Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 162

Chương 162 -
Chương 162 -

*Chương 162

Xung quanh đều là tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô của fans hâm mộ.

Không ít người quay sang nhìn Lục An An, đã chua thành chanh tinh.

Nhưng Lục An An lại không nhúc nhích.

Trần Giai ghé vào bên tai cô, hỏi một tiếng: "Có phải là không tiện hay không?"

Lục An An còn chưa kịp đáp, mc điều khiển chương trình đã hỏi: "Có phải là em không tiện lên hay không?"

Mc điều khiển chương trình cười nói: "Có thể đeo khẩu trang lên đây, em có muốn lên không?”

Cô ấy nói: "Nếu như không lên thì, cơ hội này cũng —— "Tương đương với từ bỏ, nửa câu này còn chưa kịp nói ra, Lục An An đã đột nhiên đứng lên.

Thịnh Hành cũng vô cùng ngoài ý muốn.

Anh ta trừng trừng nhìn chằm chằm Lục An An, một hồi lâu sau cũng không nhúc nhích.

Bỗng dưng, Thịnh Hành nhìn fans nhỏ đang đứng không nhúc nhích, đột nhiên nở nụ cười hỏi: "Có cần tôi xuống sân khấu mời em lên không?”

Các fans: "A a a a a a a a a a a bọn tui chết mất! ! !"

Anh trai, sao anh lại có thể tốt như vậy!

Lục An An ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, lắc lắc đầu.

Cô đè nén lại vành nón, đi ra ngoài dãy ghế.

Không ít fans quay đầu lại nhìn cô, cảm thấy nhìn có có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.

Lục An An đã quá lâu không xuất hiện ở trước mặt đại chúng, mọi người đều không khác mấy sắp quên mất cô rồi.

Ngoại trừ fans yêu chân thành, các fans khác tạm thời rõ ràng không có ấn tượng gì quá lớn.

Cô hít sâu một hơi, lúc này đã có chút liều mạng.

Mặc dù có thể sẽ bị nhận ra, nhưng Lục An An rõ ràng không muốn đem cơ hội này tặng cho người khác một chút nào.

Tui còn ô ô ô chưa bao giờ được đeo cà vạt cho Thịnh Hành đâu! ! Còn lâu tui mới hào phóng tặng cơ hội này cho người khác.

Cô ta muốn đeo nha.

Lục An An bước từng bước từng bước, đè xuống trái tim đang nhảy mạnh trong lồng ngực, đi lên trên sân khấu.

Cô vừa mới đi lên, Thịnh Hành đã đưa ra đề nghị: “Quay lưng về phía mọi người đi."

Hành động tri kỷ này của anh càng khiến cho các fans không chịu nổi.

Ô ô ô ô fan được rút trúng này rốt cuộc là đời trước làm chuyện tốt đẹp gì mới đạt được loại may mắn này nha.

Quả thực quá tuyệt vời.

Ở đây nào có ai không muốn đeo vạt đâu cho anh trai cơ chứ.

Thử hỏi —— Ai! Không! Muốn! Chứ! !

Lục An An bước lên sân khấu.

Cô ngước mắt lên liếc nhìn người đàn ông trước mặt, khắp toàn cô thân từ trên xuống dưới bọc kín mít chặt chẽ, ngoại trừ một đôi mắt thì gần như không lộ ra bất kỳ thứ gì.

Thực ra cô cũng không biết Thịnh Hành sao lại có thể nhận ra mình.

Lục An An hít sâu một hơi.

Sắc mặt Thịnh Hành không thay đổi, anh cầm cà vạt từ chỗ nhân viên công tác bên kia đi qua, đưa cho Lục An An.

Các fans hâm mộ ở dưới sân khấu không ngừng thét chói tai.

Lục An An mạnh mẽ đè xuống nhịp tim đập của mình, nhìn người trước mặt: "... Thầy Thịnh."

Cô thấp giọng nói: “Anh còn chưa cài hết cúc áo.”

Khóe môi của Thịnh Hành cong lên, trong đôi mắt đè xuống một chút ý cười: "Cái gì cơ?"

Lục An An tránh thoát máy quay phim, len lén liếc mắt trừng anh.

Thịnh Hành cũng biết đúng mực, bình tĩnh nhìn về phía máy quay phim, tự mình cài lại nút áo.

Chỉ một một cái động tác như vậy, các fans đều đã bị anh chọc ghẹo đến điên rồi.

Quả thực là, mạng sống này đều dâng lên cho anh có được hay không.

Không chỉ có mấy fans bên dưới. đến cả Lục An An cũng có chút không khống chế được đỏ mặt.

Chuỗi động tác này của Thịnh Hành, tất cả đều làm ở ngay trước mặt cô, hôm nay anh còn xịt một chút nước hoa, hương thơm thoang thoảng mang theo mùi hương cây linh sam, thực ra mùi nước hoa của cây linh sam không quá dễ ngửi, nhưng sức ở trên người Thịnh Hành, Lục An An lại cảm thấy cô ngửi thấy thật quá thơm.

Không sai, cô đây chính là tiêu chuẩn kép như thế đó.

Chờ Thịnh Hành cài xong cúc áo, anh nhét hai tay ở trong túi, đứng đối diện với cô gái nhỏ: “Đến đây đi."

Lục An An: "..."

Mc điều khiển chương trình ở bên cạnh cười: "Lời này của thầy Thịnh cũng quá rấy dễ gây hiểu lầm rồi."

Thịnh Hành ngẩn ra: "Cái gì?"

Mc điều khiển chương trình: "Đến đây đi, có phải rất khiến cho người ta hiểu lầm hay không?"

Các fans: "Phải! ! !"

"Anh trai nói với em đi!”

"Anh trai, em lên em lên!"

Lục An An bị lời nói của các fans làm cho run rẩy, cà vạt đã treo ở trên cổ Thịnh Hành, tay cô dùng sức kéo lại.

Thịnh Hành nhịn không được, khẽ cười thành tiếng.

Mc điều khiển chương trình cười: "Có phải là quá kích động hay không? Cẩn thận một chút, mạng thầy Thịnh còn đang ở trong tay em đấy."

Lục An An rất muốn thét chói tai.

Rất muốn nói cho mọi người, bình tĩnh không nổi.

Cô ta xong đời rồi.

Cô thu mắt lại, thoát đi tầm mắt chăm chú của Thịnh Hành, dùng tốc độ nhanh nhất buộc cà vạt lại, sau đó nhanh chóng đi xuống sân khấu.

Nhìn bóng lưng hốt hoảng đào tẩu kia của cô, Thịnh Hành giật giật khóe môi.

Mc điều khiển chương trình: "Mọi người xem đã hài lòng chưa?"

Các fans: "Thoả mãn! ! !"

Lúc Lục An An ngồi về vị trí của mình, còn nghe các fans được phía sau nói: “Vì sao người may mắn này lại không phải là tui chứ!!”

Cho đến khi hoạt động kết thúc, đầu óc Lục An An vẫn có chút trì trệ.

Vì phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô đã rời khỏi hiện trường hoạt động từ sớm.

Trần Giai rất săn sóc đi cùng cô ra ngoài, cũng không khiến cho mọi người chú ý.

Trần Giai kích động nhìn cô, thét to: "Trời ạ! Cô thật sự quá may mắn! !"

Lục An An lấy tay che mặt.

Cô cũng muốn nói ra những lời này. Cô thực sự là quá may mắn.

"Tôi đồng ý."

Trần Giai cũng không biết vì sao, đột nhiên có loại cảm giác như chính mình đi lên, tâm trạng vui vẻ đến bay lên.

Hai người ở bên ngoài kích động không thôi, Trần Giai nói: "Đi đi đi, chúng ta đi qua chỗ khác ngồi, nơi này quá khiến người chú ý."

"Ừm."

Hai người đi về phía đối diện, ở bên kia người nhiều, cũng không sợ gặp phải fans.

Tìm một góc tối rồi cùng nhau ngồi xuống, Trần Giai nhìn cô cười: “Sao cô đột nhiên lại tới đây thế?”

Lục An An "Ừm" một tiếng, nhàn nhạt cười nói: "Muốn tới thì tới thôi."

"Lá gan thật đủ lớn."

*

Bình Luận (0)
Comment