"Nghe nói hai người đã rời đi từ hai năm trước, tức là đã lường trước rồi đúng không? Sao lại quay về?"
Phó Gia Thụ cười nói: "Nhiều chủ nhà máy không muốn rời khỏi Thượng Hải, cho rằng bất kể ai đến thì nhà máy cũng cần thiết, kiểu gì cũng sống được thôi. Sao ông Lục lại muốn đi? Chẳng phải vì không muốn máy móc trong nhà máy rơi vào tay kẻ địch, tiếp tay cho địch sản xuất vũ khí tấn công chúng ta à?"
"Đúng thế."
Ưu điểm của nhà buôn Ninh Ba là cấp bậc giấy thông hành đủ cao và đủ mạnh, hơn nữa người dẫn đội còn là thiếu đông của Hưng Hoa nên dọc đường không gặp khó khăn gì.
Khi bắt gặp những chiếc ô tô chạy bằng than, bốc khói mù mịt trên đường, Phó Gia Thụ còn dùng dây thừng kéo họ đi một đoạn nếu cần kéo.
Gặp thành phố dọc đường, họ sẽ ghé vào ăn cơm, ngủ một giấc, còn bị lỡ thì ngủ trong xe, thiếu gia nhà họ Phó - ông chủ lừng danh bến Thượng Hải lại phải sống kham khổ.
Đưa ông chủ Lục tới Vũ Hán, dỡ hàng xong, Phó Gia Thụ đến công ty vận tải nhà mình. Vì biết Vũ Hán là trung tâm trung chuyển nên số lượng tài xế được tuyển ở Vũ Hán cũng nhiều nhất, nhưng vẫn không đủ để đáp ứng các nhà máy vẫn đang ồ ạt chuyển đến. Những nhà máy này đều tới từ Thượng Hải, ai mà chẳng phải nể mặt? Hơn nữa thỉnh thoảng xe vận chuyển nhà họ còn bị quân đội trưng dụng để vận chuyển quân nhu, mọi thứ ở đây rối tinh rối mù.
Phó Gia Thụ sắp xếp lại suy nghĩ, trao đổi với ông Ngô về việc tìm tàu dân sinh, anh không có tàu ở Vũ Hán nhưng có gần một trăm chiếc xe tải, sẽ phối hợp với ông ấy để điều phối vận tải, ngăn ngừa tắc nghẽn cảng, kịp thời sơ tán hàng hóa vận chuyển.
Thư của vợ anh đến cùng với chiếc xe tải mới.
Trong thư, vợ anh nói tài chính sắp hết, Ủy ban Quyên góp Hoa kiều Nam Dương đã tìm cô, muốn mua xe tải để tặng cho đất nước. Như thế thì cô có thể bán với giá gốc, cứ vận hành kiểu này sẽ có tiền để tiếp tục đặt vật liệu. Ngoài ra các cậu bên nhà họ Chu đã tới Hương Cảnh, bảo anh cứ yên tâm. Cuối cùng là ảnh cả nhà tổ chức sinh nhật cho Thường An, Thường An đã trở thành một cậu bé tinh nghịch rồi.
DTV
Đọc được tin Sạp Bắc thất thủ, sông Tô Châu đã bị quân Nhật chiếm đóng, Phó Gia Thụ rất lo cho cha. Chủ nhà máy mới đến nói với anh rằng giờ Phó lão gia đang nghĩ cách mượn tàu nước ngoài để vận chuyển hàng đến Nam Thông rồi mới chuyển vào đây.
Tin tốt gần đây là Hải Đông có đủ hàng trong kho, trong tình huống phần lớn các nhà máy sợi khác đã ngừng sản xuất, Tống Thư Ngạn đã tăng sản xuất vải ở Trùng Khánh để phục vụ quân dân. Còn nhà máy Hải Đông ở Hương Cảng cũng liên tục gửi vải đến bằng đường sắt Quảng Châu - Hán Khẩu.
Dù sao đi nữa, việc người thân và bạn bè phân tán khắp nơi vẫn khỏe mạnh đã là chuyện khiến người ta yên tâm nhất trong thời đại này rồi.
Phó Gia Thụ lái xe về từ bến cảng, nghe thấy tiếng gọi: "Phó thiếu đông."
Anh quay đầu nhìn, là ông chủ Lục của nhà máy sản xuất máy may: "Ông chủ Lục, sao ông vẫn ở đây? Chẳng phải tôi đã bảo ông rồi à? Đến Tứ Xuyên thôi."
"Hàng hóa khác vừa tới, không tìm được tàu chở hàng, cũng chỉ có thể tìm cậu thôi đúng không?"
Phó Gia Thụ dừng xe trong bãi đỗ của công ty vận tải nhà mình, bước ra: "Đi thôi, cùng ăn bữa cơm. Chúng ta tâm sự."
Khi ra ngoài, anh thấy còn hai người nữa, ông chủ Lục giới thiệu: "Đây là bạn tôi, cũng cần nhờ Phó thiếu đông giúp."
Chuyện này khiến Phó Gia Thụ khó xử, mở đường giúp một nhà máy nhỏ còn được, chứ nhiều hơn thì? Anh nói: "Đi ăn trước đi."
Mấy người đến nhà hàng gần đó, gọi vài món, Phó Gia Thụ đã biết hút thuốc nhưng vẫn không muốn uống rượu nhiều: "Tài xế của công ty vận tải chúng tôi không được phép uống rượu, dùng trà thay rượu thôi."