Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 312

Lão đại của nhà họ Tần nghe lão tam nói như thế, lập tức đã đánh hơi được gì đó. Vốn dĩ khi lão nhị sắp mất, giao gia sản lớn như vậy ra là để hai anh em không được động vào của hồi môn của con gái và mạng sống của hai mẹ con họ, còn mời bậc cha chú trong họ đến làm chứng ký tên, ấn dấu tay đỏ. Lúc đó hai anh em trông coi rất nhiều cửa hàng kinh doanh, dĩ nhiên không để của hồi môn này vào trong mắt, chỉ tay thề với trời rằng sẽ không bao giờ tham chút tiền này.

Về sau, việc làm ăn lụi bại nên nhắm tới mẹ góa con côi. Động một chút là Chu thị lại kéo bậc cha chú trong họ ra rồi bổ nhào vào từ đường, khóc lóc kể lể với tổ tiên, nói ra bọn họ đã ức h.i.ế.p mẹ con bà ấy. Hơn nữa nhà họ Tống ở Ninh Ba thường xuyên gửi thư từ tới, lễ tết hai nhà cũng sẽ tặng quà cho nhau, muốn động vào cũng không dám, chỉ đành trơ mắt nhìn hai chiếc thuyền lớn chở của hồi môi đi.

DTV

Chu thị chỉ quan tâm đến con gái của mình, không hơi đâu để ý đến con cháu nhà họ Tần.

Cũng may ông trời có mắt khiến bà ấy mắc bệnh hiểm nghèo, nằm liệt trên giường muốn gặp con rể cũng không được, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Bây giờ con ranh c.h.ế.t tiệt kia đã ly hôn, tính toán của bà ấy cũng thất bại rồi nhỉ? Ngược lại để lão tam tính kế đâu ra đấy.

Lão đại nhà họ Tần lập tức trừng mắt nhìn em trai mình: "Nói cái gì thế? Gì mà em nuôi Nhã Vận? Con bé đã có Nguyên Bảo, là con nuôi của chú hai. Đó chính là em trai của nó, có em trai rồi mà còn cần em nuôi chắc?"

"Anh cả à, anh thật sự cho rằng Nhã Vận là kẻ ngốc sao? Vừa rồi anh không nghe con bé nói à? Nếu Nguyên Bảo là con trai của anh hai, nơi này là nhà của anh hai, chịu tang anh hai mà nó vẫn dán câu đối thiếp vàng treo đèn lồng đỏ, con cái hiếu thảo nhà nào làm vậy thế?" Lão tam nhà họ Tần vội xoay chuyển đầu óc, nhấc chân chạy ra ngoài: "Em sẽ mời hai chú đến đây làm chủ."

Nhìn thấy lão tam chạy ra ngoài, sợ ông ta người xấu cáo trạng trước, lão đại nhà họ Tần lập tức đuổi theo.

Tình hình này, xem ra cháu gái chính là miếng thịt ba chỉ ngon nhất bị hai con ch.ó hung ác muốn cướp lấy, nhưng cố tình miếng thịt ba chỉ này không hề ý thức được mình sẽ bị xé xác nuốt chửng, cô lại hỏi han: "Bác gái, bác thông gia, cứ để bác cả và chú ba cãi nhau đi, trời lạnh đồ ăn sắp nguội, mau ăn thôi, mau ăn thôi."

Cô cũng nói với Phó Gia Thụ: "Gia Thụ, anh đừng ngây người nữa! Mời anh rể cùng ông thông gia cùng ăn cơm đi kìa!"

Phó Gia Thụ nghe lời vợ lập tức hành động, cầm bình rót cho ông thông gia, ông thông gia đứng dậy nói: "Chịu thôi, chịu thôi!"

Anh quay đầu lại rót cho anh rể ba, anh cầm tách trà lên: "Nhã Vận nói với tôi, người lái xe có thể không uống rượu thì không cần uống. Cho nên tôi không dính tới rượu, lấy trà để thay kính bác Thái, hai anh rể và hai em họ."

Nghe thấy Phó Gia Thụ nói như vậy, đại phu nhân nhà họ Tần nhìn về phía Tần Du đang duỗi đũa gắp rau: "Nhã Vận, cháu là thiên kim tiểu thư, sao lại tìm phu xe?"

Tần Du gắp một miếng thịt gà luộc, không quên chấm vào nước tương: "Phu xe riêng của cháu, xe là của cháu, phu cũng là của cháu."

"Nhã Vận, em học đâu ra mấy lời ba hoa chích chòe đầu đường xó chợ như vậy thế?" Tần Ngọc Đệ hỏi.

Bà thông gia cực kỳ không vui liếc nhìn Tần Ngọc Đệ, giọng điệu khách sáo nói với Tần Du: "Nhã Vận tiểu thư, mấy viên thịt này cũng không tệ, cháu có muốn ăn một viên không?"

"Cám ơn bác Thái!" Tần Du bỏ gà luộc vào trong bát, duỗi đũa gắp một viên thịt viên.

Lúc này Tần Ngọc mới ý thức được, người đàn ông của em họ gọi cha chồng cô ta là bác Thái, em họ cũng gọi mẹ chồng là bác Thái. Hai từ này chỉ có trong nhà họ Trương mới gọi như vậy, ra khỏi nhà họ Trương, người khác phải cung kính gọi một tiếng: "quản sự Thái, Thái phu nhân."

Cô ta còn chưa kịp nghĩ xong, thím ba của Tần Du đã bước chân nhỏ, vừa đi vừa chửi: "Cả nhà sài lang hổ báo, ăn một mình nhiều năm như vậy rồi giờ còn muốn cướp? Có biết xấu hổ hay không? Bác hai đã qua đời, cả sản nghiệp lớn như thế, bị các người phá sạch bách, ngay cả ngôi nhà của ông ấy cũng trở thành của các người..."

 

Bị người tới cửa mắng vào dịp năm mới, đại phu nhân nhà họ Tần đã không còn để ý đến sự hiện diện ông bà thông già nữa, vội vàng chạy ra ngoài: "Thím ba, tết nhất thím nổi điên cái gì?"

"Tôi phát điên hay là hai người các người lòng lang dạ sói? Cùng là anh em với nhau, anh cả lại độc chiếm hết..."

Tần Du nghe thấy thím ba mắng bác cả, sao nghe giống như nhà bọn họ còn thảm hơn mẹ con họ vậy? Đây là dân không sợ chia ít mà chỉ sợ chia không đều à? Bao nhiêu năm nay thím ba nhẫn nhịn kìm nén, thím ba càng nói càng hận, duỗi tay túm búi tóc của bác cả liều mạng lôi mạnh.

Bác cả không kịp chuẩn bị, bị bà ấy lôi thế lớn tiếng hét lên: "Ôi ôi... Thím buông tay ra..."

Tần Ngọc Đệ thấy mẹ mình như thế định đứng dậy muốn giao đứa bé cho... nhưng chị hai có hai đứa nhỏ rồi. Kim Bảo và Nguyên Bảo là hai đứa hỗn láo, ngồi không yên, ăn chút đồ vặt xong cũng không biết chạy đi đâu rồi.

Tần Ngọc Đệ đành giao cho mẹ chồng, mẹ chồng nhướng mi, hờ hững nhìn cô ta: "Vợ thằng cả, con ngồi xuống!"

Nếu đổi lại mẹ mình bị túm, chắc chắn sẽ nhét con cho chồng chạy đến giúp mẹ mình. Đáng tiếc, chị ba nao núng trước ánh mắt sắc lạnh của mẹ chồng, trơ mắt nhìn mẹ cô ta bị đánh.

Bác gái cả đã năm mươi tuổi đầu, thím ba mới chưa đến bốn mươi, tuổi hai người cách xa nhau. Thím ba lại chịu ấm ức nhiều năm nên rất dũng mãnh, cào móng sắc nhọn làm bác cả khóc kêu cha gọi mẹ.

Trong lúc hai người xô xát, bác cả chân yếu vốn đứng không vững nên lập tức ngã lăn trên đất, Tần Ngân Đệ dắt con gái và bế con trai đi qua, nhét con cho ông chồng đầu đất của mình, ngồi xổm xuống kéo mẹ ruột và thím đang đánh nhau ra.

Hai anh em nhà họ Tần đi kéo hai ông chú tới, vừa bước vào đã thấy vợ mình đang lăn lộn trên đất, Tân Ngân Đệ thì quỳ trên đất muốn tách hai người ra.

Hai ông chú cũng coi như được mở mang tầm mắt, ông Tư hét lớn: "Mấy đứa đang làm gì thế?"

Cuối cùng hai người kia dừng lại trước tiếng hét rung trời này, mà điều làm hai bậc cha chú càng thêm tức giận chính là, trong nhà nhiều người như vậy lại để mặc cho một mình Ngân Đệ can ngăn hai người họ?

Nhất là trên đường đến đây, nghe thấy Nhã Vận nhà lão nhị đã ly hôn, còn dẫn theo một tên ẻo lả, ất ơ nào đó.

Bây giờ, hai ông chú thấy tên này thật sự ẻo lả, còn còn ngồi ngay ngắn nói chuyện phiếm với ba anh con rể ba của lão đại, ông con rể thứ ba răng hô của nhà lão đại còn đang nịnh nọt đối phương.

Lúc trước, ông Tư đã nghe nói lão đại muốn gả con gái thứ ba cho con trai của quản sự Trương cũng từng nói đôi câu, dù gì nhà họ Tần cũng được coi có chút mặt mũi.

Lão đại nói như thế nào nhỉ?

"Chú Tư, đầu óc của chú già cả rồi. Đã dân quốc rồi, làm người hầu cho người ta thì đã làm sao? Người ta bố thí một vài vụ làm ăn trong tay cũng đủ để chú no ấm cả năm."

Người ta muốn bán con gái, ông ấy còn nói được gì nữa?

Bây giờ thì xem đi? Người ta một tên ẻo lả ăn bám phụ nữ, dựa vào Nhã Vận nhưng còn mạnh hơn cả ông con rể thứ ba quản lý việc làm ăn hộ nhà họ Trương.

Con nhóc Nhã Vận đâu rồi? Thế nào ông ấy cũng phải mắng c.h.ế.t cô, mẹ con bé thật sự uổng phí tâm huyết cho nó, đống của hồi môn kia là để che chở nửa đời sau cho cô, sao cô lại ly hôn? Thói đời này, con gái con lứa sau khi ly hôn đi đâu cũng sẽ bị người ta ăn sạch sẽ bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment