Chương 164
Editor và Beta: Khánh Linh
Anh sợ người khác nói anh thế mà lại để cho em gái của mình chịu tội thay, anh sợ người khác nói mình, lại càng sợ người ta nói Lục An An.
Sở dĩ không muốn lộ ra chuyện Lục An An là em gái mình, không chỉ bởi vì chuyện đã xảy ra ở đoàn làm phim mà còn có rất nhiều những nhân tố khác.
Trong suy nghĩ của Lục An An, có khả năng Lục Diên còn có chướng ngại tâm lý khác.
Có lẽ anh cảm thấy... Mình thực có lỗi với An An, không xứng làm anh trai của cô.
Tâm lý của Lục Diên ở phương diện này có bao nhiêu yếu đuối, Lục An An mặc dù không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể hiểu một chút.
Thậm chí cô còn có thể cảm giác được, Lục Diên đối với cô quá độ căng thẳng. Anh vô cùng sợ giẫm lên vết xe đổ trước kia.
...
Đang suy nghĩ, chiếc xe đã ngừng lại.
Lục An An nghe thấy tiếng còi xe.
Cô quay đầu, vừa khéo đối đầu với gương mặt của trợ lý Thịnh Hành.
"An An, mau lên xe."
Lục An An sửng sốt, chờ tới khi cô phản ứng lại thì bản thân mình đã đi lên xe từ bao giờ.
Vừa ngồi xuống, Lục An An liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Thịnh Hành.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt Lục An An hơi ngưng lại, dừng lại trên quần áo Thịnh Hành mặc...
Đôi mắt của cô chậm rãi trừng lớn, nhìn lớp trang điểm của Thịnh Hành há miệng thở dốc, nhưng nửa ngày cũng không phát ra được một câu lời nói.
"Làm sao vậy?"
Thịnh Hành nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, nhíu mày cười hỏi: "Một tháng không gặp, không quen thầy Thịnh nữa à?"
Lục An An lấy khẩu trang xuống, lắc lắc đầu: "Không phải."
Cô dời mắt, không nhìn tới cà vạt trên cổ Thịnh Hành: “Thầy Thịnh, sao anh lại nhận ra được em vậy?”
Thịnh Hành nở nụ cười, nhìn vào mắt cô: "Muốn biết sao?"
"Rất muốn biết ạ."
Lục An An nhỏ giọng nói: "Hôm nay em đi lên sân khấu, mấy fans hâm mộ bên dưới còn không nhận ra em đâu.”
Cô cũng rất tin tưởng với biện pháp bảo vệ của mình, mọi người không nên nhận ra mới đúng.
Nhưng cố tình trong đám người đông đúc bên dưới sân khấu, chỉ nhìn nhau một cái, anh lại có thể lập tức nhận ra cô.
Tiếng nói vừa dứt, Dương Dương cũng ở phía trước nói với theo.
"Em cũng tò mò nữa." Dương Dương nói: "An An đã bao mình rất chi là kính nha.”
Lục An An cười: "Có phải là em rất thông minh hay không."
Dương Dương: "Rất thông minh."
Cậu ấy nói: “Anh đứng ngay gần đó còn không nhìn ra đó là em, đến lúc em xuống sân khấu rồi vẫn chưa phát hiện."
Lục An An ngẩn ra, ngoài ý muốn hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
Chủ yếu là bởi vì Dương Dương cũng đã có một đoạn thời gian không gặp Lục An An, không nhận ra là hoàn toàn bình thường.
Lục An An nhìn về phía Du Nguyên đang lái xe: "Anh Du, anh có nhận ra em không?”
Du Nguyên buồn cười nhìn cô: “Sau khi em lên sân khấu liền phát hiện rồi."
Lục An An nghe vậy, còn có chút nhỏ tiếc nuối: "Vậy vẫn là bị nhận ra rồi."
Du Nguyên liếc mắt không lên tiếng nhìn Thịnh Hành, khẽ cười.
Nhưng nói thật, cũng không phải Lục An An cải trang không tốt, mà là tình huống này có chút đặc biệt.
Anh quá hiểu Thịnh Hành, Thịnh Hành không phải cái loại sẽ tùy tùy tiện tiện đùa giỡn trêu chọc fans của mình.
Mặc dù anh đối xử với fans của mình rất tốt, nhưng đều duy trì một khoảng cách nhất định. Nếu như hôm nay người được rút trúng lên đeo cà vạt là một người khác, vậy anh sẽ chỉ đàng hoàng trịnh trọng cài lại cúc áo của mình, sau đó quy quy củ củ đứng ở một khoảng cách không gần không xa để người đó đeo cà vạt.
Du Nguyên là từ câu hỏi có muốn anh xuống mời cô lên hay không mà cảm thấy không đúng.
Sau đó khi Lục An An lên sân khấu, anh ta lại thấy Thịnh Hành bày ra cái bộ dáng lẳng lơ kia.
Lần này anh ta càng cảm thấy không đúng.
Anh ta liếc nhìn thân hình của Lục An An, lại liếc nhìn đôi mắt đang nhìn cô kia của Thịnh Hành, mặc dù anh đã giấu đi những cảm xúc khác trong ánh mắt, nhưng có rất nhiều thứ, trong lúc lơ đãng vẫn toát ra ngoài.
Đồng thời, cũng chính là lúc đó, Du Nguyên nhìn thấy đôi mắt của Lục An An, sau khi liếc nhìn hai con người lớn gan này, Du Nguyên coi như cuối cùng cũng nhìn ra người kia là ai.
Ngay sau đó, Du Nguyên chỉ cảm thấy lá gan Lục An An đúng là đủ lớn.
Cô lại cứ như thế chạy tới hiện trường hoạt động, cũng không sợ bị fans nhận ra à.
Nhưng đến sau đó, Du Nguyên lại cảm thấy cũng không có vấn đều gì quá lớn, nếu như bị nhận ra, quá lắm thì nói với bên ngoài có là fans cứng của Thịnh Hành là được, như thế cũng sẽ không dẫn ra ảnh hưởng không tốt nào.
Đột nhiên, Du Nguyên "A " Một tiếng: "An An."
"Dạ?"
Du Nguyên quay đầu lại nhìn cô, hít sâu một hơi hỏi: "Cho nên, anh của em đăng lên vòng ban bè là em muốn đi gặp đàn ông. . . Là chỉ em tới gặp Thịnh Hành à?”
"..."
Lục An An nghẹn lại, khiếp sợ không thôi.
"Anh của em đăng lên vòng bạn bè lúc nào vậy?"
Du Nguyên nở nụ cười: "Em tự đi xem đi."
Sau khi click mở trang chủ của Lục Diên, Lục An An không còn gì để nói.
"Anh của em sao có thể ấu trĩ như thế chứ."
Du Nguyên cười cười: "Ban đầu anh đọc còn tưởng là em đi gặp ai cơ.”
Nghe vậy, Lục An An sững sờ: "Em tới gặp thầy Thịnh mà."
Du Nguyên chế nhạo trừng mắt nhìn Thịnh Hành: "Ai da, ban đầu bọn anh cũng không biết đấy.”
Lục An An chớp chớp mắt, không quá hiểu ý tứ của lời này.
Du Nguyên lại cười không nói: "Không có chuyện gì, lúc nào em quay về?”
“Mai em bay ạ.”
“Tối nay ở khách sạn à?"
Lục An An gật đầu: "Không có, em ở nhà của anh trai.”
Du Nguyên nghe vậy, gật đầu nói: "Vậy bây giờ em đi cùng bọn anh ăn trưa nhé.”
"Được a.”