Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 354

"Mẹ đã biết rồi." Phó thái thái xuất hiện trước cửa phòng Phó Gia Ninh với vẻ mặt bình tĩnh.

Cô hai lập tức đứng dậy, còn chưa kịp lau nước mắt, Phó Gia Ninh đã run rẩy lên tiếng: "Mẹ..."

"Tiểu Du, thông báo cho Gia Thụ càng sớm càng tốt, đừng mạo hiểm đến Thượng Hải, cũng đừng quay về Hồng Kông, tự bảo vệ bản thân. Cha con làm giàu ở Thượng Hải, Gia Thụ và Gia Ninh cũng được sinh ra bên đó. Ông ấy hi sinh vì Thượng Hải, chôn cất ở sông Hoàng Phố, cũng coi như c.h.ế.t xứng đáng. Ngoài ra, báo cho Thư Ngạn và Ni Nhi, dặn họ suy nghĩ có muốn đưa Ni Nhi và bé con đến Hồng Kông không? Gặp chúng ta, sau đó cùng nhau sang Mỹ." Phó thái thái nhìn Phó Gia Ninh: "Gia Ninh, hai mẹ con mình và thím con bế Thường Bình và Thường An qua Mỹ sống. Nhà máy sản xuất ô tô ở đây không thể không có chị dâu con, đừng làm con bé lo lắng."

Chu Minh Ngọc bước tới đỡ tay Phó thái thái: "Chị dâu."

"Minh Ngọc, chuyện đã đến nước này, người trong nhà cũng nhắc đến nhiều lần, nước Mỹ mới là nơi an toàn nhất. Tôi với bà là người họ quan tâm nhất, chúng ta cùng nhau sang Mỹ đi!"

"Được, tôi sẽ viết thư cho Thư Ngạn và Ni Nhi, bảo Thư Ngạn đưa Ni Nhi và bé con qua."

Phó thái thái còn kiên cường hơn bất cứ ai.

Tần Du thông qua quan hệ của mình truyền tin cho Phó Gia Thụ về quyết định trong nhà, Phó Gia Thụ an ủi cô, cố chống đỡ đến khi chiến tranh kết thúc, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ đến lúc trời sáng thôi.

Cảm giác của Tần Du khi biết đến cuộc thảm sát Nam Kinh ở kiếp trước và lúc cô thật sự ở trong hoàn cảnh đó, nhìn thấy hình ảnh tràn ngập khắp báo chí hoàn toàn không giống nhau. Một lượng lớn người dân tị nạn chạy sang Hồng Kông đổ ra đường, phát truyền đơn kể về sự tàn bạo của quân đội Nhật Bản, nhà ai không có người thân bị g.i.ế.c hại chứ?

Tần Du đề nghị phu nhân Smith triển khai phương pháp khuyến mãi thu cũ đổi mới, rao bán xe tải Oka, nhằm tăng thị phần của Oka, đồng thời thu hồi những chiếc xe cũ đã qua sử dụng cho các trường dạy lái xe. Thời điểm này vẫn chưa có trường học, đều là thầy dạy cho trò.

Trong tương lai, tài xế cũng là một nghề thu hút một nguồn lao động rất lớn. Hơn nữa cô nhớ khi đường cao tốc Vân Nam-Myanmar được liên thông, cả nước vô cùng thiếu thốn tài xế. Trung đoàn cơ giới Nam Kiều gồm hơn ba ngàn Hoa kiều Nam Dương bất chấp mưa b.o.m bão đạn giữa núi non trập trùng mới giữ được con đường xương m.á.u này. Lúc nào cũng có những con người sẵn sàng hi sinh như thế.

Tần Du đang xem bản kế hoạch tẻ nhạt do trụ sở chính của Hoa Kỳ gửi đến, doanh nhân đều chạy theo lợi nhuận. Hiện tại cơ sở hạ tầng ở Hoa Kỳ đang phát triển mạnh mẽ, nguồn cung ô tô đang không thể theo kịp nhu cầu của người tiêu dùng. Mà chiến tranh, nhất là những cuộc chiến quy mô lớn như vậy, một số người dân ở các nước phương Tây đọc báo nhìn thấy thì vô cùng đồng cảm. Thế nhưng đối với những tập đoàn lớn kia, dầu mỏ, sắt thép và vật tư quân đội đều là nguồn thu lớn.

Do đó phía Hoa Kỳ rất khó điều phối đủ linh kiện đến bên này. Sau khi dùng cạn linh kiện tồn kho, các đơn đặt hàng trước đó phải lùi thời gian giao hàng vì không thể bổ sung kịp thời, nhà máy cũng không thể làm việc hết công suất.

Ngài Lâm, người phụ trách việc mua xe hơi dùng để quyên tặng ô tô lại đến nhà máy của họ: "Quản lý Tần, hiện tại các nhà máy sản xuất ô tô khác còn khó khăn hơn cả bên cô, tất cả hy vọng đều đặt hết lên người các cô rồi. Oka là hy vọng duy nhất của chúng tôi, rất mong sẽ được cô hỗ trợ!"

"Tôi biết, tôi đang cố gắng hết sức đây."

Tần Du vừa tiễn ngài Lâm đi, bảo vệ nhà máy chạy vào nói có một ông Khương tự xưng là bạn của anh Phó, muốn gặp "Phó thái thái".

Muốn gặp Phó thái thái thì sao không về nhà ấy? Lẽ nào là bạn cũ của cha chồng? Tần Du đi ra ngoài với bảo vệ, nếu có người quen đến Hồng Kông tị nạn thì cô phải giúp đỡ thu xếp.

Vừa đến cửa, người này đã gọi cô: "Phó thái thái, tôi là bạn của anh Phó Gia Thụ."

 

Hóa ra là thế à? Tần Du mời anh ta vào nhà máy, đến phòng làm việc, hỏi: "Khương tiên sinh, ông muốn uống trà hay cà phê?"

"Trà đi."

Tần Du kêu thư ký đi pha trà, cô ngồi xuống sô pha, chỉ thấy vị tiên sinh lấy ra một cái đồng hồ đeo tay: "Phó tiên sinh nói Phó thái thái nhìn thấy đồng hồ đeo tay thì sẽ cố gắng hỗ trợ."

"Ông Khương, tôi và chồng mình đã giao hẹn, chúng tôi đều là người độc lập. Tôi không phải Phó thái thái của anh ấy, ông có thể gọi tôi là cô Tần. Chiếc đồng hồ này là quà tặng kết hôn kỷ niệm năm năm của chúng tôi. Nếu anh ấy không thật sự tin tưởng anh thì sẽ không đưa nó cho ông đâu."

"Xin lỗi, cô Tần."

"Không sao, hầu hết con gái bây giờ đến cả cái tên cũng chưa chắc đã có chứ đừng nói là xưng hô, tôi khá đặc biệt!"

"Đúng thế, nam nữ bình đẳng, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời."

Nghe thấy câu nói quen thuộc, Tần Du mỉm cười: "Ừ."

DTV

Người này kể, lúc ông ta ở Vũ Hán thì gặp được người bạn cùng trường đại học, gọi là ông Lục của nhà máy sản xuất máy may ở Vũ Hán. Phó Gia Thụ đã bất chấp b.o.m đạn giao máy móc cho ông Lục để đối phương mang đến Vũ Hán, thế nhưng tình hình ở Vũ Hán không chỉ hỗn loạn mà còn đầy rẫy tham nhũng. Vì để sớm định cư, những nhà máy sản xuất lớn nhỏ đó đều tìm đủ mọi cách, nhét tiền lôi kéo quan hệ, hòng tìm được chỗ đặt chân. Cuối cùng những người này không muốn nhà máy của mình rơi vào tay quân Nhật nên đã chạy hết. Vì lẽ đó, sau khi Phó Gia Thụ gặp được ông Lục cùng đường mạt lộ, anh đã hỏi ông ấy có muốn đến Duyên An không?

"Cô cũng biết đấy, đi dễ vậy ư? Không có các loại giấy tờ chứng nhận thì muốn bước nửa bước còn khó hơn lên trời. Hơn nữa, bên Tây An còn đặt các trạm kiểm soát, rất khó vận chuyển đồ đạc đến khu vực biên giới. Ông Lục nhờ Phó tiên sinh giúp, còn nói anh Phó rộng lượng đã đã đồng ý giúp đỡ. Thật ra khi đó ông Lục chỉ định nhờ làm giúp giấy thông hành và giấy di dân thôi, không ngờ anh Phó lại quyết định đi dọc từ Hán Khẩu đến Tây An, nói là chuẩn bị cho việc di dời nhà máy sau này. Sau đó anh ấy còn đưa chúng tôi đến trạm kiểm soát, thấy nơi đó đang dùng xe hơi chạy bằng than củi và xe Guise do Liên Xô tài trợ, anh Phó đã tháo chiếc đồng hồ này xuống, dặn tôi tới tìm cô. Xin hỏi cô có thể bán cho chúng tôi mấy chiếc xe tải được không?"

"Ông Khương, trước mắt tôi không có cách nào giao xe quân đội đúng hạn, thật sự không thể hỗ trợ ông."

"Tôi hiểu."

"Tôi sẽ lập tức bay sang Mỹ phối hợp tại hiện trường. Tầm hai mươi ngày, sau khi về, tôi sẽ thảo luận lại việc vận chuyển bao nhiêu giúp ông nhé? Được không?" Tần Du vô cùng xin lỗi: "Tình hình trước mắt thật sự quá khó khăn."

"Có hy vọng là tốt rồi, cô ước lượng xem bao nhiêu một chiếc để tôi quay về báo cáo?"

"Cùng giá với Hoa Kiều quyên góp cho quân đội quốc gia. Giảm 30% giá cung ứng cho thị trưởng đội địa nước Mỹ, có được không? Không có lợi nhuận, chỉ để tôi được chuyển tiền có thể tiếp tục duy trì."

"Cảm ơn nhiều nhé!"

Tần Du tiễn ông Khương đi, mua vé máy bay từ Hong Kong tới núi Francisco

Giữa năm 1936. đã mở chuyến bay từ Hong Kong tới núi Francisco. Tuy phải dừng lại bốn điểm, nhưng dù sao cũng chỉ cần mất tám ngày là có thể tới núi Francisco rồi lại bay từ núi Francisco tới Detroit. Cả quãng đường này, cô bình tĩnh lại nói chuyện với cô là người Do Thái thông minh nhất thế giới, bọn họ đều chạy theo lợi ích.

Bình Luận (0)
Comment