Chương 134: Thà em đừng nói
Thịnh Hành vừa click mở phát sóng trực tiếp liền nhìn thấy một màn này.
Dương Dương đứng ở sau lưng anh, liếc nhìn màn hình, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lão đại, anh thích xem chương trình phát sóng trực tiếp này sao?"
Thịnh Hành không nói gì, ánh mắtlạnh nhạt nhìn nhiều mấy lần.
Dương Dương thuận thế nhìn theo, không nhịn được nói: “Thoạt nhìn Lục An An và Đồng Hướng thật sự rất hợp nhau nha.”
Tiếng nói vừa dứt, Thịnh Hành liền hỏi: “Dương Dương, hôm nay là ngày đầu tiên em ở trong cái vòng này sao?"
Dương Dương sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh. Thịnh Hành nói: "Đây chỉ là một tiết mục mà thôi."
Dương Dương: ". . . Em đã biết."
Cậu ấy nhìn vẻ mặt của Thịnh Hành, không biết tại sao anh lại đột nhiên tức giận lên.
Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng Dương Dương cũng đã đi theo Thịnh Hành được mấy tháng, cũng biết rõ khi Thịnh Hành tức giận là dáng vẻ gì.
Đang nghĩ nghĩ, Thịnh Hành đột nhiên"Ném " điện thoại di động đi tới, giọng điệunặng nề nói: "Anh đi đóng phim."
Dương Dương: ". . ."
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Thịnh Hành, Dương Dương đau đầu suy nghĩ lại xem rốt cuộc vừa rồi câu nói nào của mình đã khiến Thịnh Hành không vui.
Anh liếc nhìn màn hình di động, Đồng Hướng và Lục An An vẫn đang tương tác với nhau.
Nhìn qua vẫn thấy hai người này rất xứng nha.
Có điều vừanghĩ tới ánh mắt ban nãy của Thịnh Hành, Dương Dương liền rùng mình một cái, yên lặng tắt video đi.
————
Trong cửa hàng.
Mỗi nhóm đều có đầu bếp chuyên nghiệp hướng dẫn làm bánh, Lục An An học rất chăm chú,thỉnh thoảng cô còn nhìn về phía Lục Diên và Bùi Mạn Đôngở đối diện, sốt ruột muốn chết.
Haiz.
Thực xin lỗi chị Nhược Tinh.
Lục An An đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Bùi Mạn Đông nhìn về bên này.
Tầm mắt hai người va vào nhau, Bùi Mạn Đônghờ hững không chút để ýthu mắt về.
Lục An An mím môi, sau đó thu hồi tâm tưcủa mình lại.
Mọi người ở trong cửa hàng làm bánhquy, tất cả đều chưa từng làm việc này bao giờ, ai nấy đềutay chânluống cuống.
Nếu như phải so sánh thì thao tác của Lục An An còn rất lợi hại.
Đồng Hướng kinh ngạc nhìn cô: "Tại sao em lại học nhanh như vậy?"
Lục An An cười: "Có thể là vì tôi thông minh chăng?"
Liễu Mộng Đình: "Đừng có tự luyến, chị muốn ăn bánh em làm.”
Lục An An gật đầu: "Được."
Sau khi cô cho Liễu Mộng Đình nếm thử lại nhìn về phía Bùi Mạn Đông: "Cô Bùi, chị có muốn thử một chút không?”
Bùi Mạn Đông gật đầu một cái: "Có."
Khóe môi Lục An An cong congcười cười: "Nếu như ăn không ngon thì để em làm lại.”
Bùi Mạn Đông nhìn cô, luôn cảm thấy thái độ của Lục An An rất kỳ quái.
Cô ta gật gật đầu: "Ừ."
Bánh quyLục An An làm hương vị không tệ, mùi sữa thơm mười phần.
Thực ra Bùi Mạn Đông không hay ăn mấy cái này, nhưng lúc này cũng cảm thấy không tệ.
"Cũng tàm tạm."
"Cảm ơn cô Bùi."
Sau khi mọi người làm xong bánh, nhóm chiến thắng chính là Lục An An và Đồng Hướng, chuyện này không có gì để bàn cãi, dù sao Lục An An làm bánh ăn rất ngon.
"Chúc mừng em, An An."
Lục An An mỉm cười nói: "Là mọi người nhường em và Đồng Hướng."
Đồng Hướng nở nụ cười: "Là do em làm tốt."
Nhân viên công tác nhìn mọi người: "Hôm nay mọi người sẽ nhận được một phần khen thưởngđặc biệt, đó chính là buổi tối mọi người sẽ được ăn lẩu cùng nhau!"
"Oa! ! !"
“Ăn ở đâu vậy?”
Nhóm đạo diễn: "Về nhà ăn.”
Mọi người: ". . . A."
Lúc về tới nhà nhỏ mọi người mới thấy tổ tiết mục đã chuẩn bị kỹ càng tất cả đồ ăn.
Mấy người vô cùng vui vẻ, nhưng Bùi Mạn Đông lại không mấy khi ăn những món này, cô ta tùy tiện ăn vài miếng sau đó buông đũa xuống.
Mặc dù hiện tại cô ta đã đổi nghề sang làm diễn viên, nhưng những yêu cầu lúc làm người mẫu cô ta vẫn luôn tuân thủ, trên cơ bảnbuổi tối đều chỉ ăn hoa quả rau dưa.
Lục An An đang ăn đột nhiên đứng dậy đi vào nhà bếp.
"An An, em vào bếp làm gì thế?"
“Em vào lấy mấy thứ.”
Mọi người cũng không tò mò cho lắm.
Lục An An liếc nhìn máy quay phim, mở tủ lạnh ra nhìn một vòng, từ bên trong lấy dưa chuột và cà chua ra, các khán giả xem truyền hình trực tiếpnhìn thấy thì ngay lập tức đoán được cô muốn làm gì.
Quả nhiên, không tới vài phút sau Lục An An liền làm xong một bát hoa quả trộn.
Lượng không nhiều, nhưng đối với Bùi Mạn Đông mà nói thì đã đủ.
Lúc Lục An An bưng ra, Liễu Mộng Đình vừa nhìn liền hỏi: “Em muốn ăn hoa quả trộn à?”
"Không phải."
Lục An An đưacho Bùi Mạn Đông đang chơi điện thoại di độngở một bên, gọi nhỏ: “Cô Bùi, chị ăn cái này đi,lượng calo không cao."
Bùi Mạn Đông sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
"Cảm ơn."
Lục An An "Ừ" một tiếng, tiếp tục ngồi xuống ăn lẩu.
Sau khi ăn lẩu xong, đám đàn ông phụ trách rửa chén, ba cô gái thì ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi.
Đột nhiên, Lục An An hô lên: "Mọi người có muốn đi ra ngoài đi dạo một chút không, vừa mớiăn no, bây giờ nên đứng lên vận động nhì.”
Bùi Mạn Đông nhìn cô: "Được."
Ba người cùng nhau đi ra ngoài đi, sau khi đi được một đoạn ngắn, Lục An An nhìn Bùi Mạn Đông, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi cô Bùi."
Bùi Mạn Đông nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Lục An An nhẹ giọng nói: ". . .Mấy chuyện em làm vào buổi trưa có chút không lễ phép, nhưng em không hề có ý nhằm vào cô Bùi đâu, em chỉ là—— "
Cô mân môi dưới, không biết nên nói như thế nào.
Bùi Mạn Đông nở nụ cười: "Chị biết, nhìn ra rồi."
Cô ta nhìnLục An An, đùa giỡn hỏi: "Có phải là em không thích chị cứ nhờ thầy Lục giúp đỡhay không?"
"Cũng không phải ạ."Lục An Anthành thực nói: ". . .Em sợ hai người ầm ĩ ra scandal."
Bùi Mạn Đông: ". . ."
Còn không bằng cô đừng nói ra.