Chương 130: thân sĩ
Lục An An nhìn chằm chằm anh một lát, cúi đầu nói: "Em không sợ."
Cô vẫn luôn không sợ.
Cô biết rõ, xung quanh cô có rất nhiều người luôn yêu thương và chăm sóc mình, luônquan tâm mình mỗi giờ mỗi khắc.
Lục An An quay lưng lại với máy quay phim, chỉ cúi đầu thái rau, không muốn để cho máy quay phim nhìn thấy , cũng không muốn để cho Lục Diên nhìn thấy mắt mình đã đỏ.
Mấy giây sau Lục Diên mới phản ứng được tâm trạng của cô không đúng.
"An An."
Lục Diên sốt ruột hô lên.
"Ừm."
Âm thanh Lục An An phát ra có chút trầm trọng, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Lão đại, em không có chuyện gì đâu."
"Có máy quay phim."
Tay Lục Diên vừa định vươn ra ngừng một lát, liếc nhìn máy quay phim một cái, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Mở microfone ra đi."
"Ừm."
Ban nãy các khán giả xem truyền hình trực tiếp hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ nghe không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, chỉ có thể nhìn thấy tâm tình hai người có biến hóa, hơn nữa cử chỉ. . . Còn có chút thân mật? !
[ Không có ai phát hiện Lục Diên đối xử với Lục An An có chút quá tốt rồi hay sao, quan hệ của hai người này là sao nha? ]
[ Chỗ nào tốt đâu? Tôi thấy cũng chỉ là thái độ bình thường thôi mà, xin tha cho anh trai nhà tôi đi, đừng có loạn ghép cp có được hay không, anh trai nhà chúng tôi không hẹn không hẹn. ]
[ Tôi có một ý nghĩ lớn mật nha, có thể nào bởi vì Lâm Nhược Tinh thích Lục An An cho nên Lục Diên cũng đối xử với Lục An An tốt hơn hay không. . . Dù sao hai người này, là gì thì mọi người cũng đều biết rồi đấy. ]
[ Biết rõ cái em gái nhà mấy người! Đừng có cue anh trai nhà chúng tôi! ]
[ Anh trai nhà chúng tôi chỉ cần đẹp trai một mình là được rồi, đừng có ghép với người khác. ]
[ Bọn họ là nghệ sĩ của cùng một công ty, quan hệ của bọn họ không tốt thì còn có ai tốt nữa, nói chuyện thật quá khôi hài. ]
[ Có phải là mấy người đã quên mất rồi hay không, Lục Diên và Lục An An đã từng đi thảm đỏ với nhau đó, hai người này có quan hệ tốt rất bình thường nha. ]
[ Tôi nhận ra ban nãy bọn họ đã đóngmicrophone lại. . . Có phải là đang nói tới chuyện có liên quan tới Ngô Duyệt hay không nhỉ. ]
Trong nháy mắt, mọi người đột nhiên có lời giải thích vô cùng hợp lí với hành vi Lục An An và Lục Diêntắt mic để nói chuyện.
80% người xem đều cho rằng ban nãy hai người nói chuyện có liên quan tới Ngô Duyệt, dù sao cũng cùng là nghệ sĩ của một công ty, đồng thời Lục Diên cũng là sao top một của Tinh Diễm, là vương bài lớn nhất của công ty, Lục Diên tới căn dặn Lục An An một chút chuyện cần chú ý cũng là việc bình thường.
Cứ như thế không hiểu ra sao mọi người lại tự tìm được lý do an ủi chính mình, không tiếp tục cãi nhau nữa, chỉ yên lặng tiếp tục xem chương trình.
Sau khi Đường Nghi đọc xong đống bình luận kia thì mấy lời định công bố đã trào lên họng lại lộn trở về.
Nhưng anh Tiền vẫn như cũ không quá yên tâm.
"Tôi nghĩ là vẫn cần nói một tiếng với Lục Diên, phải bảo em ấy chú ý một chút."
Đường Nghi: ". . . Chú ý cái gì?"
"Đừng quá thân thiết đó, các fans đều là connan, chỉ cần một chút chi tiết nhỏ cũng có thể gợi ra vấn đề lớn."
Nghe vậy, Đường Nghi cũng hiểu được.
"Nói thế cũng đúng, tôi cũng nói một tiếng với An An."
"Ừm."
Lục An An và Lục Diên đều không mang theo điện thoại di động, cũng không biết lúc này hai vị người đại diện đều không hẹn mà cùng gửi tin nhắn giống nhau cho bọn họ.
Bữa trưa là Lục Diên chuẩn bị, Lục An An chỉ ở bên cạnh hỗ trợ.
Tài nấu ăn của Lục Diên tốt hơn so với Lục An An, lúc đồ ăn được bưng lên, các fans đang xem truyền hình trực tiếp còn tỏ vẻ rất hâm mộ với mấy thành viên tham gia chương trình.
Mấy người này vậy mà lại có thể được ăn cơm do Lục Diên nấu, cả đời này thật không còn gì hối tiếc!!!
Thực sự thật làm cho người ta hâm mộ ghen ghét.
"Thầy Lục, nhìn ngon quá đi!"
"Đúng đúng đúng, thầy Lục khi ở nhà thường xuyên nấu cơm có phải không?”
"Thầy Lục khiến cho một cô gái như tôi không đất dung thân luôn." Liễu Mộng Đình nói: “Sao anh còn biết cả nấu cơm thế hở."
Khóe môi Lục Diên: "Ngon vậy sao?”
“Tất nhiên ngon.”
Mấy người trăm miệng một lời nói.
Bỗng dưng, Liễu Mộng Đình nhìn về phía Lục An An: "An An, sao em không phát biểu sự kính trọng và khâm phục với thầy Lục thế?"
Lục An An nhẹ nhàng nháy mắt: ". . . Ăn ngon."
Liễu Mộng Đình: ". . ."
Lục Diên: "Em ấy đã đã ăn lần trước rồi, không cảm thấy kinh ngạc cũng bình thường."
"Lần đó tôi cũng ăn nha!” Liễu Mộng Đình kháng nghị: "Sao tôi cứ cảm thấy lần này ăn ngon hơn nhiều so với lần trước.”
Mấy người xung quanh: . . .
Các chuyên viên quay phim và nhân viên công tác cách đó không xa cũng nhìn vào một bàn lớn đồ ăn của bọn họ nuốt nước miếng.
Trước kia lúc Lục An An nấu cơm, bọn họ đều không cảm thấy muốn ăn, nhưng lần này. . . Là thật sự cảm thấy rất khát vọng.
*
Sau khi ăn cơm xong , tiết mục như thường lệ ghi hình tiếp.
Bởi vì có Lục Diên gia nhập nên số lượng người xem tăng lên rất nhiều.
Không có Ngô Duyệt, bầu không khí trong căn phòng nhỏ vô cùng tốt, mặc dù địa vị của Lục Diên bây giờ rất cao, nhưng bản thân anh cũng không làm màu kênh kiệu, thậm chí có thể nói anh. . . Rất gần gũi.
Ví dụ như buổi chiều ngày hôm nay, bọn họ muốn tới dòng sông nhỏ mò tôm.
Mò mò cũng chỉ là đi bắt tôm nhỏ, nghe nói đây là nhiệm vụ tổ tiết mục chuyên biệt đưa ra cho mọi người vì bữa tối.
Tổ tiết mục nghĩ tới năng lực đánh cá của Lục An An, vội vã đề nghị: "Để An An dạy mọi người.”
Lục Diên: "Không cần đâu."
Anh nhìn về phía nhân viên công tác: "Con gái đừng lội xuống nước, không thích hợp, nước này quá lạnh."
Anh nói: "Ba người đàn ông chúng tôi xuống sông là được rồi, hai cô gái đi tới bên cạnh nghỉ ngơi đi."
Nhân viên công tác: ". . . Cũng được đi?"
Lục An An và Liễu Mộng Đình không lên tiếng.
Các fans đang xem truyền hình trực tiếp đều đã ghen tị muốn chết.
[ Mẹ ơi! ! Rốt cuộc thì Lục Diên làngười đàn ông thần tiên gì đây! Sao lại còn có thể cân nhắc đến điểm quan trọng này nha, bản thân con gái không nên đụng vào nước lạnh nhiều, hơn nữa bây giờ còn cần ngâm toàn bộ chân ở bên trong nữa, Lục Diên thật sự quá tuyệt rồi. ]
[ Ô ô ô ô anh trai cân nhắc quá chu đáo. ]
[ Anh trai cũng quá thân sĩ rồi! Yêu thươn yêu thươn! ]
[ Ô ô ô ô ô ô cảm động quá! Nếu như tôi là Lục An An và Liễu Mộng Đình nhất định sẽ cảm động đến mức khóc ròng ròng. ]
[ Má ơi, đây rốt cuộc là người đàn ông thần tiên gì đây. ]
Lục An An biết ý tứ của rõ Lục Diên, cô ngước mắt lên liếc nhìn: "Thật sự không cần bọn em xuống sao?"
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Không cần."
Anh thấp giọng nói: "Các em cứ đi qua bên kia nghỉ ngơi đi.”
"Vâng, cảm ơn thầy Lục."
Lục Diên ý tứ sâu xa nhìn cô một cái, không hé răng.
Nước bên trong sông nhỏ vô cùng trong suốt, hai bên đều là gò đất cao, giờ bảo đi bắt tôm nhỏ, chính Lục An An cũng không xác định bên trong có hay không nữa.
Cô khom lưng xuống chạm vào nước, cái gì cũng không nhìn thấy.
Liễu Mộng Đình đứng ở bên cạnh cô, không chịu đựng được nữa nói: ". . . Lục Diên vẫn luôn thân sĩ như vậy?”
( thân sĩ = lịch sự, biết quan tâm tới người khác )
Lục An An "A" một tiếng: "Chắc là vẫn luôn như vậy.”
"An An, em vẫn luôn là fans của thầy Lục sao?"
"Vâng."
Lục An An gật gật đầu.