Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Chương 77

Editor: Panacea

Chương 77.

Thẩm Trình Miên mở to mắt, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng bừng. Hoắc Dục Tiêu bắt đầu nóng lòng, hắn cụp mắt, con ngươi sâu thăm thẳm dán chặt vào khuôn mặt Thẩm Trình Miên, mang theo một cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ chưa từng có.

Hắn không nói gì, nhưng câu trả lời đã toát ra từ ánh mắt mất kiểm soát không hề che giấu kia.

Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này, Thẩm Trình Miên chỉ cảm thấy tim mình đang đập nhanh bất thường.

Câu hỏi mà cậu vẫn luôn băn khoăn dường như đã có đáp án.

"Đổi thuốc được chưa nào?" Dì trực ban đột nhiên vén rèm bước vào.

Thẩm Trình Miên giật mình, cậu đột nhiên hoàn hồn, ngay sau đó lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh tự nhiên như thường ngày của Hoắc Dục Tiêu. Hắn nhìn thoáng qua bình truyền dịch, nói: "Đổi được rồi."

Dì trực ban đổi một bình thuốc khác. Chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Trình Miên, dì "a?" một tiếng rồi đưa tay sờ lên trán cậu, vẻ mặt lo lắng, "Sao lại thế này, đáng lý phải hạ sốt rồi chứ nhỉ."

Nhiệt độ trên trán cậu cao không phải do bị sốt. Thẩm Trình Miên cực kì mất tự nhiên, cậu cắn răng giải thích: "Không đâu ạ, đỡ hơn nhiều rồi, là do, là do trong phòng nóng quá..."

Dì lại hỏi Thẩm Trình Miên vài câu, xác nhận cậu không còn khó chịu chỗ nào nữa mới yên tâm, "Vậy là tốt rồi, không sao đâu, thấy nóng tức là cháu hạ sốt rồi đó, đây là chuyện bình thường thôi."

Thẩm Trình Miên gật đầu như giã tỏi. Cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, lập tức nhìn thấy niềm vui thoảng qua trong đôi mắt lạnh lùng thường ngày của hắn, ánh mắt hắn sáng ngời, chăm chú nhìn cậu, nở một nụ cười đẹp như hoa.

Chờ dì trực ban bước ra khỏi cửa, Thẩm Trình Miên cúi đầu lục lọi túi kẹo, "Sao cậu không giải thích giúp tôi..."

Hoắc Dục Tiêu bước đến gần cậu, ánh mắt nụ cười đều tràn ngập vui vẻ như vừa ăn được một viên kẹo mình chờ mong đã lâu, "Giải thích cái gì?"

Động tác của Thẩm Trình Miên khựng lại. Cậu khẽ liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, hơi há miệng, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên.

Cậu xé một viên kẹo đưa đến bên miệng Hoắc Dục Tiêu, nhưng khi hắn định cúi đầu ngậm vào, cậu lập tức rụt tay lại rồi nhét viên kẹo vào miệng mình, nghiến răng nghiến lợi, "Của tôi."

Hoắc Dục Tiêu chỉ cảm thấy cái liếc mắt ban nãy của cậu cực kì xinh đẹp, khi bị hắn chọc ghẹo đến mức nhe nanh múa vuốt cũng rất đáng yêu, hắn gật đầu vuốt lông cho cậu, "Của cậu hết."

Thẩm Trình Miên cảm thấy hơi xấu hổ, đột nhiên không biết nên đối mặt với Hoắc Dục Tiêu thế nào.

Cậu vô thức cắn vỡ viên kẹo mềm mềm trên đầu lưỡi, vị trái cây ngòn ngọt dần lan tỏa khắp khoang miệng, mùi hương cực kì thơm, ánh mắt Thẩm Trình Miên hơi động đậy, cậu cúi đầu nhìn vỏ kẹo.


Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn chú ý nét mặt của cậu, "Thích loại này à?"

Thẩm Trình Miên gật đầu, "Thơm lắm, vị cũng không quá ngấy."

Thật ra Thẩm Trình Miên không thích những món ăn quá ngọt, cậu cảm thấy bọn nó rất ngấy, nhưng loại kẹo mềm mềm này lại có độ ngọt rất vừa phải.

"Nhớ kĩ rồi." Hoắc Dục Tiêu nói.

Ánh mắt Thẩm Trình Miên khựng lại, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu.

Nói đến mức này rồi mà còn không hiểu nữa thì chính xác là đang giả ngu.

Chẳng qua cậu cứ cảm thấy hơi ảo ảo thế nào ấy.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Thấy Thẩm Trình Miên nhìn mình mà không nói lời nào, Hoắc Dục Tiêu hỏi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.

Thẩm Trình Miên chưa từng nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu cười nhiều thế bao giờ.

Nhưng mà, có lẽ cậu biết tại sao Hoắc Dục Tiêu lại vui vẻ đến vậy.

"Tôi đang nghĩ..." Tâm trạng đột nhiên rất vui, Thẩm Trình Miên nhếch môi, chợt nhớ đến một chuyện, cậu đổi chủ đề, "Tôi chưa làm xong bài tập hôm nay, lát nữa về nhà sẽ làm."

Cậu cười lên trông rất đẹp, Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Tôi làm giúp cậu."

Thẩm Trình Miên lắc đầu, mặc dù nhiệt độ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn bình thường trở lại nhưng cậu đã thoải mái hơn nhiều. Cậu ngước mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt mang theo ý cười, "Nhiệm vụ chính của học sinh là học tập."

Hoắc Dục Tiêu biết cậu rất nghiêm túc trong việc học, nhưng hắn không muốn tối nay về nhà cậu lại phải thức khuya làm bài tập.

"Mai làm." Hoắc Dục Tiêu vừa nói vừa đưa tay chạm vào trán Thẩm Trình Miên, "Đầu còn đau không?"

Nhiệt độ cơ thể khó khăn lắm mới hạ xuống lại tăng lên lần nữa, Thẩm Trình Miên kéo tay Hoắc Dục Tiêu xuống, liếc mắt sang chỗ khác, "Đỡ hơn nhiều rồi..."

Thẩm Trình Miên còn chưa dứt lời, ánh mắt cậu đột nhiên đông cứng, tim lại bắt đầu đập thình thịch.

Hoắc Dục Tiêu trở tay lại nắm lấy tay cậu.


"Không đau đầu cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng vội làm bài tập." Hoắc Dục Tiêu rũ mắt, nói bằng giọng điệu vừa nghiêm túc vừa lơ đãng. Hắn nắm lấy tay Thẩm Trình Miên, như thể vừa phát hiện ra một thứ gì đó rất thú vị, hắn luồn ngón tay mình vào giữa năm ngón tay của Thẩm Trình Miên, ngón cái chậm rãi mơn trớn những đốt ngón tay xinh đẹp của cậu.

Rõ ràng trước đây hai người từng có vài hành động thân mật hơn nhiều, nhưng bây giờ chỉ nắm tay thôi đã có cảm giác rất khác. Thẩm Trình Miên hơi dời mắt nhưng cũng không muốn rút tay về, cậu vội vàng quay lại chủ đề cũ.

"Nhiệm vụ chính của học sinh là học tập." Cậu ho nhẹ một tiếng.

Đây là lần thứ hai cậu nhắc lại câu nói này. Hoắc Dục Tiêu khựng lại, nhìn chằm chằm cậu vài giây, hắn mơ hồ nhận ra ẩn ý trong lời nói của Thẩm Trình Miên, hơi nheo mắt lại.

Ánh mắt hắn dần trở nên nguy hiểm, Thẩm Trình Miên vội vàng nói tiếp: "Câu này không phải tôi nói đâu, cậu nói đó."

Hoắc Dục Tiêu không nhớ mình từng nói câu này bao giờ, mà kể cả có nói hắn cũng không muốn nhận. Hắn rũ mắt tiếp tục nghịch ngón tay của Thẩm Trình Miên.

Thẩm Trình Miên tiếp tục nhắc nhở: "Tôi nhớ kĩ hết, cậu còn nói là, không được yêu sớm."

Nghe cậu nói đến đây, Hoắc Dục Tiêu có một chút ấn tượng, động tác của hắn dừng lại, nhưng sắc mặt không hề thay đổi.

"Quên rồi."

Phản ứng này rõ ràng là nhớ ra rồi, Thẩm Trình Miên đột nhiên muốn cười, khóe miệng cong lên, "Không sao, tôi nhớ rõ là được."

Tay Hoắc Dục Tiêu từ từ nắm chặt lại.

Thẩm Trình Miên định rút tay về, nhưng Hoắc Dục Tiêu không cho cậu cơ hội này, hắn kéo mạnh tay cậu về phía trước, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại trong nháy mắt.

Hoắc Dục Tiêu cúi đầu nhìn Thẩm Trình Miên, chóp mũi hai người suýt nữa chạm vào nhau.

Thẩm Trình Miên căng thẳng nghiêng đầu, "Làm gì thế..."

Tim Hoắc Dục Tiêu đập rất nhanh, yết hầu di chuyển lên xuống. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Trình Miên, khẽ nghiêng người về phía trước, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau.

Thẩm Trình Miên bị ép phải ngẩng đầu lên, tầm nhìn hướng thẳng vào đáy mắt chan chứa cảm xúc của Hoắc Dục Tiêu, tim cậu đập càng lúc càng nhanh.

Ngay khi môi hai người sắp chạm nhau, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên inh ỏi.


Tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi của Thẩm Trình Miên. Cậu đột nhiên bừng tỉnh, kéo dài khoảng cách với Hoắc Dục Tiêu rồi lấy điện thoại ra.

Người gọi đến là ba Thẩm. Thẩm Trình Miên khó khăn lắm mới điều chỉnh được nhịp tim của mình rồi ấn bắt máy, "Ba..."

Ba Thẩm gọi điện nói tối nay ông sẽ đến đón Thẩm Trình Miên về nhà. Nghĩ đến việc hôm nay trời mưa nên đây cũng là chuyện bình thường, Thẩm Trình Miên gật đầu đồng ý.

Ba Thẩm lại hỏi Thẩm Trình Miên học hành thế nào, cậu không nói đến chuyện mình bị sốt, chỉ kể ra những việc tốt.

Cậu trò chuyện với ba Thẩm hồi lâu. Sau khi cúp máy, Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu, nhớ lại chuyện vừa nãy thì có hơi mất tự nhiên, "Ba tôi nói chút nữa sẽ đến đón chúng ta."

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, hắn vẫn còn bất mãn vì chuyện ban nãy bị cắt ngang giữa chừng, nhưng vẫn gật đầu, "Ừ."

Hắn biết Thẩm Trình Miên rất thích ba Thẩm mẹ Thẩm.

Im lặng được một lúc, Thẩm Trình Miên nhìn bình truyền dịch, cố tìm chủ đề: "Sắp truyền hết rồi."

Hoắc Dục Tiêu cũng nhìn thoáng qua, "Ừ."

Không biết nói gì nữa, hai người đều im lặng. Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Trình Miên bằng ánh mắt trầm tĩnh.

Dường như có điều gì đang dần lên men giữa từng nhịp thở, len lỏi trong bầu không khí vô cùng mập mờ.

Giữa hai người như tồn tại một sự ngầm hiểu nào đó, cậu và Hoắc Dục Tiêu đều không nói gì, nhưng dường như có những chuyện còn rõ ràng hơn là nói thẳng ra.

Thấy bình thuốc đã chảy hết, Hoắc Dục Tiêu đứng lên, khẽ nắm tay Thẩm Trình Miên một chút, "Tôi đi kêu dì."

Hắn nói xong liền đi ra ngoài.

Nơi bị Hoắc Dục Tiêu chạm vào hơi nong nóng như bị bỏng. Sau khi hắn ra ngoài, Thẩm Trình Miên mất tự nhiên cử động ngón tay.

Truyền nước xong, dì trực ban dặn dò Thẩm Trình Miên vài chuyện cần lưu ý, cậu gật đầu, bỗng nhận ra Hoắc Dục Tiêu đứng bên cạnh nghe còn nghiêm túc hơn mình, cậu vô thức nhìn chằm chằm góc nghiêng của hắn hồi lâu.

Khi hai người ra khỏi phòng y tế, mưa vừa tạnh, mặt đất ướt nhẹp, không khí nhuốm đầy cảm giác trong lành mát mẻ sau cơn mưa.

Còn năm phút nữa là hết tiết tự học buổi tối. Trên đường đến phòng học, cả hai người đều giữ im lặng, chỉ âm thầm sóng vai nhau bước đi, bả vai và cánh tay đang buông thõng bên cạnh sẽ thỉnh thoảng chạm vào người kia. Những thứ vốn chỉ là sự đụng chạm nho nhỏ bình thường giờ đây chợt mang theo một ý nghĩa mập mờ nào đó.

Bầu không khí bất thường này dường như càng kì cục hơn trước sự có mặt của ba Thẩm. Hôm nay ba Thẩm không lái xe, ông ngồi ở ghế phụ nên Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu cùng ngồi ở ghế sau. Thẩm Trình Miên vừa trò chuyện với ba Thẩm vừa không ngừng để mắt tới Hoắc Dục Tiêu, thỉnh thoảng lại lo lắng ba Thẩm sẽ nhận ra bầu không khí giữa bọn họ hôm nay có vấn đề.

Rất may đường về nhà không quá xa, cả chặng đường khiến người ta bứt rứt khó chịu này vụt qua nhanh như một cơn gió.

Thẩm Trình Miên xuống xe, nhìn ba Thẩm rời đi, cuối cùng cũng dám đối mặt với Hoắc Dục Tiêu.

Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong lên, "Vào nhà thôi."


"Được..." Thẩm Trình Miên sờ sờ tai mình.

Sau khi vào nhà, hai người lần lượt về phòng tắm rửa. Tắm xong, Thẩm Trình Miên ngồi trong phòng lau tóc không chịu ra ngoài, cậu nhìn chằm chằm chiếc giường mình chẳng ngủ được bao nhiêu lần kể từ khi dọn đến đây.

Cậu đang suy nghĩ xem đêm nay nên lủi về phòng mình thế nào cho trông có vẻ tự nhiên.

Trước kia thì không sao, nhưng rõ ràng từ nay về sau cậu và Hoắc Dục Tiêu không thể ngủ chung giường một cách bình thường được nữa.

Nghĩ đến chuyện hai người suýt hôn nhau trong phòng y tế cùng bầu không khí làm rung động lòng người lúc đó, lông mày Thẩm Trình Miên hơi giật giật, khuôn mặt cậu bắt đầu ửng đỏ.

Trạng thái bây giờ mà ngủ cùng nhau thì dễ xảy ra chuyện lắm...

Cậu chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng cũng biết rõ tiến độ không thể nào nhanh như vậy được, hơn nữa...Thẩm Trình Miên rối rắm nhíu mày.

Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa thành niên.

Vừa nghĩ tới đây, Thẩm Trình Miên đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Chỉ có cậu và Hoắc Dục Tiêu sống trong căn nhà này, không cần hỏi cũng biết người gõ cửa là ai.

Nghĩ đến Hoắc Dục Tiêu khiến tim cậu đập nhanh hơn, Thẩm Trình Miên kìm nén sự căng thẳng trong lòng, đứng dậy mở hé cửa ra, vờ như không nghe thấy âm thanh bình bịch trong ngực mình.

"Sao, sao thế?"

Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu đứng nép sau cánh cửa, lông mày hắn khẽ động đậy, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, "Tắm xong rồi à?"

Thẩm Trình Miên khẽ gật đầu, do dự một chút rồi lắp bắp mở miệng: "Hôm nay tôi, tôi ngủ bên phòng này..."

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.

Thẩm Trình Miên né tránh ánh mắt của hắn. Cậu đau đầu nghĩ: Hoắc Dục Tiêu hẳn là biết nguyên nhân tại sao, chắc không cần phải giải thích rõ ràng hơn đâu nhỉ?

Thấy sắc mặt cậu càng ngày càng đỏ lên, cuối cùng Hoắc Dục Tiêu cũng cong môi, "Được."

Thẩm Trình Miên nhẹ nhõm trong người, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu. Lúc cả hai chạm mắt nhau, Thẩm Trình Miên vẫn có cảm giác muốn né tránh hắn trong giây lát, cậu ho nhẹ một tiếng, "À thì, ngủ ngon?"

Hoắc Dục Tiêu lại im lặng nhìn chằm chằm cậu, Thẩm Trình Miên căng thẳng khều khều ngón tay lên cửa.

Vài giây sau, cuối cùng Hoắc Dục Tiêu cũng có phản ứng. Hắn kéo tay Thẩm Trình Miên, ánh mắt khẽ lay động, "Hôn chúc ngủ ngon."

Sau đó hắn kiềm chế bản thân, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của Thẩm Trình Miên.

Một cái chạm nhẹ ngay lập tức làm tan chảy trái tim cậu.

Bình Luận (0)
Comment