Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 199

Chương 199 -
Chương 199 -

Lục An An cũng không biết là xảy ra chuyện gì, sau khi đầu óc bối rối một lát liền thật sự tắt máy đi ngủ.

Sau khi nhắm mắt lại mấy phút, cô mở mắt ra nhìn về phía Lục Diên.

Lục Diên: "Lại làm sao? Còn không vui?"

Anh nói: "Đợi lát về nhà anh cho em một con dao thật.”

Lục An An: "..."

Cô không còn gì để nói, nhỏ giọng nói: "Ai nói cái này chứ."

Cô không nhịn được nói: "Lão đại, vừa rồi sao anh lại gửi icon đó đi vậy?”

Lục Diên hé mắt ra nhìn cô ta: "Em không muốn gửi sao?"

"..."

Cũng không phải là không muốn gửi tới, chẳng qua là Lục An An không nghĩ tới Lục Diên sẽ gửi thay cô.

“Anh tức à?”

Lục Diên nhàn nhạt nói: "Người khiến cho em gái của anh không vui đều sẽ khiến anh tức giận."

Lục An An nghe vậy, khóe môi cong lên: "Cám ơn anh trai."

Lục Diên vỗ vỗ đầu cô, nói: "Nhóc con, rụt rè một chút cho anh."

"... A."

Lục Diên cảnh cáo nhìn cô: "Đừng tưởng là anh không biết mấy trò vặt của em.”

Lục An An bĩu môi.

Lục Diên nói: "Ngủ đi, đừng nghĩ nữa."

Lục An An không có biện pháp nào với anh, bây giờ cho dù muốn giải thích với Thịnh Hành thì cũng không có mạng để nhắn tin.

Hơn nữa... Ban nãy sau khi nghe được hai câu kia, nói thật, cô có chút tức giận.

Cũng không hẳn là tức giận đi, chỉ là có chút ghen tị.

Hừm, bạn học trung học phổ thông sao, thật khiến cho người ta hâm mộ nha.

Lục An An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chua chua cứ như vừa ăn phải một viên ô mai vậy.

Cái mùi chua đó từ trước đến giờ cô vẫn luôn không thích.

Lục An An thích nhất là đồ ngọt.

...

Lúc Thịnh Hành nhìn thấy tin nhắn của Lục An An thì đã là nửa giờ sau.

Anh đọc tin nhắn mà cô gái nhỏ gửi tới, còn có chút lơ mơ.

Thịnh Hành nhìn chằm chằm tin nhắn, nghiên cứu nửa ngày cũng không nhìn ra cô có ý gì.

"Thịnh Hành."

"Ừm."

Ôn Tư Niên nhìn anh: "Thất thần gì thế?"

Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn anh: “Có việc liền nói."

Ôn Tư Niên nhàn nhạt nói: "Đúng là có việc."

Anh nghiêng đầu nhìn Thịnh Hành: "Cậu sao lại như thế này?”

Thịnh Hành hơi khựng lại, nhìn anh ta: “Tớ hỏi cậu này.”

“Sao?”

Thịnh Hành nói: "Nếu như có người gửi cho cậu icon là một cây đao lớn thì là người đó có ý gì?"

Ôn Tư Niên lặng im hai giây, bình tĩnh hỏi: "Lục An An gửi cho cậu à?”

"..."

Ôn Tư Niên nhìn sắc mặt của Thịnh Hành, cười nói: "Cậu đã làm gì đó chọc cho cô bé không vui chăng?”

Thịnh Hành: "..."

Cái này anh cũng muốn biết đó, rõ ràng ngày hôm qua hai người còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ không phải sao.

Quả nhiên, lòng dạ nữ nhân vẫn là khó đoán nhất.

Ôn Tư Niên cười cười: "Chắc chắn cậu chọc cô bé đó không vui rồi."

Anh ta nói: “Bình thường mà nói, khi mà người ta chỉ gửi icon ấy, nghĩ là người đó muốn nói chuyện với cậu nhưng lại không biết nên nói như thế nào, có vẻ cô nhóc kia đang tức giận cho nên mới gửi cho cậu icon đó.”

Thịnh Hành bán tín bán nghi: "Thật sao?"

Ôn Tư Niên: "Đương nhiên."

Thịnh Hành im lặng vài phút, liếc nhìn thời gian: "Bây giờ chắc em ấy đang ở trên máy bay, tối nay hỏi vậy.”

Ôn Tư Niên buồn cười nhìn anh: "Cậu có biết bây giờ nhìn cậu giống ai hay không?”

Thịnh Hành nhíu mày.

Ôn Tư Niên "nhất châm kiến huyết": “Rất giống Lục Diên.”

( Nhất châm kiến huyết. Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu )

“Cứ như là bị điên vậy, hai người các cậu sau khi rơi vào tình yêu quả thực là không thể nào hiểu được."

Nghe vậy, Thịnh Hành nhàn nhạt nhìn anh ta: “Ưm, cậu quả thật sẽ không hiểu được đâu, vợ cậu cũng chạy rồi, làm sao mà hiểu được."

"..."

Ôn Tư Niên nghẹn họng, nới lỏng cà vạt ra liếc nhìn Thịnh Hành: "Cậu còn muốn hỏi kinh nghiệm của tớ không hả?”

Thịnh Hành nhẹ như mây gió: "Không cần."

Anh nói: "Cậu vô dụng."

Ôn Tư Niên đè nén lại tính tình của mình lắm mới không đánh đuổi người này ra khỏi văn phòng.

"Câm miệng."

Thịnh Hành thấy đã đạt được mục đích thì cũng không nói nhiều nữa.

“Tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”

"Nói đi."

Thịnh Hành nói: "Cái gameshow mà Lục Diên đang tham gia ấy, có phải cậu có tài trợ vào hay không?”

Ôn Tư Niên: "... Cậu muốn gì?"

Thịnh Hành: "Nếu tiện thì tớ muốn nhờ.”

"Không tiện."

Thịnh Hành nghẹn lại, đem còn lại nói nốt: "Không tiện cũng phải tiện."

Anh nói: "mấy ngày này bọn họ sẽ phải tới một nơi rất hẻo lánh, cậu nhét tớ vào tham gia cùng đi.”

Hai người đối mắt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Ôn Tư Niên xoa xoa xương lông mày: "Cũng chỉ có ba ngày mà thôi, cậu có chuyện gì mà cần phải lo lắng."

Thịnh Hành nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: "Cậu không hiểu."

"..."

Lúc này mấy người Lục An An đã tới địa điểm ghi hình, nơi đây thật sự vô cùng hẻo lánh.

Chỗ này là một vùng núi.

Cô cảm thấy tổ tiết mục đây nhất định không phải là muốn mọi người đến đây để du lịch mà là muốn cho bọn họ quay cảnh biến hình.

Nghĩ nghĩ, cô nhỏ giọng thảo luận với Lục Diên.

"Anh, anh có cảm thấy hay không —— "

Lục Diên quay đầu nhìn cô: "Sao?"

Lục An An nhỏ giọng thầm thì: "Đây không phải là đến du lịch, đây là tới tham gia quay chụp biến hình, tổ tiết mục chắc chắn muốn cải tạo lại hình tượng của mọi người đây mà."

"..."

Lục Diên nhịn lại, đến cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ cười thành tiếng.

"Anh sao vậy..."

"A?"

Lục Diên vỗ vỗ đầu cô: "Sao em lại nghĩ như vậy?”

Nghe vậy, Lục An An nhướng mày: "Em có trí tưởng tượng phong phú đó, không tốt sao?"

"Rất tốt."

Lục Diên dở khóc dở cười nói: "Cứ tiếp tục giữ vững như vậy, rất tốt."

Nghe xongđoạn đối thoại của hai anh em, Bạch Thiệu Quân cũng nhịn không được bật cười ra tiếng: “An An, sao em lại có thể nghĩ như vậy chứ?”

Lục An An gật gật đầu: "Thầy Bạch không nghĩ như vậy sao?"

“Cũng cảm thấy có thể.” Bạch Thiệu Quân nói: "Nhưng tôi không nói ra chuẩn xác như An An."

Lục An An cười.

Bọn họ đi ở phía sau, tán gẫu rất vui vẻ, Lý Băng không nghe được nội dụng câu chuyện, quay đầu lại liếc nhìn hỏi một tiếng: "Đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy."

Lục An An còn chưa kịp nói gì, Bạch Thiệu Quân đã cười nói: "An An nói lần này tổ tiết mục chọn nơi này không phải là để chúng ta đến du lịch mà là để cho chúng ta tới cải tạo lại hình tượng.”

Lý Băng kinh ngạc chớp mắt một cái, liếc nhìn Lục An An.

Cô ta ngừng lại một lát, cười cười: "Tổ tiết mục chắc là muốn để chúng ta đến đây để trải nghiệm một chuyến du lịch khác biệt, hẳn là cho mọi người trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt mới lạ đi.”

Cô ta nói: "Hình như trong tập cuối của kỳ trước cũng tới một nơi hẻo lánh như thế này.”

"Vậy sao?"

Trần Nhuyễn tò mò hỏi.

Lý Băng gật đầu: "Chắc là vậy, dù sao người cuối cùng thắng chương trình này cũng sẽ nhận được một quỹ tiền thưởng một triệu để quyên góp cho cho các em nhỏ học tiểu học.”

Nghe vậy, mọi người đều gật gật đầu.

Lý Băng nhìn Lục An An: "Sao vậy, An An không quen với nơi như thế này sao?"

Lục An An khẽ mỉm cười, vừa định nói chuyện, một nhân viên công tác đang đi bên cạnh đột nhiên hô lên: "Mọi người chú ý phía trước, đoạn đường tiếp theo không dễ đi."

Trong nháy mắt, đề tài bị chuyển dời.

Lục Diên liếc nhìn, nhân viên công tác vừa lên tiếng….Chính là nữ nhân viên đã phỏng vấn anh lần trước.

*

Bình Luận (0)
Comment