Editor: Panacea
Chương 99.
Nghe Thẩm Trình Miên mạnh miệng, Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, nhìn thoáng qua cặp xương quai xanh thanh tú và đường viền cổ đẹp đẽ mịn màng dưới phần cổ áo xộc xệch của Thẩm Trình Miên, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Thẩm Trình Miên đợi một lúc vẫn không thấy Hoắc Dục Tiêu động đậy, cậu bèn liếc nhìn hắn, giọng điệu có phần gượng gạo, "Anh ơi...anh đứng lên đi..."
Hoắc Dục Tiêu không trả lời, hắn mạnh tay giữ chặt khuôn mặt Thẩm Trình Miên, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, con ngươi u ám lặng lẽ lướt qua hai gò má ửng hồng của cậu.
Dường như trong mắt hắn có một ngọn lửa đỏ rực đang bừng cháy, Thẩm Trình Miên vừa nhìn vào đã có cảm giác tim mình sắp tan chảy, hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau, bầu không khí giữa hai người cũng dần dần nóng lên.
Đầu ngón tay Hoắc Dục Tiêu lướt qua cằm Thẩm Trình Miên, sau đó trượt xuống cổ, quyến luyến dừng lại ở gáy và xương quai xanh, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve nơi yết hầu đang nhô lên của cậu, cuốn theo một cảm giác mập mờ kì lạ.
Yết hầu Thẩm Trình Miên khẽ chuyển động, cậu mất kiên nhẫn nhắm chặt mắt. Chút lý trí còn sót lại chia làm hai bên, bên thứ nhất liên tục cảnh báo cậu mọi chuyện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, bên kia lại kêu gào người trước mặt chính là Hoắc Dục Tiêu, chỉ cần cậu muốn dừng thì hắn sẽ dừng lại ngay, đừng lo lắng nhiều làm gì.
Cảm giác nóng bỏng từ nụ hôn ban nãy vẫn chưa biến mất mà ngược lại càng trở nên mãnh liệt hơn. Trong lúc Hoắc Dục Tiêu đang cúi người hôn cậu, Thẩm Trình Miên căng thẳng nắm chặt ghế sô pha.
Dần dần, nụ hôn cháy bỏng không còn giới hạn ở đôi môi nữa. Khi yết hầu bị cắn nhẹ một cái, Thẩm Trình Miên đột nhiên ngẩng đầu lên, lý trí đang trên bờ vực sụp đổ lập tức quay về, cậu nắm lấy góc áo của Hoắc Dục Tiêu, cất giọng khàn khàn, "Anh ơi..."
Nếu tiếp tục nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó...
Hoắc Dục Tiêu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ươn ướt của Thẩm Trình Miên, khóe mắt ửng đỏ trước mặt lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
"Sao thế?"
Giọng nói của Hoắc Dục Tiêu vẫn rất bình tĩnh thong dong, như thể người đang giữ chặt tay Thẩm Trình Miên lúc này không phải là hắn.
Thẩm Trình Miên nhắm mắt lại, "Anh...anh biết mà."
Thẩm Trình Miên không thể nói hết những lời còn lại. Cậu cúi người xuống, mở to mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, không rõ là đang mờ mịt hay sợ hãi.
Hoắc Dục Tiêu dừng lại vài giây, đối diện với ánh mắt của cậu, hắn cười khẽ một chút, nói nhỏ bên tai Thẩm Trình Miên, "Tôi giúp em."
Thẩm Trình Miên vẫn không nhúc nhích, Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, giọng nói trầm thấp phảng phất vẻ mê hoặc, "Dùng tay..."
Thẩm Trình Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy được ý cười đong đầy trên khuôn mặt Hoắc Dục Tiêu, gò má cậu nóng bừng lên.
Cả hai im lặng nhìn nhau vài giây, Thẩm Trình Miên chậm rãi thả tay ra, căng thẳng nghiêng đầu sang một bên.
...
Sống hơn hai chục năm trên đời, Thẩm Trình Miên cũng từng tự giải quyết nhu cầu của bản thân không ít lần, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy...kích thích như lần này.
Sau khi kết thúc, Thẩm Trình Miên đưa tay che mắt, hơi thở gấp gáp, đầu óc trống rỗng.
Một lúc lâu sau, cậu mới mở mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, cảm xúc trong ánh mắt không rõ là mông lung hay ngượng ngùng.
Hoắc Dục Tiêu ôm eo cậu nằm xuống, giọng nói trầm thấp dễ nghe, nghiêm túc như đang thảo luận một câu hỏi trong đề toán, "Cảm giác thế nào?"
Thẩm Trình Miên nhắm chặt mắt, không biết đang nhận thua hay xin tha, giọng nói nhỏ nhẹ đáng thương, "Đừng hỏi nữa..."
Khóe môi Hoắc Dục Tiêu cong lên, ham muốn đang kìm nén dưới đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
"Nhưng mà," Hơi thở của Hoắc Dục Tiêu phả vào cổ Thẩm Trình Miên, giọng nói hơi khàn khàn, vừa giống đang dụ dỗ, lại vừa như thương lượng với Thẩm Trình Miên, "Tôi vẫn thấy khó chịu."
Cơ thể Thẩm Trình Miên bỗng cứng đờ, cậu chỉ cần nghe kĩ một chút là có thể nhận ra sự kìm chế đang ẩn giấu trong giọng nói có vẻ bình tĩnh của Hoắc Dục Tiêu.
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên như sắp bốc cháy, cậu đơ người vài giây, cắn môi dưới, "Em, em giúp anh..."
Cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Trình Miên có cảm giác như nửa thế kỷ đã trôi qua.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi ngồi dậy là cúi đầu kiểm tra quần áo. Thấy quần áo vẫn còn y nguyên trên người mình, dù vẫn hơi lộn xộn một chút, Thẩm Trình Miên không khỏi bất ngờ.
Nãy giờ Thẩm Trình Miên cứ nghĩ Hoắc Dục Tiêu đã lột sạch cậu ra rồi...Cậu nhất thời không biết có nên cảm động vì Hoắc Dục Tiêu vẫn nhớ phải kiềm chế bản thân trong kiểu tình huống như thế này hay không.
Thẩm Trình Miên vô thức xoa xoa cổ tay. Trong lúc cậu sững sờ, Hoắc Dục Tiêu đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Thấy Thẩm Trình Miên đang xoa tay, hắn đột nhiên bước đến cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng bóp bóp, giọng điệu dịu dàng, "Mỏi tay à?"
Thẩm Trình Miên hoàn hồn, nghe thấy câu hỏi của hắn, hai gò má khó khăn lắm mới nguội đi lại nóng bừng lên lần nữa.
"Không mỏi." Thẩm Trình Miên mạnh miệng phủ nhận, sau đó định rút tay về, nhưng vẫn không thành công.
Hoắc Dục Tiêu cong môi, "Tập luyện nhiều chút là được."
Mất vài giây Thẩm Trình Miên mới hiểu được hắn có ý gì, cậu khiếp sợ nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh..."
"Sao?" Hoắc Dục Tiêu cười hỏi.
Thẩm Trình Miên nhìn hắn vài giây, cuối cùng đành nhận thua, cậu tựa đầu lên vai hắn, "Thôi, em...phục anh rồi."
Sao có thể nói ra những lời đó bằng vẻ mặt bình tĩnh như thường vậy chứ.
Hoắc Dục Tiêu xoa xoa gáy cậu, nhẹ giọng cười, "Chỉ như thế với mỗi em thôi."
Thẩm Trình Miên hoàn toàn đồng ý với chuyện này, nếu không thì đã chẳng có chuyện cậu xem hết cả cuốn tiểu thuyết rồi mà vẫn không thể tưởng tượng ra hình ảnh Hoắc Dục Tiêu nở nụ cười với ai đó đâu.
Nói cách khác, chỉ có cậu mới nhìn thấy một Hoắc Dục Tiêu sống động vui vẻ thế này.
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Trình Miên cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, khóe miệng cậu hơi cong lên.
Chắc là vì vừa vận động mất sức, hoặc là vì cảm giác ngượng ngùng trong lòng còn chưa nguôi ngoai nên Thẩm Trình Miên không muốn cử động nữa, cậu tựa vào vai Hoắc Dục Tiêu, một lúc lâu sau vẫn không hề nhúc nhích.
Hoắc Dục Tiêu kiên nhẫn xoa bóp cổ tay cho cậu, một lát sau, đột nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Trình Miên gọi hắn.
"Anh ơi..." Thẩm Trình Miên nói lí nhí. "Ừm...Anh biết làm không?"
Hoắc Dục Tiêu chỉ mới suy nghĩ một chút đã hiểu ra cậu đang hỏi về chuyện gì, động tác của hắn khựng lại, dáng vẻ Thẩm Trình Miên nằm thở hổn hển ban nãy tự động hiện ra trong đầu, ánh mắt hắn dần tối lại.
"Em chỉ hỏi thử thôi," Thẩm Trình Miên giải thích ngay, "Không, không có ý gì khác đâu..."
Tuy đã từng được con trai tỏ tình khá nhiều lần, bản thân Thẩm Trình Miên cũng không có cái nhìn quá khắt khe về đồng tính luyến ái, nhưng vì cậu không biết người đồng tính sẽ...làm như thế nào, cho nên đối với vấn đề này, có lẽ cậu vẫn còn chỗ hiểu chỗ không.
Cho dù đã xác lập quan hệ với Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên cũng chưa từng chủ động tìm hiểu vấn đề kia, một phần là vì cậu vẫn luôn cho rằng tiến triển giữa hai người sẽ không nhanh đến vậy, mặt khác là vì cậu cảm thấy có Hoắc Dục Tiêu ở đây thì không việc gì là không giải quyết được, nên vẫn luôn yên tâm mà không lo nghĩ nhiều.
Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, nghiêm túc trả lời, phảng phất ý dụ dỗ khó phát hiện, hắn chậm rãi nói: "Còn thiếu kinh nghiệm thực tiễn, đang chờ em bổ sung cho tôi."
Khuôn mặt Thẩm Trình Miên nóng lên, cậu không biết nên nói gì nữa, đành khô khan lên tiếng: "Ò..."
"Có ra mồ hôi không?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên chỉ mong sao có thể đổi sang chủ đề khác, cậu dừng lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói thật, gật đầu, "Hơi hơi."
Hoắc Dục Tiêu xoa đầu cậu, "Muốn đi tắm không?"
Thẩm Trình Miên gật đầu, rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Nhưng mà ở chỗ anh làm gì có quần áo của em."
Hoắc Dục Tiêu mỉm cười. Hắn đứng dậy, đến phòng treo đồ cầm một bộ quần áo mới ra, "Tất cả đều là kích cỡ của em."
Thẩm Trình Miên liếc nhìn hắn, đang muốn hỏi tại sao Hoắc Dục Tiêu lại chuẩn bị sẵn quần áo của cậu ở đây, nhưng nghĩ đến chuyện Hoắc Dục Tiêu cũng từng chuẩn bị đầy đủ quần áo cho cậu khi hai người vừa dọn đến căn nhà gần trường học, cậu lại quyết định không hỏi nữa.
Thấy cậu nhìn bộ quần áo không rời mắt, khóe môi Hoắc Dục Tiêu cong lên thành một nụ cười chòng ghẹo, "Em tắm trước? Hay chúng ta tắm chung?"
Thẩm Trình Miên cảm thấy hình như mình vừa giải được một loại phong ấn nào đó của Hoắc Dục Tiêu, không hiểu sao hắn lại càng ngày càng thiếu đứng đắn như thế. Cậu liếc nhìn hắn rồi lập tức cầm lấy quần áo, "Em tắm trước."
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu vui vẻ mỉm cười.
Trong phòng tắm, Thẩm Trình Miên mở vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước ấm áp chảy khắp người mình. Bây giờ mỗi khi cậu nhắm mắt lại, dáng vẻ lúc nãy của Hoắc Dục Tiêu sẽ hiện ra trong đầu ngay lập tức. Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng thở ra, nhéo nhéo trán, nhanh chóng tắm rửa cho xong.
Lúc ra ngoài, Thẩm Trình Miên lại không thấy Hoắc Dục Tiêu đâu nữa. Cậu đi về nơi phát ra tiếng động, vòng qua kệ sách mới nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu ngồi sau bàn làm việc, hắn đeo tai nghe, có vẻ như đang gọi điện thoại.
Người kia vẫn là Hoắc Dục Tiêu lãnh đạm cấm dục thường ngày, ánh mắt hờ hững liếc nhìn màn hình máy tính trước mặt, thỉnh thoảng lại nói vào điện thoại vài câu, bầu không khí quanh người lạnh lẽo thấu xương, không ai có thể nhận ra hắn mới là người vừa mất bình tĩnh ban nãy.
Thẩm Trình Miên đứng nghe một lúc thì biết được Hoắc Dục Tiêu đang bàn chuyện công việc với trợ lý Từ. Thấy Thẩm Trình Miên bước ra, Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn cậu, ánh mắt bất chợt dịu dàng hơn rất nhiều.
Thẩm Trình Miên đứng yên một lúc, sau đó bước đến ôm lấy Hoắc Dục Tiêu từ phía sau, kiên nhẫn chờ hắn gọi điện thoại xong.
Sau khi cúp máy, Hoắc Dục Tiêu tháo tai nghe xuống, một bên vai đã bị mái tóc vừa gội của Thẩm Trình Miên thấm ướt.
Hắn xoa xoa mái tóc ướt sũng của Thẩm Trình Miên, giọng điệu nhẹ nhàng êm dịu, khác hẳn với vẻ lạnh lùng ban nãy, "Sao không lau tóc đi? Trong phòng tắm không có khăn à?"
"Có," Thẩm Trình Miên gật đầu, giọng điệu hơi rầu rĩ, "Nhưng em không muốn cử động nữa."
Giọng nói của Thẩm Trình Miên nghe như đang nũng nịu, khóe môi Hoắc Dục Tiêu khẽ cong lên, hắn dỗ dành cậu: "Tôi lau giúp em nhé?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, nhưng cậu không chịu buông tay, vẫn ôm lấy Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, anh bận việc à?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn màn hình máy tính, lắc đầu, "Không quan trọng bằng em."
Thẩm Trình Miên nghe vậy mới mỉm cười một chút, "Ồ..."
Nói xong, cậu đứng thẳng người lên, "Anh ơi, anh đi tắm đi."
Cảm nhận được tâm trạng của cậu đột nhiên thay đổi, lông mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, hắn nhẹ nhàng nhéo mặt cậu, cất giọng chiều chuộng, "Tôi không hiểu em đang nghĩ gì đâu."
Thẩm Trình Miên kéo tay Hoắc Dục Tiêu ra, đẩy hắn về phía phòng tắm, "Vậy lần sau anh thử đổi chỗ với em đi, lúc chúng ta xong việc, anh vừa tắm rửa bước ra ngoài thì thấy em đang chăm chú làm bài tập..."
Bước chân Hoắc Dục Tiêu khựng lại, hắn bật cười nhìn cậu, "Là vì chuyện này à?"
Thẩm Trình Miên đỏ mặt, "Không phải vì chuyện này, bây giờ em đang vui lắm, không thèm so đo với anh đâu."
Khi hai người gần đến cửa phòng tắm, Hoắc Dục Tiêu bắt lấy cổ tay Thẩm Trình Miên, kéo người vào trong ngực, cười giải thích: "Vừa nãy đúng lúc có vài văn kiện cần xử lý, tôi cứ nghĩ mình có thể hoàn thành nó trước khi em tắm xong."
Lời giải thích nghiêm túc của hắn lại khiến Thẩm Trình Miên cảm thấy ngượng ngùng, như thể cậu mới là người cố tình gây sự, "Em cũng đâu có giận anh đâu..."
Cậu chỉ...cảm thấy hơi bất công khi nhận ra bản thân mình cứ hoảng loạn không yên trong khi Hoắc Dục Tiêu lại bình tĩnh thong dong như thế mà thôi.
Hoắc Dục Tiêu cười nói, "Em giận cũng được, nhưng phải nói cho tôi biết lý do."
"Biết rồi..." Thẩm Trình Miên đồng ý, nhưng lại nói: "Em cũng không nỡ...giận anh đâu."
Nghe thấy lời này, trái tim Hoắc Dục Tiêu khẽ rung động, hắn hôn lên trán Thẩm Trình Miên, cảm thấy cậu ngoan quá đi mất, lúc không vui cũng chỉ ngoan ngoãn đến ôm hắn trước, hỏi hắn có việc gấp gì không, sau đó còn chủ động nói cho hắn biết tại sao mình lại giận dỗi.
Thẩm Trình Miên buông hắn ra, "Anh đi tắm đi."
"Còn một việc nữa." Nhận ra Thẩm Trình Miên đang ngượng, Hoắc Dục Tiêu nở nụ cười, cúi đầu thầm thì bên tai cậu, "Chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu."
Nói xong, Hoắc Dục Tiêu lập tức xoay người bước vào phòng tắm.
Thẩm Trình Miên đơ người tại chỗ vài giây mới hiểu được hắn có ý gì, cậu mở to mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt.
Vài giây sau.
"Em biết mà!" Thẩm Trình Miên xù lông, nhưng không dám lớn tiếng, đành thấp giọng lẩm bẩm, "Đâu phải em hoàn toàn không biết gì về chuyện đó đâu..."
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, Thẩm Trình Miên vò đầu, xoay người đi về phía sô pha.
Nhìn cuốn album rơi trên mặt đất, biểu cảm trên mặt Thẩm Trình Miên hơi khựng lại, cuối cùng cậu vẫn bước đến nhặt nó lên.
Nhìn bé Hoắc Dục Tiêu mặt lạnh trên ảnh, cậu duỗi ngón tay chọc chọc vào trang album.
Lời editor: Chương sau dài bằng 2 chương gộp lại =))) Beta muốn thoái hóa cột sống luôn vẫn chưa xong