Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 316

"Cha mẹ, xin cho phép con gọi hai người như vậy, con và hai vị chưa từng gặp mặt, không biết hai vị có oán trách con, một cô hồn dã quỷ lại đi chiếm thân thể của Nhã Vận, cũng không biết hiện tại Nhã Vận có đi theo bên cạnh hai vị không. Con được hưởng mọi thứ của Nhã Vận, cũng có được ký ức của cô ấy. Trong ký ức đó, cha mẹ yêu thương và cưng chiều cô ấy y như cha mẹ con ở kiếp trước vậy. Những gì con có thể làm đều có hạn, chỉ có thể dựa theo trí nhớ của em ấy mà ly hôn, thay Nhã Vận sống khỏe mạnh, coi mẹ Minh Ngọc, người đã che chở cho Nhã Vận như mẹ của mình. Lần này con trở về để đuổi gia đình nhà bác cả đã ăn h.i.ế.p mẹ và Nhã Vận ra khỏi ngôi nhà mà họ đã chiếm đoạt, sau đó xây thành một trường học Tây Dương, thay cha mẹ và Nhã Vận tích đức hành thiện. Dù linh hồn con ở đâu, thân thể này cũng là cha mẹ cho, con đã bàn bạc với Gia Thụ và cha mẹ chồng, sau này con của con sẽ mang họ Tần, chúng sẽ kéo dài huyết mạch của cha mẹ. Thời thế sau này khó khăn nguy hiểm, có lẽ con phải lưu lạc phương xa nhưng sẽ không bao giờ quên cha mẹ ở đây, quê hương ở đây!"

Nói xong, Tần Du dập đầu lần nữa. Dĩ nhiên Phó Gia Thụ hứa với cha mẹ vợ rằng sẽ yêu thương che chở vợ mình. Thấy cô dập đầu lần nữa, anh cũng làm theo.

Nhìn thấy đôi vợ chồng son như thế, họ hàng trong nhà họ Tần cũng không kìm được nước mắt, cũng mừng cho Nhị phu nhân. Vợ ông Tư chạy đến đỡ Tần Du: "Nhã Vận, được rồi! Cha mẹ cháu chỉ mong cháu sống tốt, đúng không? Nhìn cháu như vậy, bọn họ ở trên trời chắc cũng vui lây."

Tần Du gật đầu nhưng trong lòng vẫn hơi mất mát, vì cô không phải là Nhã Vận.

Lúc này, mọi người trong trấn nhỏ đều đang thảo luận về ngày giỗ long trọng do con gái của chi thứ hai nhà họ Tần tổ chức.

Đại lão gia nhà họ Tần nhẫn tâm như thế, thực ra sau lưng ai ai cũng nói xấu. Có người nói ông ta quá mức tuyệt tình, lúc Chu thị mất, ông ta chỉ ước gì ép c.h.ế.t cả cháu gái mình. Cũng có người ngưỡng mộ ông ta có thể chiếm được như thế, một số lại cảm thán cô con gái nhà lão nhị này khắc cha khắc mẹ, còn bị chồng chê, đúng là mệnh còn đắng hơn cả hoàng liên.

Không ngờ chưa đầy một năm, hả dạ y như vở kịch thư sinh sa sút thi đậu Trạng nguyên rồi trở về trả thù chị dâu ban đầu xem thường mình.

Dĩ nhiên ở nông thôn khắc có logic mạch truyện riêng mà họ yêu thích, vì thế phiên bản ở nông thôn khác với phiên bản ở Thượng Hải.

Chuyện rằng con gái lão nhị nhà họ Tần đến Thượng Hải tìm chồng, chồng cô lại khăng khăng muốn ly dị, cô chỉ đành ly dị. Phó lão gia biết được chuyện này, nể tình anh em năm xưa đã đón Nhã Vận về nhà.

Nhã Vận hiểu biết sâu rộng, thông minh lanh lợi lại xinh đẹp khiến Phó phu nhân yêu thích.

Hai người họ đều muốn giữ cô gái tốt như vậy ở nhà nên đã hỏi ý kiến con trai mình. Phó thiếu gia cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp và tính cách của Nhã Vận nên cùng chung ý tưởng với cha mẹ mình, quyết định đính hôn.

Tóm lại, vẫn là do cha mẹ mai mối, cô con gái nhà họ Tần họ vẫn tuân thủ quy củ và hiếu thảo nhất.

Trong câu chuyện này, cả gia đình tiễn họ hàng thân thích và bạn bè ra về.

Mấy hôm nay từ lúc chuẩn bị cho đến khi kết thúc, Tần Du mệt lả. Mùa đông ở nông thôn tắm rửa cũng không tiện, kỳ cọ xong, cô ngủ thật say trong căn phòng trước khi lấy chồng của nguyên chủ.

Tần Du biết mình đang nằm mơ, cảnh tượng đổi sang một phòng khách ở kiếp trước, Thượng Hải những năm 1990. Các căn hộ đều rất nhỏ, trong phòng khách đặt một cái bàn ăn, sau lại có thêm một cây đàn dương cầm trông càng chật hẹp.

Mẹ cô cuộn tóc bằng ống cuốn nhựa đầy đầu, tay đang đan một chiếc áo len. Cha cô đeo kính cầm bút lật xem tài liệu, còn cô đang ngồi đàn.

"Tiểu Du, sao lại đánh sai rồi?" Cha ngẩng đầu nhìn cô.

Mẹ vẫn đan áo len: "Sai rồi thì sao? Dù sao sau này Tiểu Du cũng làm kỹ sư ô tô, có quan trọng gì?"

"Chu Hiểu Mai, đã học thì phải học thật chăm chỉ. Nếu không chỉ tổ lãng phí thời gian, chút thời gian đó thà ngồi cắn móng tay còn hơn." Cha tức giận nói.

"Tần Quốc Khánh, ông cố chấp thật. Ý tôi là chuyện này cũng chẳng to tát gì, con còn nhỏ như thế, đánh sai một nốt thì đã làm sao?"

"Chu Hiểu Mai, cái thái độ làm việc này của bà thật là, rất có vấn đề đấy! Chẳng trách hôm nay tôi ăn phải sâu gạo, đến việc vo gạo bà còn không nghiêm túc thì còn làm được việc gì nữa?"

 

"Sâu gạo thì sao chứ? Cũng là protein mà..."

Đứa trẻ bé tí như cô bất đắc dĩ nhìn cha mẹ cãi nhau chỉ vì mình đánh sai một nốt nhạc. Cô đành nhận mệnh lật bản nhạc, chơi bài "Hai con hổ".

Khung cảnh lại thay đổi, đây là một phòng sách vô cùng sáng sủa, một người đàn ông mặc áo dài màu trắng cầm bút lông đang chấm mực, nhấc bút viết chữ. Bên cạnh là một cô gái đầu cài trâm phỉ thúy, đang cầm khung thêu hoa, đối diện là một bé gái mềm mại trắng nõn, mũm mĩm vô cùng đáng yêu ôm tỳ bà trong tay, chán nản gảy tỳ bà.

"Anh nói này, Hồng Liên, con gái của chúng ta còn nhỏ, thật sự không cần bắt nó học cái này cái kia. Nếu con bé không muốn học thì đừng bắt nó."

"Lão gia, sau này Nhã Vận phải làm Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống. Nhà họ là phú hào mấy đời không giống nhà chúng ta. Con gái nhà người ta đều tinh thông cầm kỳ thi họa, nếu Nhã Vận cái gì cũng không biết thì sẽ bị chê cười mất."

"Không phải em nói đấy à? Làm Đại thiếu phu nhân tự học cho vui thì cũng thôi đi, nhưng học để mua vui cho người khác lại vô nghĩa biết bao."

"Anh không nhìn chị dâu nhà họ Tống..."

Dần dần, hai cảnh tượng chồng chéo lên nhau, người đàn ông mặc áo dài trắng trộn lẫn với người đàn ông mặc áo khoác, người phụ nữ đầu cuốn lô nhựa lẫn lộn với người phụ nữ đầu cài trâm, Tần Du cũng không phân rõ ai với ai cả.

"Tiểu Du... Nhã Vận..." Không biết đây là người mẹ cài trâm hay người mẹ tóc cuốn lô đưa tay ôm mặt cô: "Không có ai khác, trước giờ đều là con thôi, phải sống thật tốt nhé."

Người cha hơi m.ô.n.g lung cũng xoa đầu cô cũng là cô bé Nhã Vận kia: "Niếp niếp, cha mẹ ở tương lai đợi con, chờ con mang xe hơi đến tìm cha..."

Tần Du gọi: "Cha... mẹ..."

Cô mở choàng mắt, nhìn trần nhà. Đây đang là dân quốc, ở nhà cũ ở Hồ Châu.

Thương hiệu Cohen của Kiều Hi không nổi tiếng ở Đức, nhưng ở Trung Quốc, vì sự phổ biến của vải dệt Hải Đông mà được các ngành trong nước tranh nhau đặt hàng. Nhà máy Hải Đông mới vừa hoàn thành, bên trong toàn là máy dệt của nhà máy Hưng Hoa và máy in hoa Cohen của Đức.

Kiều Hi vừa muốn tham gia đám cưới của Tần Du và Phó Gia Thụ lại vừa muốn tham gia triển lãm Tây Hồ, nên đầu tháng năm đã ngồi thuyền đến Thượng Hải.

Tần Du cùng Trương Phúc Hỉ đến đón anh ấy.

Kiều Hi thấy Tần Du thì vẫy tay: "Yolanda."

"Josh."

Đi cùng Kiều Hi còn có hai đứa trẻ và một người phụ nữ mặc váy dài.

Kiều Hi bước nhanh đến, sốt sắng giới thiệu người nhà mình với cô: "Đây là vợ tôi, Hanna."

"Chào cô." Tần Du chào Hanna.

"Chào cô, mỗi lần Josh nhắc đến cô đều sẽ có những điều bất ngờ liên tiếp. Anh ấy nói quyết định chính xác nhất của anh ấy là đến Trung Quốc vào năm ngoái."

DTV

"Tôi cũng rất vinh dự, nếu không có Josh thì sẽ không có cục diện như bây giờ. Cô biết không? Đột nhiên công nghệ dệt may của chúng ta lại dẫn đầu. Mặc dù công nghệ này không quá tiên tiến nhưng nó có lợi thế rất rõ ràng trong cạnh tranh. Trong một năm này, không gian thị trường chúng ta giành được thực sự quá lớn." Tần Du cảm thán.

Bình Luận (0)
Comment