"Cha à, con thấy hay là như vậy đi. Cả nhà chúng ta có thể đến ở tạm Hồng Kông trước, cha xem làm sao chạy tàu vận chuyển đến Hồng Kông đi. Mặt khác, ngày mai con sẽ bàn với Kaufman chuyển trụ sở chính của Delta sang Hồng Kông . Thứ nhất là chừa lại một đường lui, thứ hai là thành lập thêm một đường biển tiếp viện cho sau này. Mặt khác còn có mảng ô tô..."
Tần Du tính tới tính lui, trước kia đã từng khảo sát ô tô Oscar, điều làm cô vui chính là thật ra Oscar có một khối nghiệp vụ sản xuất xe tải rất lớn. Trong chiến tranh xe tải là phương tiện chuyên chở quan trọng nhất.
Lúc cô và Phó Gia Thụ đến Mỹ, cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu đã bắt đầu. Vì thường xuyên chú ý hướng tiêu thụ của Oscar ở Thượng Hải nên cô nhận được tin mới nhất rằng Oscar rất khó cầm cự nổi. Lúc này, ở bên ngoài đúng là lúc khủng hoảng ngày càng nghiêm trọng.
Ban đầu cô muốn nhờ biết trước tương lai, lợi dụng rót tiền vào Thượng Hải. Đất Thượng Hải tăng giá, kiếm được một khoản nhất định, cũng bởi vì trận lũ lụt năm ngoái mà cả nhà quyết định mở rộng sản nghiệp cho Hải Đông. Mà kế hoạch đầu tư ban đầu vốn không đến một phần năm, tiền đó cộng thêm đòn bẩy đại khái đã đủ thu mua công ty này rồi, nhưng kế tiếp thì sao? Duy trì một nhà máy ô tô cần bao nhiêu tiền? Cô lấy đâu ra tiền tồn kho chuẩn bị động cơ cho chiến tranh toàn diện bùng nổ đây?
Tần Du nói phân tích của mình về Oscar trước chiến tranh với cha chồng.
"Có thể chuyển bộ phận thuyền vận chuyển và ngân hàng đến Hồng Kông. Con khoan hãy nghĩ sâu đến vậy, thật ra giống như hợp tác với Cohen, chưa chắc phải mua toàn bộ cổ phần. Chúng ta mở công ty liên doanh với họ, lắp ráp và sửa chữa ô tô ở Hồng Kông rồi vận chuyển đến đây, bọn họ cũng có thể c.h.ế.t đi sống lại. Dù sao hai đứa cũng phải đặt chân đến Mỹ trước đã rồi xem tình hình mà làm."
Họ đang nói chuyện thì Văn Tú nhận điện thoại đến nói: "Tống lão gia, ông Hầu gọi điện thoại tới."
Tống Thế Phạm lập tức đứng lên nhận điện thoại, kích động hỏi: "Ông nói Tiểu Hầu bị người ta bắt đi rồi? Khoan hẵng khóc, để tôi nghĩ cách..."
Ông ấy dập máy rồi lại gọi đi: "Ông anh à, Tiểu Hầu vẫn luôn đi theo tôi và ba mươi mấy công nhân liên quan đến nhà máy Thân Minh cũ bị một đám người bắt đi rồi. Người ở đâu ư? Không biết nữa! Ông anh bản lĩnh cao cường, điều tra giúp tôi là bọn lưu manh nào ra tay?"
Ông Tống hùng hổ treo điện thoại: "Là bọn khốn nào làm đây?"
Tuy rằng ông chủ Hầu không rập khuôn đi theo người nhà họ Hà, nhưng cũng tự nuôi mấy vệ sĩ cao to. Nhà máy cũ Thân Minh có hơn một ngàn công nhân, có người già yếu, nhưng cũng có không ít người trẻ tuổi, sao lại dễ dàng để bọn người kia xông vào bắt đi như vậy?
"Thế Phạm à, chắc không phải người Đông Dương làm chứ?" Phó lão gia nói.
Một ngày sau đó, lời suy đoán đã được xác thực.
Tại dinh thự nhà họ Tống, ông Hà vừa rít xì gà vừa lắc đầu nói: "Ông em à! Lần này anh không giúp chú nổi. Lần này Kim Phúc Tường ra mặt nhưng sau lưng ông ta là người Nhật Bản, lại còn là quân đội phát xít nữa."
Vợ của ông chủ Hầu liên tục khóc lóc khiến Tống Thế Phạm đau đầu, thậm chí điều khiến ông ấy càng sầu não hơn là làm thế nào để đưa Tiểu Hầu trở về?
Khi ông chủ Hạng tìm người Đông Doanh, đòi thả các nhân công của hiệu thuốc Ngũ Châu bị g.i.ế.c hại thì mọi người đều biết có đòi cũng không đòi về được.
"Lão gia, có điện thoại." Mẹ Trương đến báo.
Ông Tống nhận điện thoại:
"Kim Thế Tường mày thật khốn nạn, đúng là hạng súc sinh!"
Dù ông Tống có tức giận đến đâu thì ông chủ Kim vẫn tỏ ra rất hòa nhã:
"Ông chủ Tống à, ngài Tanaka xem ông là bạn cũ nên muốn mời ông đến nói chuyện. Nếu ông đến đó, những người nọ sẽ được thả ngay lập tức. Nếu ông không đến thì chỉ đành hẹn gặp họ ở sông Hoàng Phố thôi."
Ông Tống cúp điện thoại, Tống Thư Ngạn bèn hỏi:
"Cha, sao rồi?"