Cô ấy lấy một chiếc váy dài viên lãnh ra, đặt ở trước người mình đối chiếu: "Hồ tiểu thư, váy viên lãnh này, chiều dài cũng dài còn rất thích hợp với yêu cầu của cô, hay là cô đi thử xem sao?"
Vị Hồ Tứ tiểu thư này nói: "Không được, lần sau lại đến chỗ Lục tiểu thư chọn váy. Hôm nay là đi theo chị dâu và Phương thái thái đến tìm một chiếc sườn xám hợp ý, tham gia tiệc rượu cuối năm của ngân hàng. Mấy người đó đang chọn ở Hồng Tường bên cạnh! Tôi bây giờ sẽ đi qua đó."
Trần Anh bị cô ta làm cho tức chết, cô đi dạo phố với người khác thì cứ đi dạo phố cùng người khác đi, không có việc gì chạy đến nói một câu như thế làm gì? Ảnh hưởng tâm tình của Tiểu Du thì không nói, còn ảnh hưởng việc làm ăn của cô ấy.
"Tiểu Du, em đừng nóng giận, miệng của cô gái nhỏ này quá khắc nghiệt, chỉ sợ là phải gây hoạ cho anh chị của cô ta."
"Em đi vào thay quần áo trước đã." Tần Du đi vào thay quần áo cũ của mình vào, chờ cô đi ra, thấy Hồ Tứ tiểu thư đi cùng thái thái của Hồ Nhị công tử và một nữ sĩ khác đang nói chuyện với Trần Anh.
Cô vừa không muốn ảnh hưởng đến việc làm ăn của Trần Anh, cũng không muốn cãi nhau với cô gái nhỏ miệng tiện như Hồ Tứ tiểu thư này, đưa váy cho nhân viên cửa hàng gói lại, đi vào trong phòng muốn nói tạm biệt với bác gái.
"Bác gái, cháu đi trước. Chờ đến chạng vạng cháu đến đón ngài."
"Đi đi!"
Tần Du cầm lấy mũ đội lên đầu, cầm lấy bọc nhỏ muốn đi ra bên ngoài, gặp Trần Anh đưa khách vào, cô gật đầu: "Chị Lục, chị bận đi, em đi trước ạ."
"Ừm!" Trần Anh gật đầu.
Vị nữ sĩ đi theo bên cạnh Hồ thái thái hỏi Trần Anh: "Lục tiểu thư, cô quen vị tiểu thư này?"
DTV
"Váy áo kiểu Tây ở chỗ tôi đều được thiết kế bởi tay cô ấy, bạn chí cốt của tôi, tiểu thư Tần Du." Trần Anh lại giới thiệu cho Tần Du: "Tiểu Du, vị này chính là Phương thái thái, bộ tài chính..."
"Lục tiểu thư, nhà tôi chẳng qua là đảm nhiệm chức vụ trong bộ tài chính. Đừng luôn treo ở bên miệng."
Vị Phương thái thái này ôn tồn lễ độ, rất có khí chất, Tần Du chào hỏi với bà ấy: "Chào Phương thái thái."
"Tần tiểu thư, lúc cô vừa mới đi qua, tôi đã bị trang phục của cô hấp dẫn, giờ phút này cô đội mũ lên, lại là phong cách tây nói không nên lời nhưng rõ ràng trên người chính là mặc váy áo truyền thống của nước ta."
Tần Du cười nhạt: "Chẳng qua là nhét vạt áo sơ mi vào váy mã diện, làm lộ tuyến eo ra thôi."
"Đến chỗ của cô học một chiêu này. Một vài trường hợp sau đó tôi có thể mặc như vậy, vô cùng có hương vị."
"Đó là vinh hạnh của tôi."
"Tôi vừa mới thấy váy áo ở đây vô cùng thời thượng, đều xuất thân từ bút tích của cô sao?" Phương thái thái hỏi cô.
"Chỉ là cho ý tưởng, trên thực tế vẫn là công lao của các sư phụ ở đây."
"Tần tiểu thư khiêm tốn rồi."
Trần Anh nói với Phương thái thái: "Ngài nể mặt rồi, mặc một chiếc váy của chúng tôi, ủng hộ nhãn hiệu trang phục sản phẩm trong nước của chúng tôi một chút nhé?"
Rõ ràng là Trần Anh muốn đưa quần áo cho Phương thái thái, lại nói mời bà ấy hỗ trợ ủng hộ các cô, đây là kỹ xảo nói chuyện.
"Đúng vậy! Phương thái thái, chị Lục dùng chính là vải dệt Hải Đông. Chính là hy vọng có thể ủng hộ hàng nội."
Tần Du có ấn tượng khắc sâu chính là 918 và 128, nhưng có vài sự kiện lịch sử có lẽ cô chỉ nhớ mang máng, tỷ như chuyện Hoàng Cô Truân vừa mới xảy ra, quân phiệt phụng hệ Trương Tác Lâm bị người Nhật Bản nổ chết, chuyện này bây giờ có bị lén gạt đi, không được lên men trên báo chí, cho nên cô còn chưa nhớ lại.
Phương thái thái có thể tiếp xúc ở trung tâm sự kiện vô cùng rõ ràng, chuyện này có nghĩa là gì, người Nhật Bản đã duỗi ma trảo ra, thượng tầng thật sự cũng muốn cổ vũ dùng hàng nội, mà tài chính bắc phạt của chính phủ được ủng hộ nhiều ở đại thương gia ở Chiết Giang.
Cũng yêu cầu nhờ mở rộng hàng nội, kéo đại thương gia tiêu thụ, làm thái thái của quan, bà ấy đi đầu mặc trang phục dành cho đại chúng của Hằng Nga, sẽ giành được hảo cảm của thượng tầng.
"Nhất định phải ủng hộ hàng nội, tôi tin tưởng ánh mắt của cô, có thể giúp tôi chọn lựa không?" Phương thái thái nói với Tần Du.
Tần Du vui vẻ đáp ứng: "Đương nhiên."
Nghe thấy Tần Du phải chọn váy áo cho Phương thái thái, sắc mặt của Hồ Tứ tiểu thư có chút hơi khó coi...
Tần Du ở bên cạnh Phương thái thái, chỗ của Trần Anh được xem như nhà xưởng, cho nên các mẫu đều đầy đủ hết, Phương thái thái đang tuổi trung niên, phong cách ăn mặc rất đoan trang, Tần Du chọn cho cô ấy một chiếc váy dài tay màu xanh đậm có hoạt tiết hoa nhỏ ở phía dưới.
Chiếc váy này tay áo hẹp, eo thon, hơn nữa màu sắc và thiết kế váy kẻ ô cạp cao che được bụng dưới hơi nhô ra của Phương thái thái, người trong gương trông vừa thon thả vừa mảnh mai.
Những người xem bên cạnh, lúc nhìn Tần Du, biết cô ăn mặc rất đẹp, nhưng mọi người cũng biết mình không có dáng người như cô, chưa chắc có thể mặc đẹp như vậy, nhưng vị thái thái này lại có dáng vóc bình thường, hiệu quả của chiếc váy này trên người bà ấy càng khiến người ta kinh ngạc.
Tần Du lại cầm một chiếc áo sơ mi và một chiếc váy hoa lớn tới: "Lúc trước ở quê, tôi có rất nhiều váy mã diện, bất kể là thêu thổ cẩm tôi đều thích, chỉ là bây giờ trào lưu đã thay đổi, lại mặc áo khoác của người cao tuổi phối với váy mã diện có vẻ lỗi thời, tôi dùng áo sơ mi kiểu Tây phối váy mã diện, áo sơ mi trắng và váy lộng lẫy này có chút tương phản. Cái váy này tuy rằng không phải váy mã diện, nhưng kiểu dáng giống nhau, ngài thay thử xem?"
Phương thái thái rất hài lòng với bộ váy, hơn nữa nhìn thấy Tần Du mặc váy mã diện rất đẹp, tuy rằng chiếc váy này nhìn có vẻ rất màu mè, nhưng không phải còn có áo sơ mi trắng sao? Bà ấy vui vẻ nhận lấy đi thay.
Quả nhiên áo sơ mi trắng hợp với mọi thứ, chờ bà ấy đi ra, Tần Du đã chọn một cái mũ từ trên giá mũ trông giống của cô đội lên cho Phương thái thái.
Phương thái thái kéo Tần Du đứng chung một chỗ, nhìn vào trong gương: "Mọi người nhìn xem, rõ ràng hai bộ quần áo, một cái là kiểu Tây, một cái là kiểu truyền thống, vì sao mặc trên người lại có phong cách giống nhau như thế?"
"Bất kể thay đổi như thế nào vẫn đẹp như vậy. Hơn nữa tất cả đều do Tiểu Du chọn đương nhiên phải có phong cách của cô ấy." Trần Anh ở bên cạnh nói.
"Có lý."
Phương thái thái động viên Hồ thái thái: "Bảo Phượng, cô cũng tới thử xem. Bây giờ đất nước đang khó khăn, chúng ta cần dẫn đầu trong việc quảng bá hàng nội địa, chống lại hàng ngoại."
Hồ thái thái không muốn để cho thái thái của Thượng Phong biết nhà bọn họ có vấn đề với Tần Du, cười nói: "Đương nhiên rồi."
Phương thái thái nhìn về phía Tần Du: "Không biết Tần tiểu thư có đề xuất gì cho Hồ thái thái không?"
Tần Du nhìn Hồ thái thái, cô ta có khuôn mặt đẹp, dáng người tròn trịa, vô cùng thích hợp với kiểu mình vừa mặc.
Tần Du chọn một chiếc váy có chấm bi màu đỏ thẫm: "Làn da Hồ thái thái cực kỳ mịn màng trắng nõn, cho nên bất kể là màu sắc sặc sỡ cỡ nào cũng lấn áp được, cái này rất thích hợp."
"Bảo Phượng, đi thử xem."
Hồ thái vốn muốn cùng Thượng Phong thái thái đi ra ngoài, tâm tình người ta đang vui vẻ, cô ta sao có thể từ chối? Gật đầu đồng ý đi vào mặc thử. Hồ thái thái thay quần áo rồi bước ra, đứng ở trước gương, vô cùng ngạc nhiên, cái váy này rất hợp với nước da của cô ta, hơn nữa còn tôn lên dáng người của cô ta.
Tần Du làm như vô tình hỏi Hồ tứ tiểu thư: "Tứ tiểu thư, chị dâu cô mặc chiếc váy này có đẹp không?"
Mặt Hồ tứ tiểu thư thay đổi, Hồ thái thái có chút nghi hoặc, ngày đó chồng cô ta từ vũ hội trở về đã cãi nhau với bố mẹ.