Lục An An lại không chú ý tới chuyện này, cô đang muốn hỏi khi nào thì bắt đầu, giọng nói của Thịnh Hành đã vang lên bên tai cô.
"An An."
"Sao ạ?”
Lục An An ngửa đầu nhìn anh.
Thịnh Hành chỉ chỉ bên cạnh.
Lục An An nhìn theo, Lục Diên đang thất thần ngồi xổm trước một đống củi.
Con ngươi của cô ta hơi nhấp nháy, đi qua chỗ Lục Diên bên kia.
"An An."
"Hả?"
"Đợi lát nữa em dạy anh trai nhé."
Lục An An chớp chớp mắt, cong môi cười: "Được ạ, nhiệm vụ ngày hôm nay cũng giao hết cho anh."
"Ừm."
Lát sau, có một nhân viên công tác chuyên chỉ tới dạy bọn họ cách chẻ củi.
Mọi người vừa xem vừa có chút lo lắng.
"Đạo diễn, đến cả cây rìu bọn em cũng không cầm nổi nữa~.”
Đạo diễn liếc nhìn Lý Băng bên kia: "Vậy các cô chọn cây nào cầm nhẹ hơn là được, không cần chọn cái lớn như vậy đâu.”
Lý Băng: "Đây căn bản không phải là việc cho người làm mà.”
Cô ta lầm bầm: "Không phải chúng ta là tiết mục du lịch sao, sao còn phải đi bổ củi chứ?”
Đạo diễn: "..."
Lý Băng rất bất mãn nói: "Hơn nữa, mấy nhóm khác đều có đàn ông, chỉ có mỗi nhóm của bọn em là không có, thật sự không công bằng nha."
Nói xong, cô ta quya sang nhìn nhóm của Lục An An: "Có thể phân phối lại cho hợp lý một chút được không?”
Đạo diễn không hé răng.
Nhưng thật ra Quách Chính Thanh lại nói: “Đợi lát nữa bọn tôi làm xong sẽ trở lại giúp các cô, đừng lo lắng."
Lý Băng: "Làm sao có khả năng không lo lắng, đây là thi đấu mà."
Đạo diễn hơi nhíu mày, liếc nhìn Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, nếu không, anh qua bên này giúp đỡ bọn họ nhé?"
Thịnh Hành nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt liếc nhìn đạo diễn.
Đạo diễn lập tức đổi giọng: "Được rồi, để tôi qua giúp các cô đi, mọi người có còn ý kiến gì không? Tôi và mấy người Băng Băng một nhóm."
Mọi người đương nhiên là không ý kiến.
Dù vậy, Lý Băng vẫn rất khó chịu.
Cô ta nhìn đống củi trước mặt, đá một cái nói: “Làm gì có cô gái nào lại biết bổ củi chứ."
"Cô Lý."
Lục An An hô lên.
Lý Băng ngẩng đầu nhìn sang, trong ánh mắt tràn đầy không kiên nhẫn: "Làm sao?"
Lục An An khẽ mỉm cười nói: "Con gái cũng có thể bổ củi."
Sắc mặt Lý Băng cứng đờ, á khẩu không trả lời được nói: "Nhưng vấn đề là hai chúng tôi đều là con gái, sao có thể bổ nhiều hơn mấy nhóm còn lại được.”
Cô ta nói: "Huống chi nhóm cô còn có thầy Thịnh và anh của cô nữa.”
Lục An An: "Cô có muốn đánh cuộc một trận không?"
"Đánh cuộc cái gì?"
Mặt Lục An An không cảm xúc nói: "Anh của tôi và thầy Thịnh đều không bổ củi, tôi sẽ làm nhiệm vụ này một mình, một mình tôi đấu với cô và cô Hạ, cô thấy sao?”
Lý Băng nhìn cánh tay nhỏ và đôi chân tinh tế của cô, giễu cợt nói: "An An, cô đừng có tự đào hầm cho mình."
"Đấu không?"
Lục An An kiên trì hỏi.
Lý Băng nhìn thấy cô như vậy, đột nhiên cảm thấy giận không chỗ phát tiết.
“Cô chắc chắn sẽ không để thầy Thịnh và anh của cô giúp sao?”
"Đương nhiên."
“Được, đấu đi.”
Lý Băng không tin, cô ta và Hạ Uyển Nhiên có hẳn hai người mà lại không thắng được một Lục An An.
Nghe vậy, Lục An An mỉm cười.
"Thế nhưng cần có tiền đặt cược."
"Tiền đặt cược là gì?"
Lục An An nhìn một vòng, nhẹ giọng nói: "Ai thua thì phải vào vườn hái ớt.”
“Cái gì cơ?”
Lục An An nhàn nhạt nói: "Đi hái cây ớt."
Vẻ mặt Lý Băng kinh ngạc.
Hoàn toàn không hiểu hái ớt là có ý gì.
Mặc dù mỗi từ trong câu nói này cô ta nghe hiểu, nhưng tổ hợp lại với nhau, lại chợt không hiểu.
Lúc đạo diễn nghe thấy lời này lại cảm thấy rất ngạc nhiên, ông kinh ngạc nhìn Lục An An.
“Nếu đã như vậy thì tiện tôi cũng nói trước luôn, như vậy thứ ba của chúng ta là đi hái ớt.”
Đạo diễn nói: "Nhiệm vụ thứ ba của mọi người là phải vào vườn hái ớt, bây giờ ở phía nam đang là mùa đông, hái ớt xong còn có thể bán.”
Ông nói: “Đi hái ớt cũng là loại ớt mà bình thường chúng ta hay ăn ấy, có khả năng có rất nhiều người không biết, nhưng nó cũng được xem như là một món đặc sản địa phương ở nơi này, có rất nhiều thôn dân ở đây dựa vào bán ớt để kiếm tiền."
“Một cân ớt có thể bán được ba, bốn đồng, mỗi thời điểm giá bán ra cũng khác nhau, đây vốn dĩ là nhiệm vụ thứ ba của mọi người, nhiệm vụ này là ai hái được nhiều ớt nhất thì người đó thắng.”
Đạo diễn nhìn về phía Lý Băng: "Cô Lý, vậy bây giờ cứ coi nó như tiền đặt cược đi, cô có muốn thử một chút không?”
Sau khi Lý Băng nghe hiểu thì nhìn về phía Lục An An: "Làm sao cô biết chúng ta sẽ phải hái ớt?"
Lục An An: "Cô Lý có nhận cuộc cá cược này hay không?"
Cô nói: "Ngoại trừ phải làm nhiệm vụ thứ ba ra thì thua người sẽ phải hái nhiều hơn hai cân cây ớt, cô thấy sao?”
Lý Băng mỉm cười: "Chỉ cần cô không tìm người giúp đỡ thì tôi đồng ý.”
"Được.”
Trần Nhuyễn nhìn Lục An An, lại liếc nhìn hai người đàn ông còn lại trong nhóm cô.
"Đạo diễn, tôi cũng muốn tham gia cá cược, tôi tới giúp An An có được không?”
"Không cần."
Lục An An nhìn Trần Nhuyễn: "Cảm ơn cô Trần, một mình em cũng có thể làm được.”
"Thế nhưng mà —— "
Trần Nhuyễn nhỏ giọng thầm thì: "Một người sao có thể đấu lại hai người được?”
Lục An An cười cười: "Cô Trần, tin em đi.”
Lục Diên và Thịnh Hành lại ngoài ý muốn không lên tiếng, lúc cô sắp bắt đầu thi đấu Lục Diên mới nói một câu:
"Chú ý an toàn."
Thịnh Hành cũng nói: "Cẩn thận một chút."
“Vâng ạ.”
*
Thi đấu chính thức bắt đầu.
Nói thật, đây đại khái cũng được tính là cuộc thi đấu mới lạ nhất toàn giới giải trí.
Cuộc thi các nữ nghệ sĩ bổ củi, làm sao có thể không khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Các nhân viên công tác đứng bên cạnh cũng thì thầm không ngớt.
"Lục An An cược ác quá, cô ấy đã từng học bổ củi sao?”
"Làm sao có khả năng, coi như là đã từng được dạy thì cũng không thể đấu thắng được hai người đâu.”
"Có điều tôi phải nói, Lục An An thật sự trâu quá đi, Lý Băng cũng thật sự có một chút quá đáng... Rõ ràng đây là nhiệm vụ của chương trình mà, cô ta cứ nói cái này không công bằng, cái kia không công bằng, nói chứ tôi thấy nhiệm vụ cắt giấy cũng không công bằng với mấy nam khách mời mà."
"Đừng nói nữa, cứ chờ xem đi."
...
Lục An An không để ý tới lời nói sau lưng của mọi người.
Các nhân viên công tác bê củi tới trước mặt hai nhóm, họ bên từng thanh từng thanh tới, nhìn vào còn thấy củi khá là to.
Lý Băng nhìn đống củi trước mặt, chỉ vào nói: "Củi lớn bên này sao lớn thế?”
Cô ta lại liếc nhìn Lục An An: "Sao củi bên An An lại nhỏ như vậy?"
Lục An An: “Đổi chỗ không?”
Lý Băng khựng lại: "Cân bằng lại một chút là được."
Nhân viên công tác nhìn vào cô: "Cô Lý chắc chưa ạ?”
“Chắc chắn.”
Sau khi hai bên được cân bằng lại, Lục An An mỉm cười, cô dễ dàng nhấc một chiếc rìu được đặt ở bên cạnh lên, nhàn nhạt nói: "Quên nói cho cô Lý một chuyện, thực ra củi càng to thì càng dễ chẻ."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều trợn mắt nhìn… Lục An An nhấc chiếc rìu lên chém một nhát, thanh gỗ lớn cứ thế chẻ ra thành hai nửa.
Lý Băng nhìn thấy thế thì trong lòng có chút căng thẳng.
Sao lại thế.
Cô ta hít sâu một hơi, vội vã phục hồi lại tinh thần liếc mắt với Hạ Uyển Nhiên.
"Nhanh."
Hai người bắt đầu lăn qua lăn lại đống củi.
Chỉ là vừa rồi lúc nhân viên công tác đứng dạy cách bổ thì Lý Băng lại cảm thấy mình không có nhu cầu cần học làm loại chuyện này, cho nên bây giờ cô ta hoàn toàn không biết làm.
Hai người lăn qua lăn lại nửa ngày nhưng vẫn luôn không bổ không trúng.
Mà ở một bên khác, những tiếng củi gỗ bị tách ra cứ liên tiếp vang lên từ chỗ của Lục An An.
Từng thanh từng thanh củi bị chẻ đôi.
Trần Nhuyễn nhìn, kinh ngạc đến ngây người.
"Trời đất ơi!"
Chị ấy kéo tay chồng yêu nhà mình: “An An... Sao em ấy lại bổ củi giỏi như thế?”
Hoắc Chính liếc nhìn, thấp giọng nói: "Hẳn là trước đây đã từng làm, nhìn rất quen thuộc."
Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng lắm.
Nhà họ Lục nhìn qua rất khá giả, mặc dù không có ai biết nhà Lục Diên giàu có đến mức nào, nhưng ở trong giới vẫn luôn có lời đồn, gia cảnh của Lục Diên không hề teeh chuuts nào, anh còn nghe nói Lục Diên là con trai của một ông chủ nào đó.
Sao một gia đình như vậy có thể để con gái của mình làm loại chuyện như thế này.
Chỉ một lát sau, tất cả đống củi ở chỗ của Lục An An đều đã được cô bổ xong.
Mà chỗ của Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên bên kia thì mới chỉ bổ được có mấy cây.
Đạo diễn vừa định ngưng lại, lại nhìn thấy Lục An An đã nhấc củi ở một bên khác lên bắt đầu chẻ.
Ông suy nghĩ một chút liền hiểu, không hô ngừng nữa.
Sau một lúc lâu, Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên mới thở hồng hộc chẻ xong đống củi của mình, lúc này Lục An An mới dừng tay lại.
Cô nhìn hai người kia, lạnh nhạt nói: "Cô Lý, đã đánh cuộc thì phải chịu thua."