Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Chương 7

Editor: Panacea

Chương 7.

Có lẽ là bởi vì trước khi ngủ còn nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu, biết rõ những chuyện trong sách vẫn chưa xảy ra, hiếm khi Thẩm Trình Miên được ngủ ngon giấc từ khi xuyên sách đến nay, cậu ngủ một mạch đến khi trời tối.

Khi cậu tỉnh lại, đầu óc vẫn còn trì trệ, chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi ngủ, phản ứng đầu tiên của cậu là tìm Hoắc Dục Tiêu, nhưng trong phòng bệnh không còn ai, không thấy bóng dáng Hoắc Dục Tiêu đâu nữa.

Sửng sốt trong chốc lát, chú ý đến ánh đèn nê-ông sáng rực giữa nền trời đêm bên ngoài cửa sổ, lúc này Thẩm Trình Miên mới nhận ra bản thân mình đã ngủ rất lâu.

Cậu lấy điện thoại ra xem thời gian, không ngờ vừa mở ra đã thấy tin nhắn Hoắc Dục Tiêu để lại.

Đi rồi.

Hai chữ ngắn gọn cộng với một dấu chấm câu, Thẩm Trình Miên nhìn mà khóe miệng cong cong.

Khi cậu đọc sách đã rất thích nhân vật Hoắc Dục Tiêu này, là người thừa kế của nhà họ Hoắc, dòng họ giàu có số một của thành phố Nam, ngoài ra bản thân hắn cũng rất ưu tú, Hoắc Dục Tiêu là con cưng của trời hàng thật giá thật, cũng là người đi đầu trong thế hệ mới ở thành phố Nam, giai đoạn trước trong sách thì có cảm giác giống như đại ca trường học, vừa kiêu ngạo lại vừa lạnh lùng, nhưng không biết vì sao, giữa nguyên tác và hiện thực luôn có một vài điểm khan khác.

Giống như bây giờ vậy, lúc đi còn tốt bụng để lại tin nhắn cho cậu.


Không giống đại ca chút nào.

Thẩm Trình Miên cười cười.

Những chi tiết nhỏ này là lý do khiến Thẩm Trình Miên yêu thích nhân vật Hoắc Dục Tiêu này đến vậy, khi đọc sách đã rất thích, bây giờ gặp được lại càng thích hơn.

Tâm trạng đột nhiên tốt hẳn lên, cảm giác xa cách lúc mới gặp Hoắc Dục Tiêu dường như cũng giảm bớt, cậu vào WeChat, gửi cho Hoắc Dục Tiêu một biểu tượng cảm xúc.

Mèo con bừng tỉnh.gif

Cậu không nghĩ Hoắc Dục Tiêu sẽ trả lời kiểu tin nhắn vô nghĩa như này, nên gửi xong thì tắt điện thoại ngay.

Ngủ một giấc sảng khoái đầu óc, vừa đúng lúc đói bụng, cậu gọi người mang thức ăn đến.

Ở một chỗ khác, Hoắc Dục Tiêu nhận được tin nhắn biểu tượng cảm xúc cũng không định trả lời thật, ánh mắt dừng lại ở con mèo kia vài giây, biết ý của Thẩm Trình Miên là ngủ dậy rồi, sau khi hắn đọc xong thì tắt màn hình.

Ngày hôm sau, cuối cùng thì Thẩm Trình Miên đã có thể xuất viện, ba Thẩm mẹ Thẩm đều cố ý xin nghỉ để đến đón cậu về.


Từ khi xuyên sách đến nay đều ở bệnh viện, Thẩm Trình Miên vẫn còn hơi thương nhớ căn phòng này, nhưng khi nghĩ đến việc sau này không cần phải ở phòng bệnh nữa, cảm xúc vừa dạt dào đã biến mất không còn một móng, rốt cuộc thì chẳng ai thích cứ ru rú trong một căn phòng cả ngày hết.

Đến tận lúc xử lý thủ tục xuất viện, ba Thẩm mẹ Thẩm vẫn không yên tâm, tìm bác sĩ phụ trách của Thẩm Trình Miên hỏi đi hỏi lại xác nhận tình trạng cơ thể của Thẩm Trình Miên đã thật sự có thể xuất viện được chưa.

Bác sĩ mở miệng bất đắc dĩ, "Thân thể của cậu Thẩm không có gì đáng ngại, sau khi tỉnh lại đã có thể xuất viện được rồi, trước đây vì có bảo hiểm nên mới sắp xếp ở bệnh viện vài ngày, bây giờ thật sự đã không còn vấn đề gì rồi, Ông Thẩm bà Thẩm không cần phải lo lắng."

Lúc này ba Thẩm mẹ Thẩm mới yên tâm, nhưng thật ra Thẩm Trình Miên đứng một bên nghe được lời này bèn nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.

Nếu thân thể này không bị thương tích nghiêm trọng gì trong vụ hỏa họa, vậy thì nguyên chủ sẽ không bỏ mạng mới đúng, hay là nói, thật ra cậu không phải xuyên qua ngay sau khi nguyên chủ đã chết?

Cậu nhớ lại một ít tình tiết trong nguyên tác, phát hiện rằng thật ra trong sách cũng không viết rốt cuộc là nguyên chủ chết khi nào, chỉ nói sau khi đưa đến bệnh viện đã ngừng thở.

Trước đây cậu cho rằng nếu nguyên chủ không chết thì cậu không thể có được thân thể này, cho nên vẫn luôn đinh ninh rằng bản thân xuyên vào sau khi nguyên chủ đã chết.

Bây giờ nghĩ lại, nếu nguyên chủ đã chết, cậu xuyên vào thân thể này sao mà sống được?

Vậy thì rất có thể là cậu và nguyên chủ xuyên cùng một lúc, chứ không phải chỉ có cậu xuyên vào trong sách.


Xuyên sách vốn là chuyện giả tưởng, Thẩm Trình Miên cũng chỉ suy nghĩ tùy ý một tí, cũng không rối rắm gì nhiều.

Tới đâu hay tới đó.

Ngồi trên xe về nhà, Thẩm Trình Miên hạ cửa sổ xe xuống một nửa, nhìn đường phố bên ngoài ngựa xe như nước, trong lòng từ từ nhớ lại phần giới thiệu về nhà họ Thẩm trong nguyên tác.

Nhà họ Thẩm là gia tộc quyền quý lâu đời ở thành phố Nam, nhưng đến thế hệ của ba Thẩm thì chuyện làm ăn chủ yếu đều chuyển sang nước ngoài, đa số người nhà họ Thẩm cũng sống ở nước ngoài hàng năm, trước mắt, người nhà họ Thẩm còn ở lại thành phố Nam cũng chỉ có một nhà ba người ba Thẩm mẹ Thẩm cùng Thẩm Trình Miên.

Lý do ba Thẩm mẹ Thẩm vẫn ở lại thành phố Nam, một mặt là vì công việc kinh doanh và dòng máu nhà họ Thẩm đã ở thành phố Nam rất nhiều năm và cần được duy trì, mặt khác là bởi vì ba Thẩm mẹ Thẩm cho rằng văn hóa trong nước có lợi hơn cho quá trình trưởng thành của Thẩm Trình Miên.

Nhà họ Thẩm vẫn còn một ít sản nghiệp ở thành phố Nam, nhưng ba Thẩm mẹ Thẩm không có hứng thú với việc quản lí xí nghiệp, nên nhờ người có chuyên môn xử lí, so với việc làm ăn, vợ chồng hai người thích nghiên cứu học thuật hơn nhiều, hiện tại cả hai đều là giáo sư ở đại học thành phố Nam.

Tuy rằng hoạt động kinh doanh chính ở nước ngoài, nhưng nhà họ Thẩm đã duy trì việc làm ăn trong nước được nhiều năm, ngoài ra hoạt động kinh doanh của họ ở nước ngoài phát triển rất mạnh mẽ, nên nhà họ Thẩm vẫn là một trong những gia tộc danh giá nhất ở thành phố Nam.

Trong sách, sau khi nguyên chủ chết, ba Thẩm mẹ Thẩm đã rời khỏi vùng đất thành phố Nam đau thương này, sang nước ngoài định cư, sau này nguyên văn cũng không nhắc tới nhà họ Thẩm nữa.

Nhớ lại những thông tin này, trong lòng Thẩm Trình Miên dâng lên vài cảm xúc phức tạp. Ba mẹ cậu rất giống với ba Thẩm mẹ Thẩm, cũng say mê nghiên cứu học thuật, chỉ là bọn họ qua đời ngoài ý muốn lúc Thẩm Trình Miên mới năm tuổi.

Nghĩ đến ba mẹ, trong lòng Thẩm Trình Miên không khỏi sinh ra một ít tiếc nuối, cậu cũng không có nhiều ấn tượng với họ lắm, bây giờ nghĩ lại, nếu ba mẹ cậu còn sống, hẳn là cũng sẽ giống như ba Thẩm mẹ Thẩm.


Trong đầu ngổn ngang đủ thứ suy nghĩ, dọc đường đi Thẩm Trình Miên đều trầm mặc, may mắn là nguyên chủ vốn không phải người hướng ngoại, nên ba Thẩm mẹ Thẩm đều không phát hiện có gì bất thường.

Sau khi về đến nhà, mẹ Thẩm tự tay xuống bếp làm một bữa tiệc đón gió tẩy trần lớn cho Thẩm Trình Miên, cả gia đình cùng ăn một bữa cơm hòa thuận vui vẻ.

Ngày hôm sau là thứ hai, nếu đã xuất viện, Thẩm Trình Miên cũng không có lý do để xin nghỉ tiếp, sáng sớm đã được tài xế chở đến trường.

Trong nguyên văn, nhân vật chính được giả định là học sinh trong một ngôi trường quý tộc, bạn bè cùng lớp đều là những người có điều kiện không tồi, cũng vì nguyên nhân này, đa số tương lai của bọn họ đều đã được gia đình thu xếp, hơn nữa đám học sinh này không phú thì quý, thầy cô cũng không muốn quan tâm, nên khâu quản lý trường học cực kì rời rạc.

Bây giờ còn chưa đến giờ vào lớp, trong phòng học cãi cọ ầm ĩ, các học sinh nữ tụ tập lại một nhóm, khoác lên mình những bộ quần áo đẹp đẽ, mỹ phẩm cùng các loại trang sức hàng hiệu, các học sinh nam cũng vây quanh một chỗ nói chuyện phiếm, dường như không ai buồn học tập, không giống với trường cấp 3 ở thế giới gốc của Thẩm Trình Miên một chút nào.

Thẩm Trình Miên ngồi xuống chỗ của mình.

Ngồi cùng bàn với cậu là một học sinh đeo kính, trông có vẻ mập mạp, sau khi Thẩm Trình Miên ngồi xuống thì nhóc mập nhìn nhìn cậu, do dự một chút rồi quan tâm hỏi han thân thể cậu thế nào.

Tính cách của nguyên chủ ít nói, ở lớp học ngoại trừ bọn Hoắc Dục Tiêu, cũng chỉ từng nói mấy câu với bạn học ngồi gần chỗ, tên bạn cùng bàn này là một trong số đó.

Thẩm Trình Miên nhìn về phía bạn cùng bàn, cười hiền lành. "Không sao."

Rất ít khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên cười, nhóc mập sửng sốt, "Vậy thì, vậy thì tốt rồi."

Biết sự thay đổi của mình sẽ khiến đối phương để ý, nhưng Thẩm Trình Miên cũng không lo lắng đối phương sẽ nghĩ đến chuyện xuyên qua, rốt cuộc thì chuyện này thật sự là không thể nào tưởng tượng được, hơn nữa bản chất con người là nhiều mặt lại hay thay đổi, ngay cả ba Thẩm mẹ Thẩm cũng chưa thấy có điều gì bất thường, chứ đừng nói đến vị bạn học không hề thân thiết này.

Bình Luận (0)
Comment