"Gia Thụ, anh không hiểu, anh không hiểu đâu, em nằm mơ cũng thấy những ngày tháng trong tương lai."
Phó Gia Thụ ôm cô: "Em là người bên gối của anh, cô ngốc em hay nói mớ, có đôi khi sẽ nói 'tên ngốc Tiểu Triệu, bản kế hoạch đâu?'..."
Đây đều là những lời trong công việc hằng ngày của cô đời trước, Tần Du nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu lên nhìn Phó Gia Thụ: "?"
Trước chiến tranh thế giới thứ hai, ba công ty ô tô lớn của Mỹ xây dựng nhà máy lắp ráp ở Nhật Bản. Còn ở Trung Quốc thì các doanh nhân trong nước lại xoay sở trong khó khăn. Tuy nhiên, thành công nhất chính là chiếc xe Dân Sinh của Trương thiếu soái Đông Bắc. Sau khi chiến tranh nổ ra nhà máy này ở Đông Bắc bị chiếm, mẫu xe kia cũng biến thành Toyota. Công nghiệp ô tô Nhật Bản phát triển trên cơ sở như vậy, vậy mà ba mươi sáu năm sau Nhật Bản lại kêu gọi ủng hộ phát động chiến tranh với Liên Xô và Trung Quốc, chủ yếu là Liên Xô, ủng hộ Nhật Bản về tài chính và kỹ thuật còn có vật tư. Điều này mọi người có thể ôn tập lại mười năm đầu cải cách của Trung Quốc và Tương mật nguyệt kỳ để biết thêm. Sau đó, hãng xe ô tô nào đó quật khởi, nói rằng quần cộc không quen chim ưng, trực tiếp đuổi nhà máy ô tô ngoại quốc ra khỏi nước.
Phần dưới trích từ "Biết người biết ta ôn cũ biết mới, lịch sử phát triển công nghiệp ô tô Nhật Bản trước Chiến tranh thế giới thứ hai:
Ba ông lớn ngành ô tô nước Mỹ thập niên 20: Ford thông dụng, Chrysler bèn thành lập dây chuyền lắp ráp ô tô ở Nhật Bản. Đến năm 1929. sản lượng năm của những công ty này đã gần 30. 000 chiếc. Trong cùng năm đó, công ty ô tô của Nhật Bản chỉ sản xuất được 500 chiếc là cùng. Tuy nhiên, ngành sản xuất Nhật Bản phát triển thật sự rất nhanh. Đến năm 1938 đã có thể chặn toàn bộ ô tô và xe tải nhập khẩu từ nước ngoài. Sản lượng năm 1936 tăng cao đến 8. 841 chiếc. Năm 1938 là 30. 880 chiếc, năm 1941 đạt tới 47. 901 chiếc, đồng thời còn sản xuất 1. 024 chiếc xe tăng. Tháng 12 năm 1941. lục quân Nhật Bản đã có được 62. 500 chiếc xe tải quân dụng phục vụ cho quân sự.
Cô nói mơ? Hơn nữa còn nói những điều không nên nói ư?
Tần Du lau nước mắt: "Sao anh không hỏi em?"
"Thỉnh thoảng em sẽ nói mơ là muốn quay về, anh không biết em đang muốn về đâu? Nhưng anh biết em không thuộc về nơi này." Phó Gia Thụ cúi đầu, nhìn xuống đất: "Anh ích kỷ, anh sợ em bỏ lại anh và con như Ngưu Lang sợ mất Chức Nữ ấy? Nếu em đi, có lẽ anh cũng không còn đêm Thất Tịch nữa."
"Anh nói linh tinh gì thế? Ngưu Lang là tên bỉ ổi thích nhìn trộm, đâu thể sánh bằng anh?"
Thấy Tần Du cãi lại mình với chiếc mũi đỏ bừng và nước mắt giàn giụa. Phó Gia Thụ lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho cô: "Nếu không phải trên trời thì em tới từ đâu được?"
"Không phải nhé!" Ngồi xổm trong nhà kho để nói những chuyện này, hình như cũng không phù hợp: "Về nhà đã! Về xong em sẽ nói với anh."
Phó Gia Thụ nắm tay cô đi ra khỏi nhà kho, công nhân gác kho bên ngoài đóng cửa và khóa lại.
Tần Du lên xe, Phó Gia Thụ lái xe, nghe cô nói: "Nói sao đây nhỉ? Theo em hiểu thì thế này, sau khi em và anh Thư Ngạn bái đường thành thân. Vì kiệt sức do phải đối mặt với cái c.h.ế.t của mẹ em và những cuộc gây sự của chú bác, em đã phát sốt sau khi quay lại nhà họ Tống rồi chết. Sau đó em đầu thai, trở thành Tần Du sinh năm 1986..."
Xe chạy theo đường Bạc Phù Lâm, đến trước một căn biệt thự Gothic, bảo vệ mở cổng ra, Phó Gia Thụ lái xe vào.
Hai người bước vào nhà, hôm nay họ về nhà rất muộn, đám trẻ con đã được A Phương và A Anh dỗ đi ngủ.
Sau khi vào phòng, Tần Du tiếp tục giải thích về kiếp trước của mình: "Là thế đấy, lẽ ra phải là kiếp sau nhưng lại trở thành kiếp trước."