Editor: Panacea
Chương 71.
Hoắc Dục Tiêu rất ít khi đặt chân vào bếp, đây gần như là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát những vật dụng trong này. Hắn nhìn lướt qua bếp gas và một dãy dao kéo được treo phía trên, lông mày hơi nhíu lại, tầm mắt hướng về nơi Thẩm Trình Miên đang rửa rau, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Theo suy đoán của hắn, nếu Thẩm Trình Miên đã chủ động đề xuất việc này thì khả năng rất cao là cậu biết nấu nướng, bởi vậy nên mặc dù vẫn còn lo lắng cho Thẩm Trình Miên, nhưng hắn cũng không có ý định cản cậu lại.
Bên kia, Thẩm Trình Miên đã rửa sạch nguyên liệu xong. Cậu định làm sườn xào chua ngọt với đậu phụ Ma Bà, nấu thêm canh bắp sườn heo, hai mặn một canh là đủ cho hai người ăn rồi.
Thẩm Trình Miên đã thuộc nằm lòng công thức của mấy món ăn kia từ lâu, nhưng để tránh bị Hoắc Dục Tiêu nghi ngờ, cậu vẫn lên mạng mày mò tìm kiếm cách nấu. Cho dù cậu có mở hướng dẫn cũng không có nghĩa là cậu phải làm theo đúng như những gì được ghi trong đó, bởi vì lúc nấu thật, Thẩm Trình Miên sẽ cố tình gia giảm lại một chút theo khẩu vị của cậu và Hoắc Dục Tiêu.
Hiện tại Thẩm Trình Miên là một người chưa từng vào bếp, việc cậu mắc phải một vài "sai sót" là hoàn toàn bình thường, hơn nữa, cậu tin chắc rằng một người mù chuyện bếp núc như Hoắc Dục Tiêu không thể nào nhìn ra điều gì bất thường được.
Thẩm Trình Miên tự tin đặt sườn lên thớt, cậu nhìn dãy dao kéo treo trên tường rồi chọn ra một con dao phay kiểu Trung Quốc. Thẩm Trình Miên đang định chặt thì chợt nhận ra mình không nên thể hiện ra bản thân là một người quá sành sỏi, cậu cố tình chần chừ một lúc, ngập ngừng thử đặt lưỡi dao lên miếng sườn, như thể không biết nên cắt vào đâu.
Không ngờ một giây sau, Hoắc Dục Tiêu đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm dao của cậu, hắn giành lấy con dao, khẽ cau mày: "Để tôi."
Ngay cả khi đang cầm cán dao phay thì bàn tay thon dài rắn rỏi kia cũng trông thật xinh đẹp. Thẩm Trình Miên còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Dục Tiêu đã cầm lấy một miếng sườn trên thớt, hắn nhìn thoáng qua hướng dẫn nấu ăn đang chạy trên màn hình điện thoại của cậu rồi dùng ngón tay đo trên miếng sườn, hỏi: "Cắt thành cỡ như vậy được chưa?"
Thẩm Trình Miên bị hắn lấy mất dao thì có hơi ngơ ngác. Khi nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu, cậu lập tức nhìn theo tầm mắt của hắn, khẽ gật đầu: "Anh Dục, cậu cẩn thận một chút..."
Hoắc Dục Tiêu giơ dao lên, chặt sườn thành một miếng vừa đủ ăn (*), hắn nhìn Thẩm Trình Miên, "Được không?"
(*) 手起刀落, đoạn này tác giả xài hẳn thành ngữ luôn ạ:))))) Nghĩa cũng là dùng dao cắt đồ ăn nhưng mà nghe nó văn chương hơn.
Thẩm Trình Miên hoàn toàn không ngờ động tác của Hoắc Dục Tiêu lại gọn gàng dứt khoát đến vậy, dù đây là lần đầu tiên hắn làm việc này nhưng kết quả lại cực kì hoàn hảo. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu hơi đứng hình trong chốc lát.
Thẩm Trình Miên gật đầu, nói: "Được rồi, anh Dục, cậu cẩn thận chút đi, đừng để bị thương."
"Yên tâm đi."
Hoắc Dục Tiêu nói xong thì tiếp tục xử lý nốt mấy miếng sườn còn lại, Thẩm Trình Miên đứng ngồi không yên quan sát hắn một lúc lâu. Cậu nhận ra rằng mặc dù động tác của Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa thành thạo lắm nhưng hắn nhắm rất chuẩn, hơn nữa còn rất cẩn thận, luôn chú ý không để tay mình bị thương. Lúc này cậu mới yên tâm đi làm chuyện khác.
Hoắc Dục Tiêu sẽ đảm nhiệm tất cả những việc cần sử dụng đến dao. Hắn còn hỏi Thẩm Trình Miên cách cắt từng món thế nào cho chính xác, chỉ cần Thẩm Trình Miên mô tả sơ qua một chút, hắn có thể cắt ra y hệt như yêu cầu của cậu, giúp cậu tiết kiệm được kha khá việc cần làm.
Hắn hỏi là chuyện đương nhiên, Thẩm Trình Miên cũng thuận miệng đáp lại, nhất thời không để ý đến chuyện mình phải giả vờ vụng về. Sau khi giật mình nhận ra, thấy Hoắc Dục Tiêu không có vẻ gì là nghi ngờ, cậu chỉ cảm thấy hơi chột dạ một chút rồi cũng quên bẵng luôn chuyện này.
Đến khi xào rau, Hoắc Dục Tiêu không giúp được gì nữa, hắn im lặng lẽo đẽo theo sau nhìn Thẩm Trình Miên.
Hắn nhận ra động tác của Thẩm Trình Miên trông vẫn cực kì thuần thục dù cậu đang cố tình giấu giếm, hắn chợt có cảm giác rất muốn biết về quá khứ của cậu.
Hắn chỉ biết rằng Thẩm Trình Miên có một người ông sau vụ cậu uống rượu say khướt lần trước, tất cả những thông tin khác về Thẩm Trình Miên đều là do hắn suy đoán, hắn gần như hoàn toàn không biết gì về những chuyện trong quá khứ của cậu.
Nghĩ tới đây, Hoắc Dục Tiêu khẽ cau mày, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Trình Miên, chậm rãi đè nén cảm xúc của mình.
Rõ ràng hiện tại Thẩm Trình Miên vẫn rất kiêng kỵ lai lịch thật sự của mình, nhưng Hoắc Dục Tiêu không nóng vội, hắn tin rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ thẳng thắn với nhau những chuyện này.
Sườn xào chua ngọt đang được đun nhỏ lửa trong nước sốt, mùi thơm tràn ngập cả căn bếp. Thẩm Trình Miên mở nắp nồi ra, nước sốt sền sệt sôi sùng sục, hương thơm ngòn ngọt kết hợp với mùi sườn lợn chiên sém cạnh tỏa ra khắp nơi, vừa nhìn đã biết món ăn này cực kì thành công.
Cậu quay đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, trong mắt toát ra vẻ kiêu ngạo, "Anh Dục, cậu muốn nếm thử không?"
Hoắc Dục Tiêu cũng ngửi thấy mùi thơm, đây là lần đầu tiên hắn nếm thử món ăn do Thẩm Trình Miên làm, trong lòng có hơi mong chờ, hắn gật đầu: "Được."
Thẩm Trình Miên lấy một đôi đũa ra, gắp một miếng sườn trong nồi lên, đang định cho vào một cái chén nhỏ, không ngờ Hoắc Dục Tiêu đột nhiên cúi xuống cắn một miếng sườn trên tay cậu.
Thẩm Trình Miên bỗng nhiên bị đôi môi nhạt màu vẫn còn dính chút nước sốt vàng óng của Hoắc Dục Tiêu tấn công ở khoảng cách gần, tim cậu đập muốn nhảy ra ngoài, vội vàng dời mắt sang nơi khác.
Cậu mất tự nhiên trong chốc lát, sau đó lại thấp thỏm nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, mong đợi hỏi: "Thế nào? Vị có ngon không?"
Miếng sườn heo vừa được nấu xong vẫn còn khá nóng, nhưng hương vị của nó lại không hề bị ảnh hưởng chút nào. Hoắc Dục Tiêu hơi ngạc nhiên nhìn Thẩm Trình Miên, khóe miệng hắn khẽ cong lên, "Rất ngon."
Thẩm Trình Miên nở nụ cười, trong mắt tràn ngập vẻ đắc ý, nhưng cậu vẫn nhớ mình phải giấu nghề một chút, vì thế liền nói: "Tôi là thiên tài đó."
Nếu Thẩm Trình Miên mà có đuôi thì chắc lúc này đuôi cậu đã vểnh lên tận trời rồi, Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, "Giỏi lắm."
Thẩm Trình Miên cười cười, "Đi, ăn cơm thôi!"
Thẩm Trình Miên nấu cơm, Hoắc Dục Tiêu nhặt rau. Cũng may là mặc dù thiết bị nấu nướng ở đây chỉ dùng để làm bữa sáng nhưng đều được chuẩn bị rất đầy đủ, có cả nồi cơm điện lẫn nồi hầm điện.
Hai người dọn cơm canh lên xong xuôi, nhìn cả bàn đồ ăn ngon lành trước mắt, Thẩm Trình Miên lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Sau khi chụp xong, cậu suy nghĩ một lúc rồi đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, còn kèm thêm một biểu tượng cảm xúc đắc ý nho nhỏ.
Vì nguyên chủ chưa từng đăng bất cứ thứ gì lên vòng bạn bè nên hành động lúc này của Thẩm Trình Miên là một bước ngoặt khá lớn trong công cuộc thay đổi hình tượng của cậu.
Sau khi xem chương trình tạp kỹ kia xong, tư tưởng của Thẩm Trình Miên đã bắt đầu thay đổi. Cậu nhận ra mình không cần phải quá thận trọng nữa, chẳng ai có thể nghĩ đến việc cậu là người xuyên không, cho dù có ai đó cảm thấy cậu đã khác với trước đây, họ cũng sẽ tự động tìm lý do dựa trên căn cứ khoa học, ai lại đi liên tưởng đến chuyện hoán đổi linh hồn chứ? Chưa kể còn có một chương trình tạp kỹ làm bia đỡ đạn đằng trước nữa, nên bây giờ cậu đã có thể hành động mạnh dạn hơn một chút.
Vòng bạn bè này là bước đầu tiên. Thẩm Trình Miên luôn muốn dần dần thể hiện sự khác biệt giữa mình và nguyên chủ, cậu không thể tiếp tục sợ bóng sợ gió nữa.
Đăng ảnh xong, cậu đặt điện thoại xuống, tập trung ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Thẩm Trình Miên lại mở điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy icon vòng bạn bè có một dấu chấm đỏ, cậu nhấn vào thì nhìn thấy Triệu Tử Huy đã để lại bình luận bên dưới.
Quang Huy Vô Hạn:? Hôm nay là ngày gì vậy, tôi không nhìn nhầm đúng không? Sao Trình Miên lại đăng ảnh lên vòng bạn bè thế này?
Quang Huy Vô Hạn: Cậu ăn ở đâu mà trông ngon vậy, hôm nào tôi cũng phải đến ăn thử mới được.
Thấy Triệu Tử Huy, Thẩm Trình Miên đang định trả lời, đột nhiên trên màn hình lại xuất hiện thêm một chấm đỏ nho nhỏ, sau đó cậu nhìn thấy tên của Hoắc Dục Tiêu hiện lên bên dưới vòng bạn bè của mình.
Hoắc Dục Tiêu trả lời Quang Huy Vô Hạn: Cậu không có cửa.
Thẩm Trình Miên ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, quả nhiên hắn đang cầm điện thoại trên tay, lúc cậu nhìn qua cũng không thèm ngẩng đầu lên, tay vẫn đang miệt mài gõ chữ.
Thẩm Trình Miên lại nhìn xuống điện thoại, sau khi tải lại trang, cậu phát hiện phía dưới vòng bạn bè của mình lại có thêm mấy bình luận nữa, là Hoắc Dục Tiêu và Triệu Tử Huy đang nói chuyện rôm rả dưới vòng bạn bè của cậu.
Quang Huy Vô Hạn trả lời Hoắc Dục Tiêu: Tôi lại nhìn nhầm rồi hả? Có phải anh Dục hàng thật không đó?
Quang Huy Vô Hạn trả lời Hoắc Dục Tiêu: Mặt trời mọc đằng Tây rồi, Trình Miên đăng ảnh lên vòng bạn bè thì cũng thôi đi, sao đến cả anh Dục cũng ngoi lên vậy?
Quang Huy Vô Hạn trả lời Hoắc Dục Tiêu: Sao lại không có cửa chứ, đầu bếp của nhà nào nấu thế?
Hoắc Dục Tiêu trả lời Quang Huy Vô Hạn: Của tôi.
Nhìn thấy hai từ kia, ánh mắt Thẩm Trình Miên chợt khựng lại, đầu óc cậu còn chưa kịp xử lý thông tin mình vừa chứng kiến thì đã cảm nhận được một luồng hơi nóng truyền thẳng lên chóp tai.
Thẩm Trình Miên hơi nghi ngờ không biết có phải mình nhìn nhầm rồi hay không, nhưng dù nhìn đi nhìn lại kiểu gì thì hai từ kia vẫn đang nằm chễm chễ trên màn hình điện thoại của cậu.
Đầu óc cậu không khỏi xoay vù vù, cậu đọc đi đọc lại đoạn đối thoại giữa Triệu Tử Huy và Hoắc Dục Tiêu lần nữa.
Đúng là Triệu Tử Huy và Hoắc Dục Tiêu đang nói về chuyện ai là người nấu mấy món này mà nhỉ?
Hoắc Dục Tiêu cũng biết mấy món này là do cậu nấu đúng không ta?
Trong lúc cậu đang đứng máy, Triệu Tử Huy đã trả lời lại.
Quang Huy Vô Hạn trả lời Hoắc Dục Tiêu: Nhà cậu à. Thế tôi không có lộc ăn rồi, chú Hoắc nghiêm khắc quá làm tôi không dám đến nhà cậu ăn chực đây này, nhưng mà tại sao tối nay Trình Miên lại đến nhà cậu thế? Gần đây hai người các cậu thân thiết quá rồi đó, đi đâu cũng không gọi chúng tôi nữa QAQ, thật là tàn ác quá đi TAT.
Hoắc Dục Tiêu trả lời Quang Huy Vô Hạn: Ừ.
Ánh mắt Thẩm Trình Miên lăn lên lăn xuống, cậu vừa có cảm giác lời nói trông có vẻ bình thường của Triệu Tử Huy cứ có gì đó không đúng, vừa nhìn đi nhìn lại câu trả lời của Hoắc Dục Tiêu, cậu không rõ cái chữ "ừ" này của hắn là đang đồng ý với câu nào của Triệu Tử Huy.
Cậu lại nhìn Hoắc Dục Tiêu, phát hiện hắn không còn xem điện thoại nữa. Khi Thẩm Trình Miên vừa liếc sang, Hoắc Dục Tiêu đã chú ý đến cậu, ánh mắt trầm tĩnh của hắn hướng thẳng về phía bên này.
Tim Thẩm Trình Miên nhảy dựng lên, cậu hỏi: "Anh Dục, sao... sao tự nhiên cậu lại nói chuyện với Triệu Tử Huy vậy?"
Lời ra khỏi miệng rồi Thẩm Trình Miên mới nhận ra rằng cậu cũng không biết rốt cuộc là mình đang muốn hỏi cái gì.
Cậu cảm thấy hai ngày nay bản thân cứ có gì đó không ổn, nói cho chính xác thì là sau chuyện xảy ra sáng hôm đó, mỗi lần đối mặt với Hoắc Dục Tiêu, suy nghĩ trong đầu cậu lại bắt đầu lạc tít đến chín tầng mây.
Cậu sẽ để ý đến một vài nơi không nên để ý. Ví dụ như lúc này, khi cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, thứ đầu tiên cậu chú ý đến chính là hàng lông mi dài mảnh, nó đang phác họa ra một chiếc bóng lấp ló ngay dưới đôi mắt hắn.
Đẹp quá đi.
Rõ ràng khuôn mặt của Hoắc Dục Tiêu không hề có nét nữ tính, ngược lại, hắn sở hữu một đôi lông mày sắc lẹm, góc cạnh rõ ràng, là một khuôn mặt có tính công kích rất mạnh, nhưng mỗi khi cậu bị vẻ ngoài của Hoắc Dục Tiêu thu hút, "xinh đẹp" luôn là từ đầu tiên hiện lên trong tâm trí cậu.
Cậu vô thức cảm thấy cái kiểu suy nghĩ này không ổn chút nào.
Lúc Thẩm Trình Miên đang nghĩ ngược nghĩ xuôi thì Hoắc Dục Tiêu cũng đáp lại cậu: "Thấy thì trả lời thôi."
"Ồ." Thẩm Trình Miên nhạt nhẽo lên tiếng.
Cậu đã biết mình muốn hỏi cái gì. Cậu muốn hỏi Hoắc Dục Tiêu rằng hắn trả lời Triệu Tử Huy như thế là có ý gì, nhưng cậu sợ tất cả là do đầu óc mình đen tối nên mới suy nghĩ vớ vẩn, hơn nữa, tính cách của Hoắc Dục Tiêu vốn rất mạnh mẽ, có thể là vì ham muốn chiếm hữu quá lớn, hoặc đơn giản chỉ là không muốn Triệu Tử Huy ăn đồ cậu nấu nên mới trả lời như vậy?
Cũng không phải không thể, thậm chí còn có thể chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi. Thẩm Trình Miên tự thuyết phục bản thân, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, quẳng lại một câu "tôi đi dọn dẹp nhà bếp đây" rồi vội vàng đứng dậy đi mất.
Suy nghĩ của cậu đã hoàn toàn lệch lạc, cậu cần một nơi không có Hoắc Dục Tiêu để tự điều chỉnh lại bản thân.
Nhìn bóng dáng Thẩm Trình Miên biến mất sau cửa bếp, sự bình tĩnh trong mắt Hoắc Dục Tiêu mờ dần, đôi mắt luôn tràn đầy tự tin lúc này lại hiện lên một chút cảm giác không chắc chắn.
Hoắc Dục Tiêu chưa từng tiếp xúc với chuyện tình cảm, hắn cần phải cẩn thận trong từng đường đi nước bước, vừa học hỏi vừa thăm dò, muốn xác định là đúng hay sai thì phải quan sát phản ứng của Thẩm Trình Miên.
Hắn vừa mới biết được một điều, đó là lý trí của hắn cũng sẽ có lúc mất kiểm soát. Lúc nãy khi nói chuyện với Triệu Tử Huy, quả thật Hoắc Dục Tiêu đã cảm nhận được một loại cảm xúc kích động không thể biểu đạt thành lời.
Cũng còn may, dựa vào phản ứng ban nãy của Thẩm Trình Miên thì chắc là hắn vẫn chưa dọa người ta chạy mất.