Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 309

Tần Du đứng thẳng người dậy, khoác khăn choàng lên người, thấy ánh mắt của chị ba đang rơi trên cái bụng của mình.

Tần Ngọc Đệ thấy Tần Du mặc một chiếc sườn xám màu xanh lục, phối thêm một chiếc khăn choàng lông cừu màu xám nhạt, vùng bụng vẫn phẳng lì, cô ta đi đến tóm lấy Tần Du và khẽ giọng hỏi cô: "Nhã Vận, chị em chúng mình cùng nhau lớn lên, không có gì phải xấu hổ cả."

Tần Du dùng vẻ mặt khó hiểu để nhìn chị họ của mình, nghe thấy cô ta hỏi: "Em đây là vẫn chưa mang thai đúng không?"

"Đâu có đâu!" Tần Du trả lời người chị ba này.

"Em đến Thượng Hải được bao lâu rồi?"

"Từ tầm cuối tháng ba đầu tháng tư. Có vấn đề gì không?" Tần Du hỏi cô ta.

"Dương lịch hay âm lịch?"

"Dương lịch."

"Thế thì đã được khoảng mười tháng rồi mà?"

Tần Du mang theo một chút châm chọc: "Đúng rồi! Nếu như biết tranh thủ hơn một chút thì chắc là đã sinh con luôn rồi."

Nghe thấy Tần Du nói như thế, Tần Ngọc Đệ xụ mặt: "Em nói thế là sao chứ? Không phải chị đang quan tâm em sao? Nếu như em không sinh được con trai thì sau này em rể sẽ đưa vợ lẽ về hết phòng này đến phòng khác trong nhà, giống như mẹ chồng em vậy? Thậm chí còn không cả bằng được mẹ chồng của em nữa, em ở Thượng Hải, chắc không phải em chưa từng nghe qua, bây giờ mấy người theo tư tưởng cải cách ở ngoài kia không phải đều đang ly hôn hay sao?"

Tần Du nhìn cô ta và cười nhạt: "Thế à? Ly hôn rồi thì sẽ không sống được tiếp hay sao?"

"Một người đàn bà đã ly hôn, làm gì còn có người đàn ông bình thường nào cần đâu chứ?"

Tần Du lấy ra một chiếc khóa nhỏ tinh xảo có kèm dây từ trong vali hành lý, khóa vali lại và để nó vào trong tủ, cũng khóa cả tủ lại, để chìa khóa vào trong cái túi xách ở bên người, sau rồi xoay người hỏi Tần Ngọc Đệ: "Chị ba, chị đã từng đến Thượng Hải bao giờ chưa?"

Tần Ngọc Đệ thấy Tần Du khóa tủ lại một cách thành thục, coi cha mẹ cô ta như những kẻ trộm, thế nhưng cô ta cũng biết cha mẹ cô ta thực sự có thể làm như thế.

"Chị chưa từng đến đó, thế nhưng chị từng nghe người khác kể." Tần Ngọc Đệ đi theo bên cạnh Tần Du: "Những người phụ nữ đã ly hôn ấy, thực ra cũng giống với những người phụ nữ bị chồng bỏ, nếu như nhà chồng đồng ý nuôi thì sẽ sống cả một đời ở trong điện thờ Phật, nếu như không có ai bằng lòng nuôi thì sẽ trở nên bất cần, khi anh rể em đi đến Hàng Châu, có người mời anh ấy đến quán bar để uống rượu, ở trong đó có một cô kỹ nữ là người đã ly hôn với ông chồng giàu có, cô ấy không thể nào tự nuôi sống bản thân mình được nữa, thế nhưng cô ấy trời sinh rất ưa nhìn, vậy nên cô ấy mới đến quán bar để làm kỹ nữ, nghe nói cái miệng của cô ấy rất giỏi ăn nói, rất giỏi nói đạo lí."

Tần Du chỉnh lại cái khăn choàng trên người: "Chị ba, chị cho rằng cái nơi mà anh rể đến là rất bình thường à? Chị có còn định sinh con cho anh ấy nữa không? Chị có biết những người phụ nữ làm nghề đó có khả năng mắc những bệnh kia rất cao không?"

Tần Ngọc Đệ ngẩn người, lúng túng nói: "Anh ấy chỉ là đi xã giao mà thôi, những người phụ nữ ở đó chỉ bán nghệ chứ không bán thân đâu."

Tần Du bày ra vẻ mặt cạn lời và nói: "Ay ya! Chị, chị tin cả chuyện này luôn à? Chỉ cần có tiền thì làm gì có ai không bán thân đâu chứ? Ngay cả vua Đồng Trị của thời Đại Thanh cũng không thể nào tránh được, Hoàng hậu của ông ta cũng vì mắc phải căn bệnh này mà mất mạng. Bệnh lậu, bệnh giang mai còn có thể chữa được hay sao?"

Tần Du thuận lợi chuyển hướng chủ đề nói chuyện, gương mặt nhỏ của Tần Ngọc Đệ trắng bệch.

Phó Gia Thụ mặc âu phục đã đi đến cửa: "Tiểu Du."

Tiếng gọi này của Phó Gia Thụ đã khiến cho Tần Ngọc Đệ hoàn hồn lại, em họ không chịu cưới người ở địa phương, một trong số những lý do chính là người em rể chưa từng gặp được từ sau khi trưởng thành này.

 

Khi nghe cô nói người chồng tương lai này có vẻ ngoài đẹp trai như thế nào, cô ta còn muốn bật cười, cô ta còn thực sự cho rằng cô đang diễn hài! Tài hoa và anh tuấn có một không hai á?

Ban nãy khi mới gặp, trong chốc lát cô ta không thể tin được rằng trên đời này lại có người đàn ông nào đẹp trai đến như thế, cho dù không cười thì cũng có thể khiến cho người khác nhìn rồi đỏ mặt.

Lúc này đây, gương mặt anh mang theo nụ cười, càng khiến cho người khác mê mẩn.

Tẩn Du đi ra ngoài cửa, quay đầu nhìn người chị ba vẫn đang ngây ngốc ở trong phòng kia và nói: "Chị ba, cũng không cần lo lắng lắm đâu, các kĩ nữ ở trong quán bar cũng rất ít khi mắc phải những bệnh đó, cũng tương đối an toàn."

"Quán bar gì?" Phó Gia Thụ hỏi cô.

"Chị ba nói anh rể đi đến quán bar và gặp các cô kỹ nữ." Tần Du như thể vô tình nói ra.

Phó Gia Thụ trầm mặt, nhăn mày.

Nghe thấy em họ nói chuyện này cho em rể biết, Tần Ngọc Đệ mới hoàn hồn lại, cô ta nhớ đến việc tại sao mình lại muốn nói những lời này, chỉ là để thăm dò xem cô có sống tốt hay không thôi mà, bây giờ em họ lại nói như thế, giống như thể cuộc đời của cô ta đã trở nên rất tồi tệ vậy, thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh em họ này quả thực đã nhắc nhở cô ta, người đàn ông của cô ta còn không xứng xách giày cho người ta, chuyện ngày hôm đó khuyên cô lấy chồng địa phương bỗng trở thành chuyện hết sức buồn cười. Nghĩ đến đây, lồng n.g.ự.c Tần Ngọc Đệ tích tụ lại một ngụm khí: "Nhã Vận!"

"Chị ba?"

Tần Du bị Tần Ngọc Đệ lôi vào trong phòng, để lại một mình Phó Gia Thụ đứng ở ngoài cửa, Tần Ngọc Đệ khẽ giọng chất vấn: "Em nói chuyện này với em rể làm gì?"

"Thế chị nói với em chuyện này để làm gì? Là mong em xách đèn lồng đi theo Phật hay là mong em lưu lạc đến quán bar?"

DTV

Tần Ngọc Đệ đột nhiên phát hiện ra đôi mắt đen láy của em họ lại có thể thâm sâu đến như thế, trong sự thâm sâu còn có cả sự lạnh lùng khiến cho trong lòng cô ta run sợ: "Em và em rể thuận vợ thuận chồng, có ai bàn đến chuyện ly hôn đâu, em nghĩ đi đâu thế?"

Tần Du nhướn mày cười lạnh: "Không phải thì tốt."

Đại thái thái nhà họ Tần bảo người mang chậu than đến: "Nhã Vận..."

Đại thái thái nhà họ Tần nhất thời không nhớ ra vị thiếu gia nhà họ Tống này tên là gì, chỉ đành nói một cách mơ hồ: "Hai đứa đến nhà chính đi, chú ba đã đến rồi đấy."

"Thế thì cháu đi trước đây." Tần Du bước lên phía trước, sánh vai với Phó Gia Thụ và đi khỏi đó.

Tần Ngọc Đệ nhìn thấy mẹ cô bảo người giúp việc đặt chậu than xuống và đuổi người giúp việc ra ngoài, bước đến chỗ cái tủ và kéo cái khóa nhỏ: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này vậy mà lại khóa cả cửa lại?"

"Phòng trừ mẹ đấy!"

Đại thái thái nhà họ Tần đi đến bên cạnh con gái, cầm tay cô ta lên và định tháo cái vòng vàng ở trên tay cô ta ra, khiến cho Tần Ngọc Đệ hoảng sợ và lúng túng: "Mẹ, đây là mẹ chồng con cho con mượn đeo, khi về con còn phải trả lại bà ấy nữa."

Nghe thấy những lời này, Đại thái thái nhà họ Tần bỏ tay cô ta xuống: "Tự bản thân con không có mấy thứ này à?"

Khi Tần Ngọc Đệ vừa mới kết hôn cũng đã từng đeo trang sức đến đây, nhưng khi đến rồi thì đều bị mẹ cô ta giữ lại hết, sau này cô ta học được cách ngoan ngoãn, không chỉ có đồ bạc mà cả đồ mạ vàng, khi bị mẹ cô ta lột mất thì cũng không bị chồng cô ta nói gì.

"Mấy cái của con đều đã bị mẹ lấy đi hết rồi, trong tay con còn gì nữa đâu? Sáng nay khi ra ngoài là mẹ chồng con không quen nhìn con không đeo đồ có giá trị trên người nên đã cho con mượn vài món trang sức." Tần Ngọc Đệ giải thích với mẹ cô ta, bây giờ đây việc kinh doanh nhỏ của nhà họ Tần đều dựa vào cha mẹ chồng của cô ta, vậy nên cô ta cũng coi như còn có chút mặt mũi ở bên nhà mẹ.

Bình Luận (0)
Comment