Chương 128: Nhắn tin đêm
Tay Lục An An run lên, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhược Tinh.
Lâm Nhược Tinh đã trở mình một cái, quay lưng về phía cô.
————
Đêm nay Thịnh Hành có mấy cảnh quay đêm.
Anh vừa mới quay xong hai cảnh phim, trên người còn có chút mồ hôi, cả người cũng có chút mệt mỏi.
Vừa mới uống ngụm nước, Dương Dương liền đi tới đưa điện thoại di động cho anh, thấp giọng nói: "Anh Hành, anh Du gọi điện thoại cho anh, em đã nhận rồi.”
Thịnh Hành nhấp thêm ngụm nước cho thấm giọng: "Nói cái gì?"
Dương Dương thấp giọng nói: "Anh ấy nói chuyện anh giao đã giải quyết xong xuôi rồi.” Cậu ấy thấp giọng nói: "Anh ấy bảo bao giờ xong việc thì anh nhớ gọi điện thoại lại cho anh ấy."
"Bây giờ luôn sao?"
Dương Dương: ". . . Cũng có thể ngày mai ạ.”
"Ừm."
"Còn có, WeChat của anh có người gửi tin nhắn tới, em chưa mở ra đọc đâu.”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: "Ai gửi?"
"Lục An An."
Vẻ mặt Thịnh Hành thâm thuý, thấp giọng hỏi: “Gửi từ lúc nào?”
"Năm phút đồng hồ trước ạ.”
"Biết rồi."
Thịnh Hành ấn mật mã mở điện thoại di động, đi tới một bên ngồi xuống click mở WeChat.
Năm phút đồng hồ trước thật sự có tin nhắn do fans nhỏ gửi tới.
Lục An An: [ Thầy Thịnh, anh đã ngủ chưa? ]
Lục An An: [ Cảm ơn thầy Thịnh đã cho video, sau này anh có chuyện gì cần giúp cứ bảo em, em nhất định sẽ cố hết sức giúp anh. ]
Cách mấy phút sau lại có một tin nhắn gửi tới.
Lục An An: [ Thầy Thịnh ngủ ngon, chuyện đêm đó rất cám ơn anh. ]
Thịnh Hành nhìn tin nhắn kia, trong mắt hiện lên một chút tươi cười.
Anh cúi đầu trả lời: [ Vừa mới quay phim xong. ]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, Lục An An lập tức trả lời lại.
Lục An An: [ Muộn như vậy mới quay phim xong ạ? ]
Thịnh Hành: [ Ừm. ]
Lục An An: [ Thầy Thịnh cực khổ rồi. ]
Thịnh Hành: [ Chỉ vậy thôi? ]
Lục An An: [ ? ]
Môi Thịnh Hành vẽ ra nụ cười, nhìn các nhân viên công tác đi qua đi lại cách đó không xa: “Còn có việc gì không?"
"Thầy Thịnh có muốn đi tẩy trang không?"
"Đi ngay đây."
Thịnh Hành liếc nhìn điện thoại di động, gửi lại cho Lục An An một tin nhắn: [ Không có chuyện gì, tôi đi tẩy trang đã, lát sẽ trở về khách sạn, em đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon. ]
Lục An An nhìn thấy tin nhắn này, còn có chút lưu luyến không rời: [ Thầy Thịnh ngủ ngon. ]
Thịnh Hành đi tới phòng trang điểm, nhìn vào tin nhắn mình vừa nhận được, cũng không biết lúc này đang suy nghĩ gì, anh cầm về điện thoại vừa đưa cho Dương Dương.
Thịnh Hành: [ Ngủ chưa, muốn cùng thầy Thịnh nói chuyện phiếm không? ]
*
Lục An An hoảng hốt, hoàn toàn không ngủ được.
Cô trừng trừng nhìn chăm chú điện thoại di động, vì để phân tán sự chú ý của mình cô lại bò lên Weibo, muốn để bình ổn lại tâm tình kích động của mình.
@Mỗi ngày đều yêu anh trai một trăm lần V: A a a a a a a a a a! Vậy mà anh trai lại bảo là muốn nói chuyện phiếm với tui, bây giờ tôi phải nói chuyện gì với anh trai đây?! Online chờ.
Tài khoản này là fans của Thịnh Hành, thường xuyên điểm danh trên weibo của anh, hơn nữa, quan trọng nhất là, cô còn thường xuyên đăng lên mạng mấy lời nói lung ta lung tung, bị báo cáo rất nhiều lần nhưng nhiều lần đều có thể tiếp tục sống sót
Lâu dần, weibo này của cô cũng cũng tích lũy được một chút fans, chẳng qua cũng không nhiều cho lắm, vừa đúng tầm năm trăm người.
Lúc này đã hơn nửa đêm, đại đa số mọi người đều là cú mèo, Lục An An vừa đăng Weibo này lên mạng liền có người bình luận.
[ Chị em à, đêm nay cô lại nằm mơ ở đâu thế, bảo tôi để tôi tới với nào? ]
[ Chị em à! Tại sao cô lại bắt đầu lên cơn rồi. ]
[ Sợ hãi, chị em đi ăn chút đồ ăn đi! ]
[ Phàm là ăn nhiều một chút thì đầu óc sẽ không đến nỗi như vậy nha. ]
[ Chị em đừng nghĩ nhiều nữa, đêm nay anh trai sẽ không nói chuyện phiếm với cô đâu, bây giờ anh trai đang ở trong phòng tắm tắm rửa, đợi lát nữa anh ấy cũng đi ra ngủ với tôi, không có thời gian nói chuyện với cô đâu. ]
[ Các chị em lầu trên, anh trai của mấy người là ai vậy, anh trai bây giờ còn đang ngồi với tôi đây, mấy người là gì chứ? ! ]
Lục An An nhìn lướt một vòng, đọc xong lại bị mấy bình luận bên dưới làm cho tức đến muốn phun một búng máu.
Mấy người mới đang nằm mơ ấy.
Cô mới không có nằm mơ đâu. Hừ.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động lại rung lên.
Thịnh Hành: [ Vừa lên xe, đã ngủ chưa? ]
Lục An An: [ Chưa ạ! ]
Dấu chấm than đằng sau đủ để biểu đạt tâm tình kích động của cô.
Thịnh Hành ngồi ở trong xe, ánh đèn le lói trên con đường tối tăm phác hoạ ra gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh, anh hạ mi mắt, nở nụ cười: [ Sao em lại có tinh thần như thế? ]
Lục An An: [ Thầy Thịnh, chuyện Ngô Duyệt, cảm ơn anh nha. ]
Thịnh Hành: [ Cảm ơn tôi cái gì. ]
Lục An An: [ Cảm ơn anh đã giúp em nha. ]
Thịnh Hành: [ Chỉ cảm ơn đơn giản như vậy? ]
Đọc tin nhắn của Thịnh Hành, cuối cùng Lục An An cũng coi như phát hiện ra tí tẹo không đúng.
Không cảm ơn như vậy thì còn muốn cảm ơn như thế nào?
Chẳng lẽ Thịnh Hành cũng có chuyện muốncô giúp đỡ? ?
Lục An An: [ Vậy, thầy Thịnh muốn em cảm ơn như thế nào, em đều có thể làm được. ]
Thịnh Hành: [ Chắc chắn chứ? ]
Lục An An: [ .. . . Khẳng định ạ. ]
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười.
Dương Dương đang lái xe ở phía trước quay đầu lại, nương theo kính chiếu hậu liếc nhìn Thịnh Hành, cậy ấy chỉ cảm thấy Thịnh Hành lúc này đã cởi bỏ tất cả lạnh lùng trên người ra, thoạt nhìn cả người dịu dàng hơn rất nhiều.
Dịu dàng?
Vừa nghĩ tới cái từ này, Dương Dương rùng mình một cái.
Hẳn là mình cả nghĩ quá rồi, Thịnh Hành tuyệt đối không dính dáng gì tới hai chữ dịu dàng.
Mấy phút sau, Lục An An lại nhận được tin nhắn của Thịnh Hành.
Thịnh Hành: [ Đến lúc cần lại nói, tạm thời tôi không nghĩ ra. ]
Lục An An: [ Vâng ạ. ]
Một đêm này, Lục An An nhắn tin nói chuyện với Thịnh Hành khoảng chừng một giờ.
Đến tận lúc thật sự không chịu được nữa mới nói ngủ ngon.
Trước khi ngủ cô còn mơ mơ màng màng nghĩ, cái này có thể xem như là cô đã nói chuyện phiếm với Thịnh Hành rồi nhỉ, hay là Thịnh Hành đang cùng cô giết thời gian ta?
Nhưng vấn đề là —— Sao Thịnh Hành lại biết cô không ngủ được?
Sáng ngày thứ hai lúc cô tỉnh dậy thì Ngô Duyệt đã không còn ở trong chương trình.
Cả một buổi tối Lục An An không xuống tầng, lúc cô dậy mọi người đã ở trong phòng khách, lúc nghe thấy động tĩnh đều cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía cô.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Liễu Mộng Đình là người đầu tiên đi qua, giang tay ra ôm cô: "An An, thật xin lỗi."
Đồng Hướng cũng nói: "Xin lỗi."
Ngô Trạch Vũ: "An An, bắt đầu từ hôm nay bọn chúng ta thay phiên nhau nấu cơm đi, rốt cuộc thì mọi người cũng phải học tập thử xem.”
"Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa hôm nay bên tổ tiết mục còn nói, sẽ có một vị khách mới tới làm khách quý gia nhập thường xuyên với chúng ta nữa."
Lục An An chớp chớp mắt, nhìn mấy người trước mặt: "Cảm ơn mọi người, rất xin lỗi đã khiến mọi người phải gặp phiền toái."
"Không phiền toái nha."
Liễu Mộng Đình sờ soạng khuôn mặt của cô nói: "Tại sao em lại không nói ra chứ, nhóc đáng thương.”