Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 271

Tần Du lái xe đến cửa nhà, cô bấm còi, Tiểu Cường đi tới mở cửa, Tần Du lái xe vào nhà đỗ xe, Tiểu Cường mang theo Tiểu Hoàng chạy tới, cậu có chút kỳ quái: "Tiểu thư đây không phải xe của thiếu gia."

"Xe của chị đấy!" Tần Du xoa xoa đầu cậu bé.

"Của tiểu thư ạ!" Tiểu Cường đưa tay sờ xe.

Tiểu tử này bình thường cũng thích sờ xe của Phó Gia Thụ, Hoa Tố Phân đi tới: "Tiểu Cường, đừng sờ lung tung, sờ hỏng thì phải làm sao?"

Tần Du đưa đồ trong tay cho Hoa Tố Phân, cô mở cửa xe nói với Tiểu Cường: "Không sao, cứ để cậu bé xem đi."

"Được không ạ?" Tiểu Cường hỏi.

Hoa Tố Phân thấy đứa nhỏ bò vào trong xe mới tinh của tiểu thư, có chút đau đầu, mấy ngày nay dì Lưu giới thiệu cô ấy tới đây, hỏi cô ấy ở nhà chủ nhân có ổn không. Cô ấy và dì Lưu tâm sự rất nhiều. Cô ấy rất biết ơn dì Lưu đã giới thiệu một người chủ tốt như vậy cho cô ấy.

Dì Lưu lại có chút lo lắng nói: "Tiểu thư tốt bụng là tốt rồi, nhưng mẹ chồng nàng dâu đều có chỗ tương xứng, không thể vì chủ nhân đối xử không tốt, mà không kiềm chế, mẹ chồng nàng dâu thì nghe có vẻ không sao, nhưng hai đứa con thì nhiều quá, dù sao các con cũng là con nhà nghèo, bây giờ được ăn sung mặc sướng, chủ nhân không đối xử với bọn nó như người hầu, nhưng sau này thì sao?"

Hoa Tố Phân nghe xong, cảm thấy rất có lý, trở về muốn nói cho bọn nhỏ hiểu cách ứng xử, nhưng bọn nhỏ thật sự không hiểu, Tiểu Cường nghe thấy tiếng còi xe, cô ấy nói cái gì cũng không nghe, chạy đi: "Thiếu gia đưa tiểu thư về rồi."

Con gái thì sao? Cô bé liền nói: "Không đâu, mẹ! Cùng lắm thì sau này con giống như bà nội A Phương, không lấy chồng, hầu hạ tiểu thư cả đời."

Lúc này nhìn Tiểu Cường leo lên xe, tiểu thư cầm tay nói với cậu bé: "Đây là vô lăng, dùng để định hướng..."

Cậu bé hỏi không ngừng, nếu không học ngành ô tô chắc cô sẽ bị choáng ngợp bởi những câu hỏi của cậu bé, cậu bé hỏi: "Tiểu thư ơi, phanh như thế nào ạ? Con đi học về nhìn thấy xe đạp của cô giáo, có hai miếng cao su trên phanh..."

Tần Du phát hiện vật nhỏ này thật sự đang nghiên cứu những thứ này: "Phanh xe đạp của Tiểu Cường thì như thế nào?"

"Ừm... đặt tay lên..."

Tần Du ngồi trong xe nghe Tiểu Cường vừa nghĩ vừa nói, nghe xong, Tần Du nhéo mặt cậu: "Phải đọc nhiều sách, sau này học tiếng Anh, học tiếng Đức, biết chưa?"

"Dạ! Tiên sinh cũng nói em phải học tiếng Anh."

Tần Du ôm cậu bé xuống xe, nhìn thấy khuôn mặt hơi lo lắng của Hoa Tố Phân: "Tố Phân, làm gì vậy?"

Hoa Tố Phân vỗ vỗ vai Tiểu Cường: "Con đi làm bài tập trước đi."

DTV

Chờ Tiểu Cường vừa đi, Hoa Tố Phân mới nói với Tần Du: "Đại ân đại đức của tiểu thư, cả nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa cũng không có cách nào báo đáp. Chỉ là Tiểu Cường và Ny Nhi vẫn là con nhà nghèo, ngài coi bọn họ như con nhà mình, sau này..."

"Sau này thì sao? Cô đó!" Tần Du cười nhìn Hoa Tố Phân nói: "Nhà họ Phó mở trường học ở quê nhà và ở Thượng Hải, chỉ cần thành tích xếp trên phân nửa lớp, sẽ được miễn toàn bộ học phí, vì cái gì? Tôi hy vọng rằng con nhà nghèo cũng có thể đủ khả năng học tập. Chỉ cần nhân phẩm tốt, chịu khó đọc sách thì sẽ không."

Nói đến nhà họ Phó thì Phó thái thái từ cửa nhỏ đi tới: "Tiểu Du, chiếc váy này của con đẹp quá vậy?"

Phó thái thái chạy chậm tới nói: "Đến đây, cho bác xem."

Cẩn thận quan sát một lần, bà lại nói: "Xoay một vòng cho bác xem."

Tần Du xoay một vòng, Phó thái thái nói: "Khéo quá! Khéo quá! Mua ở đâu vậy?"

 

"Chính là váy hoa mới được ra mắt ở Hằng Nga của chị Trần Lục."

"Bác cũng muốn. Bác gọi lão Kim đi Hằng Nga, vừa vặn đưa bác gái của con về."

Tần Du lắc đầu, mẹ chồng tương lai của cô vội vàng là lo lắng không yên: "Bác gái, ngồi xe của con, chúng ta cùng đi."

Hai người đang nói chuyện, A Phương từ trên lầu đi xuống, một đường chạy tới: "Tiểu thư, cậu của ngài đã tới Thượng Hải."

"Ai?" Tần Du không hiểu.

"Chính là Chu nhị lão gia và tứ lão gia, hai anh trai của thái thái. Nghe A Anh nói, hai vị lão gia nghe nói thái thái đang ầm ĩ ly hôn với lão gia, hiện tại đang ở nhà họ Tống, lát nữa lập tức cùng lão gia thiếu gia tới đây." A Phương lại giải thích."Hai vị lão gia nghe nói thái thái muốn ly hôn rất tức giận."

Tống lão gia và Tống Thư Ngạn bị điện thoại của v.ú Trương thúc giục trở về.

Chu nhị lão gia tóc hoa râm, để râu dê, đeo một cặp kính mắt, ngồi ở trên sô pha, nhìn hai cha con bước qua khe kính bằng đôi mắt già nua của mình.

Khuôn mặt Chu tứ lão gia rất giống Chu Minh Ngọc, miệng để râu mép, mặc áo dài, đi lòng vòng trong phòng khách, hơi mất bình tĩnh. Hai vị lão gia nhìn thấy hai cha con này, thật sự là tức giận không có chỗ phát tiết.

Tống lão gia bước vào phòng trước: "Anh Hai, anh Bốn."

Hai người căn bản không thèm để ý tới.

Tống Thư Ngạn đi tới: "Cậu Hai, cậu Tư."

Chu tứ lão gia đi tới xem Tống Thư Ngạn, nhìn anh ấy lớn lên trở thành một thiếu niên tuấn tú, đến bây giờ? Vô liêm sỉ giống như cha anh ấy vậy!

Chu nhị lão gia ngồi trên sô pha dùng gậy đánh xuống sàn nhà, hỏi Tống Thư Ngạn: "Thư Ngạn, trên báo nói là cháu cổ vũ mẹ cháu ly hôn với cha cháu đúng không?"

"Vâng!" Tống Thư Ngạn nhận.

Nghe nói như thế Chu tứ lão gia, giận không kìm được: "Tống Thư Ngạn! Cháu đọc sách chữ đều chạy vào m.ô.n.g hết rồi đúng không? Đi du học chỉ học được mớ hỗn độn rồi trở về sao? Tất cả lễ nghĩa, phép tắc, tổ tông đều đem vứt hết rồi à? Cháu không nghe lời cha mẹ, còn chưa tính vào ngày cưới của cháu, mặc cho trưởng bối khuyên can, cháu lại điên cuồng chạy trốn. Bây giờ cháu còn khuyên mẹ cháu ly hôn với cha cháu?"

"Cháu muốn cho mẹ cháu sống thoải mái vài năm." Tống Thư Ngạn nhìn thẳng Chu tứ lão gia nói: "Bác sĩ Hoàng nói, mẹ cháu sớm suy yếu, nếu như không thể điều chỉnh tâm trạng, chăm sóc sức khỏe tốt thì bà ấy không sống được mấy năm. Nếu như có thể nhìn thoáng, tâm tình chuyển biến tốt, thân thể sẽ tốt hơn. Cho nên cháu đón mẹ con tới Thượng Hải tĩnh dưỡng."

Chu Tứ lão gia nghe thấy thân thể em gái không tốt, thanh âm mềm nhũn xuống: "Vậy có cần thiết phải ly hôn không? Cháu đón mẹ cháu tới, không phải là được rồi à? Để bà ấy ở Thượng Hải, không cần quan tâm đến cha cháu."

"Nhưng mà, cha cháu..." Tống Thư Ngạn không biết nên nói như thế nào. Nói với Tần Du, Tần Du lập tức cho rằng cha anh ấy là một người cổ hủ, nhưng nói với hai cậu, bọn họ sẽ cho rằng chuyện này có vấn đề sao?

Chu Tứ lão gia thấy Tống Thư Ngạn không nói, nghĩ cháu ngoại nhà mình không đến mức hồ đồ như vậy, nghĩ đến gì đó? Ông ấy lại nhìn về phía em vợ của mình, giận dữ hỏi: "Tống Thế Phạm, cậu đánh Minh Ngọc?"

Tống lão gia vội vàng giải thích: "Tứ ca, chuyện này từ đâu ra? Làm sao em có thể đánh Minh Ngọc được?"

Chu Tứ lão gia nghĩ lại: "Cậu mắng Tiểu Thất? Tống Thế Phạm, cậu đúng là súc sinh! Tiểu Thất nhà tôi, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Lúc trước, cậu và cái thứ không biết xấu hổ nhà cậu lăn cùng một chỗ, làm Minh Ngọc tức giận trở về nhà. Là cha mẹ cậu tự tới cửa nói rằng sẽ đối xử tốt với Tiểu Thất, chúng tôi cũng đã nói rõ ràng, chúng ta không quan tâm cậu gây ra rắc rối như thế nào, nhưng cậu phải tôn trọng Tiểu Thất, đừng nói là đánh con bé, mắng con bé càng không được? Cậu có còn là con người không?"

Tống lão gia cúi đầu: "Đều không có."

"Không có?" Tứ lão gia không tin.

"Thật sự không có." Tống lão gia giải thích với hai anh."Mấy năm nay em và Minh Ngọc tương kính như tân, là Thư Ngạn muốn ly hôn với Tiểu Du, Minh Ngọc tức giận ngất xỉu, hai cha con chúng con mới biết, sức khỏe của cô ấy không ổn đã lâu rồi."

Bình Luận (0)
Comment