Bất kể là các fans nói như thế nào thì trước mắt hai người cũng không nhìn thấy.
Sau khi xuất phát, hai người còn làm một cuộc phỏng vấn ở trên xe, cuộc phỏng vấn này cũng được phát sóng trực tiếp.
Lục An An nhìn vào máy quay phim, rất vui vẻ chào mọi người: “Mọi người đã ăn sáng chưa?"
Cô lầm bầm lầu bầu nói một mình: "Tôi đã ăn no rồi nha, người đại diện của tôi nói lần du lịch này nếu như tôi ăn nhiều quá mập lên thì lúc về chị ấy sẽ bắt tôi phải giảm béo đó.”
Lục Diên ở bên cạnh mỉm cười.
Lục An An quay đầu nhìn anh: “Anh cười cái gì?"
Lục Diên xốc mí mắt lên: "Cười em.”
Lục An An "Ồ" một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Lão đại, anh đã từng tới thành phố Z chưa?"
“Chưa từng.”
Nghe vậy, Lục An An cũng không biết nên nói cái gì tiếp.
Nhân viên công tác nhìn hai người, thật muốn hai người giao lưu nhiều hơn.
Nhưng Lục Diên lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại di động, theo sát phía sau, Lục An An cũng mở điện thoại di động ra xem.
Lục An An vừa mới ấn mở điện thoại di động liền nhận được tin nhắn của Thịnh Hành.
Thịnh Hành: [ Không thích ăn trứng luộc sao? ]
Đôi mắt của Lục An An sáng ngời, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Lục An An: [ Thầy Thịnh cũng xem phát sóng trực tiếp của em sao? ]
Thịnh Hành: [ Hôm nay dậy sớm, vừa khéo vào xem. ]
Lục An An: [ . . . Vậy em nhất định rất rất mất mặt, cái gì em cũng không biết. ]
Thịnh Hành: [ Không mất mặt. ]
Lục An An: [ anh đừng an ủi em, nếu sớm biết anh sẽ xem thì. . . ]
Cô sẽ ngoan ngoãn gấp quần áo của mình lại nha, tuyệt đối không xằng bậy vứt đồ lung tung, ít nhất cũng phải lưu lại một hình tượng một cô gái nhỏ gọn gàng thích sạch sẽ trước mặt idol.
Nghĩ tới đó, Lục An An sâu kín thở dài.
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Không thoải mái?"
“Không ạ.”
Lục An An nhìn nhìn anh: “Không có chuyện gì, anh không cần quan tâm em đâu.”
Lục Diên: ". . ."
Lục Diên liếc nhìn điên thoại di động của cô, cũng biết đại khái là có chuyện gì xảy ra.
Vẻ mặt của anh ngừng lại, thấp giọng nói: "Đừng có lúc nào cũng chơi điện thoại di động, không tốt cho mắt đâu."
Lục An An không nói gì: ". . . Chẳng phải anh cũng đang chơi sao?”
Hai anh em không một tiếng nhìn nhau, cuối cùng ai cũng quản không được ai.
Lục An An hừ hừ hai tiếng, tiếp tục tán gẫu cùng Thịnh Hành.
Hôm nay Thịnh Hành có công việc, lúc này cũng đang ngồi ở trong xe, chẳng qua trước mặt anh còn có một cái máy tính bảng, trên màn hình vừa khéo là kênh phát sóng trực tiếp chương trình của Lục An An.
Du Nguyên ở bên cạnh liếc mắt, thở dài.
“Em còn muốn xem tới khi nào?"
Thịnh Hành: "Bao giờ xuống xe?"
Du Nguyên: ". . ."
Anh ta dương nhướng mày nói: "Có phải em cũng muốn tới tham gia tiết mục này hay không?"
Thịnh Hành: "Anh có biện pháp à?"
Du Nguyên nghẹn họng.
“Nếu không em biến ra một cô em gái đi, anh sẽ để e dùng cp hai anh em làm lý do đi tham gia, thấy sao?”
Trả lời anh ta chỉ có một ánh mắt của Thịnh Hành.
Du Nguyên sờ sờ mũi, nhìn Thịnh Hành: "Em còn định sài chiêu nước ấm nấu ếch này tới khi nào?"
( nước ấm nấu ếch:Câu chuyện con ếch và nồi nước sôi: Có một chú ếch được thả vào một nồi nước lạnh. Nồi nước không hề đậy vung và sau đó được đặt lên một cái bếp. Ban đầu, nước vẫn còn lạnh thì chú ếch không hề có phản ứng gì. Nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến chú ếch thích nghi dần và không hề nhận ra có sự thay đổi.Càng về sau, nồi nước càng trở nên nóng hơn, nhưng chú ếch vẫn không hề để ý đến điều đó, vì nhiệt độ chỉ tăng từ từ mà thôi. Cuối cùng, đến lúc nước sôi thì chú ta mới bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này đã muộn rồi. Chú ếch đã bị luộc chín trong nồi nước.
Đây là một câu chuyện kinh điển về sự thay đổi. Vì nồi nước cứ nóng lên từ từ khiến chú ếch không hề để ý đến và cuối cùng là bị chết trong nồi nước sôi. Giả sử, nếu thả chú ếch đó vào nồi nước sôi ngay từ đâu và không đậy vung thì chắc hẳn chú ếch sẽ cố dùng hết sức lực mà nhảy ra cho bằng được.Cuộc sống con người cũng thế. Chúng ta đã quen với những việc thường ngày đã xảy ra và không hề muốn thay đổi, hay thậm chí sợ sự thay đổi, sợ tiếp nhận cái mới. Nhưng thực tế thì cuộc sống của chúng ta thay đổi hàng ngày và nếu chúng ta không chú ý đến những thay đổi này, ta sẽ trở tay không kịp.)
Nói thật, anh ta là người đầu tiên nhìn ra Thịnh Hành thích Lục An An.
Đương nhiên, cũng có khả năng anh ta không phải người đầu tiên.
Nhưng đầu tiên hỏi ra thành lời khẳng định là anh ta.
Cho đến bây giờ, Du Nguyên vẫn còn cảm thấy rất kinh ngạc, Thịnh Hành như thế nào. . . Hết lần này tới lần khác lại đi thích một fans nhỏ.
Đương nhiên anh ta không cảm thấy chuyện này có gì xấu.
Anh ta cũng rất thích Lục An An, cô gái nhỏ này rất có sức sống, lớn lên cũng rất xinh đẹp, thỉnh thoảng còn rất biết gây cười.
Quả thật là một cô bé không tệ.
Nhưng dù như vậy, những người giống cô bé đó ở bên cạnh Thịnh Hành cũng không hiếm thấy.
Thịnh Hành ở giới giải trí nhiều năm như vậy, loại người như thế nào mà chưa từng gặp, kiểu người như thế nào mà chưa từng tiếp xúc qua.
Du Nguyên vẫn luôn là người quản lý của Thịnh Hành, cũng biết anh từ ngày mới bước vào trong giới cho đến bây giờ trên cơ bản chưa bao giờ đối xử đặc biệt với bất kì cô gái nào.
Anh luôn đối xử với bọn họ giống nhau, đều rất lịch sự lễ phép, thái độ việc công xử theo phép công, chớ nói chi là loại fans nhỏ như Lục An An này.
Cp idol và fans này thật sự là một cặp đôi cp vô cùng kích thích.
Lúc ban đầu Thịnh Hành đối xử với Lục An An rất dịu dàng, khi đó Du Nguyên thật sự không hề có chút suy nghĩ sâu xa lệch hướng nào, anh ta chỉ cảm thấy Thịnh Hành thực sự vẫn cưng chiều fans trước sau như một.
Nhưng cái sự nuông chiều sủng ái này dần dần đã mơ hồ vượt qua giới hạn.
Anh ta nhớ rõ lần trước mình hỏi Thịnh Hành, hỏi anh có suy nghĩ gì với Lục An An.
Đáp án Thịnh Hành đưa ra là —— lỡ như hai người bọn họ bị chụp lại với nhau, anh đừng cảm thấy kinh ngạc.
Du Nguyên lúc đó giận muốn thổ huyết, thế nhưng vừa nghĩ tới tác của Thịnh Hành, anh ta lại không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
( thổ huyết: ho ra máu)
Sự chênh lệch của hai người thật không kể hết, hơn nữa Lục An An năm nay mới hai mươi tuổi.
Thịnh Hành lúc đó trả lời là —— anh biết, cho nên mọi chuyện cứ từ từ đi.
Anh cũng không vội.
Hiện tại suy nghĩ lại, Thịnh Hành không vội, nhưng mình lại sốt ruột muốn chớt.
Du Nguyên nhìn Thịnh Hành, lại liếc nhìn Lục An An trên màn hình máy tính bẳng, chỉ cảm thấy đầu sao mà đau thế.
Thích em gái đối thủ của mình, đây là chuyện gì thế không biết.
"Thịnh Hành."
"Nói đi."
“Em có nghĩ tới một chuyện, nếu như em thành công theo đuổi Lục An An thì sau này em sẽ phải gọi Lục Diên là anh rồi.”
Dương Dương lúc này dang lái xe, nghe thế chệch tay lái khiến thân xe chấn động mạnh một cái.
Thịnh Hành nhẹ như mây gió liếc nhìn: "Chú ý một chút."
Dương Dương: ". . . Vâng."
Còn không phải là do lời anh Du nói ra quá đáng sợ sao.
Du Nguyên nhìn về phía Thịnh Hành: "Đừng có đánh chống lảng, em thấy thế nào?”
Thịnh Hành nhìn hai người bên trong màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy cái tên đối thủ kia có chút chướng mắt. Giọng nói của anh nặng nề cất lên: “Vậy thì có sao."
Du Nguyên: "Ngươi chịu phục?"
Thịnh Hành liếc mắt nhìn anh ta: "Cũng không phải là đối thủ thật mà."
Du Nguyên cười một tiếng: "Ồ ~."
Anh ta suy nghĩ một chút: "Có điều anh cảm thấy dựa theo cái thiết lập siêu cấp yêu chiều em gái của Lục Diên kia, hẳn là cậu ấy sẽ không đồng ý cho các em ở bên nhau đâu, em cảm thấy thế nào?"
". . ."
Thịnh Hành không muốn trả lời.
Du Nguyên coi như không nói toạc ra nhưng Thịnh Hành cũng đã phát hiện.
Lục Diên rất không thích Lục An An tiếp xúc với anh, đương nhiên, loại không thích này không phải chỉ xuất phát từ nguyên nhân hai người là đối thủ, mà còn rất nhiều lý do khác.
Thịnh Hành suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn về phía Du Nguyên: "Giúp em một việc."
Mí mắt Du Nguyên giật lên, theo trực giác cảm thấy sắp có chuyện không tốt.
“Em muốn gì?”
Thịnh Hành: "Tiết mục này có cần khách quý đặc biệt không, anh có thể nhét em vào không?”
Du Nguyên: ". . ."