Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 255

"Thậm chí thuyết phục mẹ anh rời bỏ người đàn ông đã làm tổn thương bà quá nhiều. Nhưng cha của anh, làm sao có thể chấp nhận một đứa con trai ngỗ nghịch bất hiếu như vậy. Cha của anh muốn đuổi anh ra khỏi nhà máy sợi Hải Đông, nhưng bởi vì anh ở nhà máy sợi Hải Đông làm nhiều việc được lòng người như vậy, anh đã có địa vị ngang hàng với cha mình cũng như có năng lực chống lại ông ấy. Cho nên nhà máy sợi Hải Đông hiện tại chia làm hai phe, lần lượt ủng hộ lão gia và thiếu gia. Nội bộ xích mích rất nghiêm trọng."

"Ý của em là, làm cho cha anh nghĩ đây là giả ly hôn, nhưng thật ra là ly hôn thật." Tống Thư Ngạn một hơi không kịp tiếp: "Tần Du, em lừa anh, là anh ngu. Nhưng em nghĩ rằng cha anh giống anh ngu ngốc vậy sao."

"Ai nói anh giấu ông ấy đâu, cha anh lúc trước khuyên anh thế nào, giờ anh có thể khuyên trả lại ông ấy." Tần Du bảo anh ấy.

"Ly, cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn, mẹ gánh cái danh Tống thái thái mẹ còn cảm thấy ghê tởm chứ đừng nói ông ta bây giờ." Tống thái thái mười phần kiên định: "Con muốn mẹ sống lâu thêm hai năm, thì hãy để mẹ ly hôn."

Huống chi hôm nay nhìn lại, Tống Thế Phạm không biết trong lòng nghĩ như thế nào tự nhiên lại muốn cùng bà ấy chân chính làm vợ chồng, hòa hợp sống một đời. Nếu như bà ấy còn dây dưa với ông ấy nữa, đến lúc đó người thân thiết khẳng định sẽ đến khuyên bà ấy, lắm lãng tử vất vả lắm mới hồi đầu, vì sao bà ấy không thể chung sống tốt đẹp, đến lúc đó bà ấy thật sự phải đối mặt với người đàn ông này hàng ngày trong nhiều năm sắp tới, trong tính toàn của mình, có thể cùng bà ấy chết, ngay cả đứa con của họ bà ấy cũng không hy vọng xa vời, thì chỉ có A Phương.

Tống Thư Ngạn hiện đang ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, quyết định tự mình ly hôn coi như đã qua. Nhưng hai thế hệ nhà họ Tống lần lượt ly hôn, đây là chuyện gì đây.

Chỉ cần nhìn một màn rạng sáng ngày hôm nay, nhớ lại ánh mắt sợ hãi của mẹ, nếu cha lại rượu vào thêm, thật sự có ngày muốn con mẹ nó trèo lên giường làm đứa con trai này phải quản sau đó kéo cha ra khỏi giường của mẹ mình, lúc đó thật là càng nực cười...

"Được." Tống Thư Ngạn đáp ứng, nhưng anh ấy cũng không biết phải nói như thế nào với cha mình.

Tần Du nghĩ chút: "Anh Thư Ngạn, anh gọi điện cho bác Tống, nói với bác ấy buổi tối tới nhà em ăn cơm. Làm cho bác ấy nghĩ rằng chúng ta làm phận con cháu cố ý khuyên giải chuyện này. Chờ bác ấy đến, chúng ta đóng cửa đánh chó bắt rùa trong chum, nói chung chính là Hồng Môn Yến, chúng ta nhất định phải thuyết phục bác ấy ly hôn với bác gái."

"Được rồi, muốn mắng cứ mắng, không cần lấp lấp l.i.ế.m liếm." Tống Thư Ngạn hỏi lại: "Làm sao thuyết phục?"

"Còn có thể thế nào, dụ bằng lợi ích, động chi lấy tình." Tần Du nói: "Lão gia tử giỏi nhất xem xét thời thế, chẳng lẽ bác ấy có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, đến lúc cha anh biết, em đã chạy, mẹ anh chạy, bác ấy cũng không lập tức tái hôn, ông ấy có khi có thời gian để tới khuyên mẹ anh hồi tâm chuyển ý. Đương nhiên, mẹ anh có muốn cùng ông ấy tái hôn hay không, thì đó là chuyện khác."

"Cứ như vậy đi." Tống Thư Ngạn nói.

"Đúng rồi, kịch bản của Ngọc Bích Trâm đã sửa tốt lại rồi, buổi chiều em đi xem, em nói này anh Thư Ngạn, muốn đi xem cùng hay không, vở kịch này dùng trên người anh vô dụng, nhưng dùng trên người cha anh có lẽ có thể đó. Để tạo đà dư luận, nếu gặp phải được loại đàn ông như Vương Ngọc Lâm, thì nhất định phải rời đi. Đừng lãng phí cơ hội tốt như vậy."

DTV

Tống Thư Ngạn lại cảm thấy bực bội, tên khốn kiếp này một lần vô dụng, còn phải dùng lần hai. Tống Thư Ngạn gật đầu: "Được, anh đi cùng em."

"Dù sao gần đây nhà máy hưng hoa không có chuyện gì, như vậy em cùng anh đi tìm chị Lục. Sau đó đến rạp hát Hoa Mỹ xem kịch đã sửa, anh bảo tài xế Đường trở về, có nghĩa là anh không muốn cha mình lo lắng, cho nên lúc Đường trở về thì nói một tiếng, anh ở chỗ này với mẹ anh. Như vậy cha anh mới có thể an tâm, buổi tối mới có thể cao hứng vui vẻ. Không phải sao?"

Hai người một nói một đáp, âm mưu quỷ kế tính toán một lượt, thật sự là giăng lưới chờ cha, mắt Tống Thư Ngạn nhìn chằm chằm Tần Du, Phó Gia Thụ nói: "Không phải lúc trước anh cùng mấy đồ kia thiếp lập cho tôi sao, có phải cũng như vậy không?"

"Anh Thư Ngạn, chuyện cũ chớ nhắc lại, nhân sinh nhiều phong ba bão táp, chúng ta phải dũng cảm đối mặt." Tần Du nói.

Tống Thư Ngạn tức giận đến muốn đánh người, nhưng lại không thể đánh Tần Du, chỉ có thể một quyền đánh lên lưng Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ đau kêu lên "A" một tiếng bật dậy, đánh Phó Gia Thụ xong, anh ấy sải bước đi ra ngoài, đến bên cạnh xe.

 

Tài xế Đường thấy đại thiếu gia đi ra, vội hỏi: "Đại thiếu gia, có phải muốn đi rồi?"

"Không phải, Phó thiếu gia hôm nay sẽ đi theo tôi cùng thái thái đi đến chỗ Lục tiểu thư, trong nhà có một chiếc xe, cha cũng muốn dùng. Chú về nói với cha nói một tiếng, nói rằng, tối nay Tần tiểu thư đích thân xuống bếp làm vài món, mời cha đến cùng ăn bữa cơm. Mời cha khoảng sáu giờ tối đến dùng bữa."

"Được, tôi đi về trước."

Tài xế Đường lái xe trở về nhà họ Tống, trong nhà, Tống lão gia đang ngồi trong phòng khách, trong lòng đang tức giận vô cùng, nhưng cũng chả có ích gì.

"Lão gia, dì Trương kêu tôi mang cho ngài bữa sáng."

Tống lão gia tối hôm qua uống rượu, lại làm ầm ĩ một lúc lâu như vậy nên giờ thật sự đói bụng, đi tới bàn ăn, nhìn thấy một bát mì Dương Xuân, đến một trứng trần cũng không có: "Để tôi ăn cái này?"

Người hầu không dám nói bằng khẩu khí của dì Trương, cô ta chỉ có thể nói: "Vú Trương làm cho ngài cái này."

Tống lão gia có thể tưởng tượng ra khuôn mặt c.h.ế.t chóc kia của v.ú Trương: "Thích ăn thì ăn không thì thôi, dù sao bên ngoài cũng có nhiều chỗ ăn."

Ông ấy có thể ném đũa đi ra ngoài ăn, nhưng nghĩ lại bản thân mình những năm nay bỏ lại Minh Ngọc một mình, cùng với những người phụ nữ tìm đến, ăn nhiều như vậy lại không tìm được hương vị của gia đình.

Ông ấy cầm đũa gắp mì rồi im lặng bắt đầu ăn, lúc đang ăn thì nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài, tuy biết con trai cùng vợ không thể quay lại nhưng ông ấy vẫn chạy ra ngoài.

Chỉ thấy xe dừng lại, lão Đường xuống xe: "Lão gia."

"Sao ông lại trở về, không phải nói muốn đưa thái thái cùng thiếu gia đi đến chỗ Trần Lục tiểu thư sao?" Tống lão gia hỏi.

"Thiếu gia sợ ngài muốn dùng xe nên cậu ấy mời Phó thiếu gia đi cùng. Cậu ấy bảo tôi trở về nói lão gia một tiếng, hôm nay buổi tối sáu giờ, Tần tiểu thư chuẩn bị gia yến, mời lão gia qua dùng bữa."

Nghe tài xế Đường nói thế, Tống lão gia cuối cùng cũng buông được tâm sự treo trong lòng.

Đêm qua, quả thật mình không tốt. Cũng không hy vọng Minh Ngọc có thể nguôi giận ngay vào sáng hôm sau, cũng may con trai không giống như tối qua đối xử với mình, ít nhiều vẫn như còn nhỏ, biết tìm Tiểu Du nói chuyện với nhau.

Nghĩ như vậy, Tống lão gia vào nhà bưng bát mì Dương Xuân không có đồ ăn mặn lên, khịt mũi bắt đầu ăn. Đột nhiên phát hiện, bát mỳ Dương Xuân không có nhân ăn cũng rất ngon.

Đêm qua ngủ không ngon nên trước lên lầu đánh một giấc ngủ ngon lành, để đến chiều tối có tinh thần, dù sao ở trước mặt tiểu bối, cũng không phải màng đến sĩ diện thừa nhận sai lầm với Minh Ngọc, để bọn nhỏ cùng nhau khuyên nhủ bà ấy.

Tống lão gia rõ ràng đang làm mơ giữa ban ngày.

Phó Gia Thụ lái xe đưa hai mẹ con đến nhà may Hằng Nga.

Bình Luận (0)
Comment