Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 292

Phu nhân Smith ôm cô: "Chúc cô vui vẻ!"

"Cảm ơn!"

Tần Du dọn dẹp một chút, khoảng bốn giờ về nhà trước để trang điểm, sáu giờ rưỡi xuất phát.

Bởi vì đầu năm mẹ mất, năm nay không nên làm chuyện vui. Nhưng mà dựa theo phong tục tập quán, đính hôn và kết hôn không thể cách nhau quá một năm, nếu vì kết hôn và đính hôn kéo dài một năm, đừng nói nhà họ Phó không vui, chính mình cũng không muốn thế, cuối cùng bàn bạc quyết định cũng đừng làm đính hôn.

Không làm đính hôn nhưng hai vợ chồng già nhà họ Phó cũng đã sớm xem cô là con dâu, vũ hội lần này ngân hàng trung ương mời người trong và ngoài ngành ngân hàng ở Thượng Hải, hai vợ chồng già cũng dẫn hai vợ chồng trẻ đi cùng. Phó lão gia muốn giới thiệu con trai và con dâu cho những người trong ngành, cũng là tuyên bố tương lai hai vợ chồng trẻ sẽ tham gia sâu vào doanh nghiệp kinh doanh vận chuyển Hưng Hoa.

Tần Du đến Hằng Nga để đón Chu Minh Ngọc trước, xe vừa đến chỉ nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Ni Nhi: "Phu nhân, tiểu thư tới, chúng ta về nhà thôi."

Từ trường học của Ni Nhi đi đến Hằng Nga mất khoảng mười lăm phút, từ sau một đợt nghỉ hè đến Hằng Nga, bây giờ cô bé học xong là sẽ tới đây, cô bé như là chuột sa chĩnh gạo, ở đây có thể cùng cô Phó học cắt may, đi theo bên cạnh phu nhân học vẽ tranh, xem thêu hoa, còn có thể nhìn thấy các tiểu thư ăn mặc cực kỳ hiện đại ở trên đường.

Hình vẽ của Chu Minh Ngọc hàm súc nội liễm, mặc dù Ni Nhi vẽ tranh thêu hoa là Chu Minh Ngọc dạy, nhưng mà cô bé dùng màu vô cùng táo bạo, sức tưởng tượng phong phú, mấy ngày trước cô bé vẽ hoa văn được Tống Thư Ngạn cầm đi nói muốn in thành vải hoa mới, ấy vậy mà làm cho cô bé vui mừng muốn điên luôn.

DTV

Con bé lên xe, lấy từ trong túi ra một bọc giấy, từ đấy lấy ra một miếng kẹo dương mai đường phèn nhét vào trong miệng Tần Du: "Lục tiểu thư mua cho em."

"Ăn ngon."

Tần Du lái xe về nhà, nhóc con vui mừng muốn thăng thiên, hôm nay tiểu thư và phu nhân sát vách có tiệc rượu, không chỉ để cô bé quấn tóc, còn để cô bé chọn quần áo.

Người hầu nhỏ thật sự coi các cô thành người mẫu cho trò chơi à? Xem trang điểm cho các cô là niềm lớn nhất của cô bé.

Xe tiến vào cổng, Tần Du xuống xe nhả hạt dương mai ra, cảm thấy ăn rất ngon, hỏi Ni Nhi: "Cho chị thêm một viên dương mai bữa đi."

Người hầu nhỏ lại tự bẻ một viên dương mai đưa qua, Tần Du cúi đầu mỉm cười ăn dương mai, chờ đến khi cô đứng thẳng dậy thì thấy trước mặt có một người quen đang đứng, Tần Du sửng sốt, sao Lục di thái Vân Nhi lại tới đây?

Vân Nhi nghĩ tới ngàn vạn bộ dạng khi gặp tiểu thư, không nghĩ tới nhìn thấy tiểu thư đang mỉm cười ăn dương mai của một người hầu nhỏ đưa tới.

Năm đó cô ấy theo mẹ mình chạy nạn đến đây, vì để nuôi sống anh trai và em trai, mẹ nói với cô ấy chỉ có thể bán cô ấy đi, trên đường mẹ cô ấy lôi kéo cô ấy đi, cô ấy thì gào khóc cầu xin mẹ chớ bán mình.

Tiểu thư xinh đẹp tinh tế bên cạnh hỏi: "Mẹ, tại sao lại phải bán em gái này đi?"

Vị phu nhân kia không trả lời tiểu thư, mà cho người đến hỏi nói mua về làm bạn với tiểu thư.

Trong lo âu thấp thỏm, cô ấy bị dẫn vào một tòa nhà lớn, mà tiêu trừ hoàn toàn sợ hãi của cô ấy chính là tiểu thư lấy một viên dương mai đường phèn từ trong túi giấy ra, nhét vào miệng cô ấy.

Đấy là lần đầu tiên trong đời cô ấy ăn thú ngon như vậy, ngọt ngào ê ẩm.

Tiểu thư hỏi cô ấy: "Ăn có ngon không?"

Ngoài gật đầu thì cô ấy cũng chỉ biết gật đầu.

Nhớ tới một đoạn này, Vân Nhi đi về phía trước hai bước: "Tiểu thư."

Ni Nhi ngửa đầu nhìn Tần Du, Tần Du vuốt vuốt tóc Ni Nhi: "Em đi đến chải đầu cho phu nhân sát vách trước đi."

 

"Dạ!"

Ni Nhi đi vào nhà cầm rổ trang điểm, lúc đi ra nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, còn chưa nỡ đi, Tần Du cười nhìn cô bé: "Em làm gì thế?"

"Em sẽ trở về nhanh thôi."

"Chải đầu cho phu nhân thật tốt, phu nhân không hài lòng thì chị sẽ giận đấy." Tần Du giả vờ tức giận.

"Dạ!" Nhóc người hầu tung tăng đi đến sát vách.

Giờ phút này Tống lão gia xuống lầu đi tới, đến trước mặt Chu Minh Ngọc: "Minh Ngọc."

Chu Minh Ngọc nhìn về phía Tiểu Lục, lại nhìn Tống lão gia, chỉ biết là lần này các di thái thái huyên náo rất không hợp thói thường, cho nên ông nói với Thư Ngạn muốn chia những ruộng đất cửa hàng chia cho bốn người con trai, Thư Ngạn đồng ý. Đây cũng đã xử lý xong chuyện trong nhà, dẫn Tiểu Lục đến Thượng Hải, đến nơi này của Tiểu Du làm gì?

Chu Minh Ngọc không hiểu: "Ông đây là?"

Tống lão gia nói: "Lần này tôi trở về xử lý chuyện trong nhà, thương lượng chuyện các di thái thái trong nhà đi hay ở."

Bây giờ thời gian của Tần Du rất gấp gáp: "Bác, hai người có thể ngồi ở phòng khách một lát, cháu muốn lên lầu gội đầu trước, sau đó buổi tối còn phải tham gia vũ hội, tiểu Ni Nhi sẽ lập tức chải đầu cho cháu."

"Được, cháu đi trước đi."

Tần Du lên lầu tắm rửa gội đầu, sau khi mái tóc sáng bóng, cô mặc quần áo ở nhà đi xuống lầu, cầm khăn lông khô trong tay, vừa vặn thừa dịp thời gian hong khô tóc nghe xem đến cùng mọi chuyện là như thế nào.

Tần Du từ trên lầu đi xuống, cầm khăn lông khô trong tay, Vân Nhi muốn đi qua nhận lấy nhưng A Phương đã nhanh chân hơn, Vân Nhi bắt hụt. Tần Du ngồi xuống, A Phương ở phía sau lau khô tóc giúp côm Tần Du hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Vân Nhi muốn nói nhưng hơi khó mở lời, Tống lão gia quyết định nói thay Vân Nhi, nói sơ lược xử lý trong nhà, nói: "Nếu không có Vân Nhi, nói không chừng lần này Tiểu Tứ c.h.ế.t mất. Cho nên em ấy xin bác nói muốn đến đây tìm cháu, bác đồng ý. Cháu có bằng lòng để em ấy đến gặp cháu không?"

A Phương hừ mũi: "Ngài thiếu nợ ân tình lại bắt tiểu thư khó xử à?"

Tống lão gia lập tức không tiện nói gì, Vân Nhi cũng tránh ở một bên.

Tần Du nhìn Vân Nhi: "Vân Nhi, hôm đó tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, đường là do chính cô chọn, duyên chủ tớ giữa hai ta đã hết rồi."

Vân Nhi quỳ gối đến trước mặt Tần Du, hai tay vịn đầu gối Tần Du khóc lóc nói: "Tiểu Thư, Vân Nhi không cần cái gì cả. Vân Nhi chỉ cần đi theo bên cạnh tiểu thư, hầu hạ tiểu thư cả một đời, trên đời này không có ai đối xử với Vân Nhi tốt hơn tiểu thư cả."

Tiểu thư đối xử tốt với cô ấy nhất đã không còn trên thế giới này, cô cũng đã từng muốn kéo dài đối xử tốt với cô ấy, hi vọng cô ấy có thể đi học để biết chữ, hi vọng có thể đi ra ngoài... Thật đáng tiếc!

Tần Du cúi đầu nhìn Vân Nhi quỳ gối trước mặt cô: "Vân Nhi, hôm đó tôi hỏi cô, lúc lão gia chặn cô lại, cô có nói cô là người hầu của thiếu phu nhân hay không? Cô không cần trả lời tôi. Lòng cô biết rõ mà. Cô không phải là người ngốc, cô là sau khi cân nhắc cẩn thận mới chọn con đường này, nhưng cái cô chọn là vinh hoa phú quý, chẳng lẽ cô không biết cô chọn con đường này thì sẽ đưa tiểu thư của cô rơi vào tình cảnh khốn khó không nơi nương tựa hay sao?"

Vân Nhi ngẩng đầu, hai má vương nước mắt nhìn Tần Du.

Người hầu nhỏ Ni Nhi từ bên ngoài đi vào: "Tiểu thư, em đã chải đầu cho phu nhân kỹ càng rồi, đến chải cho tiểu thư."

"Được."

"Ở nơi này luôn sao ạ?" Người hầu nhỏ hỏi.

"Ở đây đi. Chị còn muốn xử lý một số việc." Tần Du muốn nói rõ ràng với Vân Nhi, dứt khoát phải tranh thủ thời gian.

Bình Luận (0)
Comment