ đông lớn nhất của Minh Thái, lại bởi vì bà ấy là một người phụ nữ, cứ luôn bị nghi ngờ, phải vượt qua biết bao nhiêu trắc trở cùng gian nan mới giành được quyền kiểm soát Minh Thái."

"Lần phản công này nhất định phải triệt để."

Tống Thư Ngạn nhìn xem mấy người phụ nữ ở đây, mỗi người đều sục sôi ý chí, anh ấy không chen lời vào được, lại từ bên trong cuộc nói chuyện của các cô, dường như thấy được người mẹ lặng im không nói của mình, mẹ của anh ấy hoàn toàn khác biệt với các cô ấy, các cô ấy là tươi sáng, hướng lên.

Bàn bạc xong làm sao để đối phó với lời đồn đại, Trần Anh đã nói đến cửa hàng quần áo Hằng Nga, cô ấy nói: "Mặc dù ý tưởng thiết kế mà Tiểu Du cung cấp rất tốt, nhưng tôi thực sự không cách nào từ bỏ tình yêu đối với sườn xám trong lòng mình. Chị nói này Đường Uyển Nhi, cô không thể chia một người thợ lành nghề thêu hoa bên bộ phận trang phục nữ Hoa Mỹ của cô cho chị à?"

"Làm sao tôi chia cho chị được? Chỗ này của tôi có nhiều quý bà nhà giàu phải làm sườn xám như thế, hết thảy chỉ có hai người thợ lành nghề xuất sắc, còn phải dẫn dắt một đám học trò nhỏ, nơi đó của chị đều là làm áo thành phẩm, yêu cầu không có cao như vậy." Đường Uyển Nhi từ chối Trần Anh.

Thêu hoa? Tống Thư Ngạn ngẩng đầu: "Chị sáu, không bằng để em giúp chị hỏi thử mẹ của em, xem bà ấy có đồng ý ra làm việc hay không?"

"Tống thái thái sao?"

"Ừm, dì cả và mẹ của em chênh lệch mười sáu tuổi, dì lấy chồng xa ở Tô Châu, hồi nhỏ mẹ thường ở trong nhà của dì, tuổi tác mẹ của em và chị cả con dì của em tương đương nhau. Chồng của dì em là nhà thư pháp và họa sĩ Lục Phang, ông ấy dạy con gái của mình, đồng thời cũng dạy cho mẹ của em. Kỹ thuật thuê của Cô Tô nổi tiếng khắp thiên hạ, mẹ của em bảy tuổi châm kim học thuê, sau lại đi theo học người thầy thêu là Thẩm Thọ, mười lăm mười sáu tuổi đã được người khen ngợi là đôi tay khéo léo, chỉ là sau khi gả cho cha của em, công việc trong nhà kéo dài, chỉ thêu hoa để tiêu khiển. Cơ hội đi ra ngoài không nhiều, gặp được sự vật sự việc cũng ít, có thể có một số kỹ xảo và hình vẽ đã lỗi thời. Thế nhưng khả năng thêu và vẽ của bà ấy vẫn còn." Tống Thư Ngạn lần đầu tiên đặc biệt muốn dẫn mẹ mình đi ra ngoài, để bà ấy đi làm chuyện mà bà ấy thích.

"Lại có chuyện trùng hợp như vậy."

"Mẹ bị sự vụ trong nhà vây giữ, những năm này trôi qua gian nan, lần này em ly hôn với Tiểu Du, bà ấy từ trong nhà đi ra, được Tiểu Du cùng bác gái Phó khuyên ở lại Thượng Hải, đêm qua em đi xem bà ấy, thấy bà ấy đang dạy một cô bé thêu hoa. Nghĩ đến bà ấy yêu thích làm những việc này. Làm cô giáo giảng dạy thêu thùa ở chỗ của chị sáu, chắc chắn được."

Trần Anh hết sức cao hứng: "Như vậy thì tốt quá, chị đi thăm hỏi thím, xin thím rời núi."

"Trước tiên chờ chút đã, mẹ của em yêu thích yên tĩnh." Tống Thư Ngạn quay đầu nhìn Tần Du: "Ban đêm anh đến chỗ của em, cùng nhau bàn bạc với mẹ thử xem, nghe thử ý nghĩ của bà ấy, được không?"

DTV

Tần Du biết bác gái Tống thích thêu hoa, chỉ coi là bà ấy g.i.ế.c thời gian mà thôi, không nghĩ tới còn có bậc tài nghệ này: "Tốt lắm! Lát nữa tôi gọi điện thoại đến nhà họ Phó, nhờ dì Văn báo cho dì Phương, ban đêm anh muốn tới ăn cơm."

"Được."

"Vậy chị chờ tin tức tốt của mấy đứa." Trần Anh mười phần vui vẻ.

Từ bách hóa Hoa Mỹ đi ra, Tống Thư Ngạn cùng Tần Du đưa Hoàng Minh Quân về trường học trước, anh ấy lại đưa Tần Du về cửa hàng tây, từ trong xe bước ra, nhìn Tần Du tiến vào cửa hàng tây, anh ấy đốt lên một điếu thuốc, đứng ở bên cạnh xe, hút xong, lại quay đầu nhìn thoáng qua của lớn của của hàng tây Minh Thái.

Bình Luận (0)
Comment