*Chương 160
Chờ sau khi trang điểm xong, Du Nguyên nhìn về phía Thịnh Hành: "Đợi lát nữa nhất định em sẽ bị hỏi một vài vấn đề hằng ngày, em nhớ không được xằng bậy đâu đấy.”
Nghe vậy, Thịnh Hành mở to mắt nhìn về phía anh ta: “Em đã bao giờ xằng bậy?"
Nghe vậy, Du Nguyên trả về cho anh hai chữ: "Ha hả."
Tự cậu nói xem mình đã từng xằng bậy hay chưa đi!!!
Thịnh Hành nở nụ cười: "Hôm nay sẽ không đâu."
Anh còn muốn nhanh chóng lên máy bay, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.
Suy nghĩ một lát, Thịnh Hành click mở điện thoại di động liếc nhìn, hôm nay fans nhỏ vẫn như cũ không gửi tin nhắn nào đến.
Suy nghĩ giây lát, Thịnh Hành chủ động gửi một tin nhắn đi.
Thịnh Hành: [ Em có muốn xem diễn tập concert không? ]
Vừa mới gửi xong, Lục An An liền lập tức trả lời.
Lục An An: [ ? ? ? Lúc nào ạ! ! ! ! ]
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười: [ Đang làm gì thế? ]
Lục An An: [ Xếp hàng ạ. ]
Thịnh Hành: [ Mua đồ? ]
Lục An An: [ Nhận đồ ạ. ]
Thịnh Hành không hiểu: [ Nhận gì thế, hôm nay em về nhà sao? ]
Lục An An: [ Không ạ, hiện nay em đi ra ngoài chơi với bạn. ]
Thịnh Hành: [ Nhớ về sớm một chút. ]
Lục An An nhìn tin nhắn của Thịnh Hành, không nhịn được cười: [ Thầy Thịnh, giữa ban ngày, chẳng lẽ còn có thể có nguy hiểm gì sao, anh chớ có giống như anh của em, cứ suốt ngày cảm thấy tất cả mọi thứ ở bên ngoài đều không an toàn. ]
Thịnh Hành: [ Đây là sự thực, bao giờ về nhà nói với tôi một tiếng. ]
Lục An An cong cong khóe môi: [ Vâng ạ. ]
Thịnh Hành nhìn tin nhắn cô gái nhỏ gửi tới, không một tiếng động cong môi.
Đột nhiên, Du Nguyên ở cách đó không xa hô lên: "Ai nha, Lục Diên lại ăn dấm của em gái mình nữa rồi.”
Dương Dương: "Làm sao vậy làm sao vậy?"
Du Nguyên nói: "Lục Diên đăng lên một bức ảnh, là nội dung trò chuyện với An An, anh đọc thấy hình như là An An đi gặp đàn ông nha, cậu ta không an tâm, muốn An An sớm về nhà một chút."
Lúc nói ra câu này, Du Nguyên còn liếc mắt nhìn Thịnh Hành.
Thịnh Hành tỏ vẻ như là không nghe thấy gì, nhưng thực ra... Anh đã nhanh tay ấn mở vòng bạn bè, vừa kéo xuống liền nhìn thấy bài đăng của Lục Diên.
[ Lục Diên: Về nhà sớm một chút, người đàn ông kia có cái gì hay mà xem.
Lục An An: Rất là đẹp trai nha, lão đại, anh đừng dông dài nữa, tối nay em về sẽ nói cho anh biết.
Lục Diên: Bây giờ em lại dám ghét bỏ anh.
Lục An An: Em nào có, mà giờ chỗ nam thần đang có một chuyện tương đối quan trọng, trước tiên cứ như vậy nha.
Lục Diên: … ]
Lục Diên đã che tên và ảnh của Lục An An đi, nhưng mấy người bọn họ đều biết đó là Lục An An.
Lúc Thịnh Hành nhìn thấy mấy tin nhắn kia, đau đầu ấn ấn xương lông mày.
Thật đúng nhóc con không có lương tâm mà.
Mới một tháng không gặp, tâm tư đã chạy lên người người khác.
Suy nghĩ xong, Thịnh Hành nhẹ nhàng cười một tiếng, yên lặng tắt điện thoại di động.
Lục An An không nghĩ tới, lúc mình đang đứng xếp hàng chờ phát số lại còn có thể gặp được Trần Giai.
Cô đang đeo khẩu trang chớp chớp mắt đối diện với Trần Giai, Trần Giai cứ nhìn chằm chằm vào cô, muốn nói lại thôi.
Bỗng dưng, người bên cạnh hỏi một tiếng: "Giai Giai, đây là bạn của cậu sao?"
Trần Giai: "..."
Lục An An đột nhiên nháy mắt với cô ấy.
Trần Giai gật đầu: "Đúng thế, đây là bạn của tớ."
Cô ấy hít sâu một hơi, nhìn Lục An An nói: "Cô đến từ lúc nào?"
Lục An An lúng ta lúng túng nói: "Sáng nay."
Trần Giai nở nụ cười: "Có muốn đứng cùng với chúng tôi không?”
"Được."
Có Trần Giai làm yểm hộ, Lục An An lại càng thêm an toàn.
Sau khi thuận lợi tiến vào hội trường, mặc dù mc điều khiển chương trình còn chưa xuất hiện, nhưng ở trên màn ảnh lớn đối diện mọi người đã xuất hiện một video quảng bá đồng hồ đeo tay của Thịnh Hành.
Nhãn hiệu đồng hồ đeo tay này rất chú trọng các chi tiết nhỏ, đồng thời cũng là một nhãn hiệu cao cấp.
Nhưng video tuyên truyền này quay xuống còn rất có cảm giác, khiến cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được kích động muốn lập tức lên đơn mua hàng.
Bối cảnh trong video là một căn phòng.
Thịnh Hành nằm ở trên giường, vén chăn lên bước xuống, hình ảnh này vừa xuất hiện, các fans tại hiện trường thét chói tai liên tục, đều có chút không khống chế được chính mình.
Lục An An cũng giống bọn họ.
Thịnh Hành trên màn ảnh mặc một thân quần áo ngủ, máy quay phim xoay một cái, Thịnh Hành cứ như thế còn buồn ngủ tiến vào phòng tắm rửa mặt, lần thứ hai bước ra ngoài, anh đã đổi lại một thân chính trang.
Đồng hồ đeo tay này là nhãn hiệu cao cấp, quần áo anh thay cũng rất phù hợp.
Tây trang quần đen, kết hợp với áo sơ mi trắng, theo sát phía sau, còn có một khung hình quay lại hình ảnh anh đang nhìn vào gương đeo caravat, hình ảnh này rõ ràng quá quyến rũ, khiến cho Lục An An không khống chế được nhịp tim của mình.
Sau lưng cô là các fans đang vừa thét chói tai vừa bàn luận.
"A a a a a a tui muốn giúp anh trai đeo cà vạt!"
"Ô ô ô ô anh trai đừng chơi cà vạt, qua đây chơi em này!”
"Trời ạ, người nào quay cái video vậy, tuyệt quá đi."
"Tui chết mất tui chết mất, hôm nay tui sẽ chết ở chỗ này."
"Tui cũng vậy! ! !"
Lúc này Lục An An thật sự rất muốn hét lên một câu, cô cũng vậy.
A a a a a a! ! !
Sau khi đeo xà vạt xong xuôi, người đàn ông trong màn ảnh bắt đầu mặc áo khoác, áo khoác màu đen, một bộ mặc lên, toàn thân càng thêm áo mũ chỉnh tề, sau khi mặc âu phục lên điểm khiến người chú ý nhất chính là đồng hồ đeo tay.
Bên trong màn ảnh xuất hiện một tủ đựng đồng hồ đeo tay, ngón tay thon dài của người đàn ông bị phóng đại trên màn hình, các khớp xương rõ ràng xinh đẹp, ngón tay của anh lướt qua một loạt đồng hồ đeo tay được sắp xếp gọn gàng, sau cùng anh nhấc lên một chiếc đồng hồ dây màu đen, thiết kế mặt đồng hồ nhìn qua rất có cảm giác, nhưng cũng không mất xa hoa điệu thấp.
( Điệu thấp: Khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm...Đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình. )
Lúc đeo đồng hồ, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía màn ảnh mỉm cười nói, máy quay phim cũng không quên hạ xuống, phóng đại nơi cổ tay hắn.
Dây đồng hồ đồng hồ đeo tay màu đen sang trong cứ như đang phát sáng, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
*