Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 301

Vào ở nhà khách bên Tây Hồ, Phó lão gia dặn dò vợ nhà mình: "Di Liên, bà dẫn Minh Ngọc đi nghỉ ngơi, tôi dẫn theo bọn nhỏ đi đến công trường Vân Hải đợi Trương công.

Vì ủng hộ hội chợ Tây Hồ, Hưng Hoa mới xây một khách sạn cỡ lớn tại bên Tây hồ. Theo đề nghị của Tần Du, khách sạn mới này khác với phong cách phương Tây của Vân Hải Thượng Hải, áp dụng kiểu kiến trúc đình viện kiểu Trung Quốc, hòa quyện với khung cảnh non sông tươi đẹp của Tây Hồ, bây giờ đã khởi công xây dựng được nửa năm rồi. Trương tiên sinh bề bộn công việc, vì có thể xem được tiến độ của Vân Hải, lại có thể gặp mặt với Phó lão gia nên đã hẹn gặp ở công trường Vân Hải.

Phó lão gia vươn cánh tay ra để Phó Gia Ninh ôm lấy, một tay Phó lão gia cầm gậy, một tay kéo con gái, đi khỏi nhà khách, dọc theo bên hồ cạnh công trường đang xây dựng, kiến trúc phòng ở đã thành hình, nếu lúc đó nhà họ Niên không đắc tội với Phó lão gia thì sao lại đến mức này?

Tần Du cùng Phó Gia Thụ nắm tay đi sau lưng hai cha con, nghe Phó lão gia hỏi tình huống học tập của Phó Gia Ninh ở Hỗ Giang.

Phó Gia Ninh đã đến học ở đại học Hỗ Giang nửa năm, chương trình học ở thời đại này được thiết kế tương đối sơ sài, trước mắt Hỗ Giang chỉ có ba khoa nghệ thuật, khoa học và pháp luật, nội dung giảng dạy không cố định mà phụ thuộc vào giáo viên du học trở về có thực sự giỏi hay không.

Phó Gia Thụ nghe phó Gia Ninh trả lời, nhíu mày: "Cha, cha xem có nên đưa Gia Ninh ra nước ngoài du học hay không?"

Đúng vậy, chênh lệch quá xa, chiều rộng và chiều sâu kiến thức mà Phó Gia Ninh học được chênh lệch quá nhiều so với đại học trong trí nhớ.

Ngẫm lại là mình học đại học của bảy tám mươi năm sau, là đại học danh tiếng mà sau khi ra nước ngoài cô vẫn cảm thấy chênh lệch chứ huống chi là bây giờ? Giữa châu u đã hoàn thành cuộc cách mạng công nghiệp và Trung Quốc buộc phải mở cửa, khoảng cách kia quá lớn.

"Em gái con là một cô gái, cho ra nước ngoài cha và mẹ con không yên tâm lắm." Phó lão gia cũng nghĩ tới.

'Hỏi cô nhỏ một chút xem, đi nước Pháp cũng được. Phó Gia Thụ nói: "Đại học Hỗ Giang đã là trường nổi danh ở Thượng Hải, cảm giác chênh lệch rất nhiều so với đại học nước Mỹ."

Lúc này Phó Gia Thụ nghiêng đầu lại nhìn Tần Du: "Làm sao em có thể học nhiều như vậy?"

"Em cũng tán thành cho Gia Ninh ra nước ngoài du học. Trong nhà có ngân hàng và khách sạn, Gia Ninh có hứng thú thì đi Pháp học ngành có liên quan đến ngân hàng và khách sạn cũng không tệ." Tần Du nghĩ đến một chuyện, nói: "Anh Thư Ngạn quyết định thành lập trường dệt may Hải Đông, Hưng Hoa có thể tìm một trường đại học để hợp tác và cùng nhau thành lập cơ sở thực hành kỹ thuật không?"

DTV

Đời trước lúc Tần Du học ở Đức, phát hiện trường học và xí nghiệp ở Đức kết hợp với nhau vô cùng tốt.

"Chị, chị đừng đoán mò, trường chúng em không có nhiều sinh viên khoa kỹ thuật. Năm đó khi anh trai em ra ngoài học ngành cơ khí, nhiều người không hiểu tại sao anh ấy lại muốn học một chuyên ngành nhàm chán như vậy? Phần lớn đều giống anh Thư Ngạn học kinh doanh." Phó Gia Ninh nói với Tần Du.

Thời đại này có thể học đại học đều có hoàn cảnh gia đình tốt, rất ít người học về công nông thủy lợi, lần này Tần Du mới biết vợ chồng nhỏ hai người học ngành ít phổ biến.

"Vẫn nên thử một chút, em ra ngoài học là một chuyện, nhưng giúp trường học cùng nhau xây dựng một ngành học là có lợi đối với ngành nghề." Phó Gia Thụ suy nghĩ nói: "Bây giờ trường học thiếu học giáo viên kỹ thuật, dù sao anh cũng có học vị, hơn nữa anh cũng mang tài liệu giảng dạy những năm này về, đại học Hỗ Giang cách nhà máy chúng ta không xa, mỗi tuần anh dành ra hai buổi xế chiều vẫn được."

Mẹ kiếp, Tần Du phiền muộn, rõ ràng cô còn có hai bằng thạc sĩ kỹ sư và kinh doanh, hơn nữa cô còn có nhiều năm kinh nghiệm thực tế như vậy, vẫn chưa đủ tư cách để giảng dạy trong trường đại học.

Cả nhà đi vào công trường, trải qua nửa năm học tập, Tần Du cũng coi như là người mới bắt đầu trong lĩnh vực xây dựng, dưới sự dẫn đầu của quản lý công trường, lúc này hai cha chồng nàng dâu Tần Du và Phó lão gia nghiên cứu thảo luận.

 

"Ông chủ, Trương tiên sinh tới."

"Đi đi, đón tiếp Trương tiên sinh." Phó lão gia dẫn theo bọn nhỏ đi ra ngoài.

Ở cửa công trường, Tần Du nhìn thấy vị lão tiên sinh gầy gò.

Phó lão gia kính xưng ông ta là "Trương công."

Vị tiên sinh này gọi Phó lã gia một tiếng: "Đức Khanh lão đệ."

Trương tiên sinh đề cao triết lý "cứu nước bằng công nghiệp" của ông Tôn Trung Sơn.

Nhìn thấy Phó lão gia giới thiệu con dâu và con gái cho ông ấy biết, nghe nói Tần Du là con gái Hồ Châu, nói tiếng Anh và Tiếng Đức lưu loát, nhậm chức ở hiệu buôn Tây, còn biết lái ô tô, ông ấy cười ha hả: "Đức Khanh biết tâm ý tôi, nào có chuyện nữ không bằng nam, tôi lấy con gái làm vinh dự. Con gái Hồ Châu chúng tôi phải như thế."

Không có nâng ly cạn chén, chỉ nhìn Tây Hồ trước mặt, hai vị trưởng giả đã có cái nhìn vô hạn về tương lai.

Nói đến Phó Gia Thụ đưa nhà máy Hưng Hoa khí thế ngất trời, không khỏi nhắc đến Tống Thư Ngạn. Tần Du thừa dịp nói tới Cohen hợp tác cùng Hưng Hoa, máy in hoa Cohen đã đóng vai trò như thế nào trong việc cải thiện chất lượng của Hải Đông, đồng thời nói lập tức mời Kiều Hi tới tham gia hội chợ triển lãm.

Trương tiên sinh càng vui mừng hơn: "Tôi cũng nghe nói tới công tử của Thế Phạm, đưa Hải Đông ăn nên làm ra, có những người trẻ tuổi như các cháu, quốc gia sợ gì không thoát được khó khăn."

Lúc đang nói chuyện phiếm, Phó lão gia nói đến xuất thân của con dâu nhà mình, Trương tiên sinh đã biết ở đây có khúc chiết, tư tưởng của ông ấy mới mẻ, tất nhiên không coi trọng lắm: "Khó có được ba người đều cởi mở."

"Ngài cũng đừng giễu cợt tôi lòng dạ hẹp hòi, có một chuyện vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái." Phó lão gia nhắc đến tình nghĩa của mình và Tần Cẩm Minh: "Lúc đầu Thư Ngạn đi du học đã viết thư về nói không muốn mối duyên áp đặt này, anh Thế Phạm thật sự là không còn cách nào, nếu mà không cưới Tiểu Du thì chỉ sợ người bạn già khổ sở, liền ép Thư Ngạn bái đường với Tiểu Du..."

Nghe xong lời của Phó lão gia, Trương tiên sinh nói: "Tôi đã biết, đầu năm nay hai đứa nhỏ về Hồ Châu đúng không? Để tôi sắp xếp."

Dừng lại ở Hàng Châu một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Du y theo yêu cầu của hai người cậu nhà họ Chu, cô đến Ninh Ba là không được ăn mặc xuề xòa.

Không xuề xòa nhưng phải hợp thời trang, Tần Du mặc áo khoác thêu và váy bằng lụa. Đến thành phố Ninh Ba, chia tay với người nhà họ Phó, dưới sự chỉ huy của dì Phương lái xe về nhà lớn nhà họ Chu. Thị trấn chỗ nhà họ Chu ở dụa vào núi, ở cạnh sống, đằng sau là núi phía trước là hồ, nếu ở đời trước thì chính là một cảnh trí khu du lịch.

Để cho ô tô trong nhà có thể đi vào, nhà họ Chu đã xây một cây cầu khác không bậc bên cạnh cây cầu vòm bằng đá đi bộ, khi lái xe qua cây cầu này, trước mặt là cánh cổng cao lớn của nhà lớn nhà họ Chu. Cửa lớn kiểu Trung Quốc mở ra, nhưng không có ngưỡng cửa cao cao, Tứ lão gia ngoắc tay để cô lái xe vào.

Xe tiến vào dừng lại song song với ba chiếc xe trong nhà, A Phương xuống xe trước, mở áo khoác bằng da trên tay ra, Tần Du lái xe không tiện, cũng may khi xe chạy, thân xi lanh nóng lên truyền nhiệt lượng vào nên bên trong xe không bị lạnh.

Vừa xuống xe vội vàng mặc áo khoác lên, cùng Chu Minh Ngọc ở sau lưng đi về hướng một đám người đang đứng đấy.

Bình Luận (0)
Comment