Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 209

Chương 209 -
Chương 209 -

Tất nhiên Lý Băng không hiểu những điều này, nhưng không hiểu cũng phải tôn trọng.

Cô có thể nhịn, có thể chịu đựng được Lý Băng nhằm vào mình, nhưng không thể chịu được cô ta chà đạp lên thứ mà mọi người ở đây vô cùng quý trọng.

Đối với những người thành phố như bọn họ mà nói, mấy thứ này căn bản không có gì quan trọng, nhưng đối với những người ở nơi này, những thanh gỗ này đều rất quan trọng.

Lục Diên nhàn nhạt cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Coi như em có quá đáng hơn nữa thì cũng không tính là gây phiền toái gì lớn cho anh."

Đôi mắt của Lục An An sáng ngời: "Thật ạ?"

"Đừng sợ."

Lục Diên nói: "Muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng."

“Vâng ạ.”

Lục Diên khựng lại, đột nhiên trong lòng chua xót lên.

Cổ họng anh cứ như có gì đó nghẹn lại, sau khi anh há miệng thở dốc một lúc lâu mới hỏi: "Trước đây... Em cũng phải làm những việc này sao?”

Lục An An hiểu Lục Diên muốn hỏi chuyện gì.

Cô cũng biết Lục Diên là thật sự muốn biết về những điều mà em gái của anh đã trải qua, cô gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lão đại, đều đã qua rồi."

Lục Diên: "Nói cho anh trai nghe một chút được không?"

Lục An An: "Nếu anh nghe xong không tự trách thì em sẽ nói.”

Lục Diên chua xót nở nụ cười: "Được, em nói đi."

Lục An An nghĩ một hồi: "Có, đây là chuyện em phải làm hằng ngày."

Tiếng nói vừa dứt, bốn phía đều trở nên yên tĩnh hẳn.

Lục Diên hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Là anh trai sai."

"Không có."

Lục An An ngửa đầu nhìn anh: "Anh không sai, đây đều là kinh nghiệm sống của em."

Cô nhìn ra cảm xúc của Lục Diên không đúng, đột nhiên duỗi tay tới, gọi anh:

"Lão đại."

Lục An An ôm lấy Lục Diên: "Em thật sự không hề trách anh đâu mà, thực ra bây giờ suy nghĩ lại, những chuyện mà em đã trải qua cũng rất thú vị, chính bởi vì có những chuyện kia nên ban nãy em mới có thể thắng Lý Băng nha."

Hai người đều đã tắt mic nên những khác không biết ở bên này đang xảy ra chuyện gì.

Họ chỉ nhìn thấy hai anh em đứng tại chỗ ôm nhau.

Bạch Thiệu Quân liếc nhìn, tò mò hỏi một tiếng: "An An, các em làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì đâu ạ."

Lục An An buông Lục Diên ra, trả lời lại một tiếng: "Đang nói đến một số chuyện buồn thôi ạ.”

Bạch Thiệu Quân: "Vậy sao?"

“Dạ.”

Thịnh Hành liếc nhìn hai người, nhưng thật ra lại không hỏi thêm điều gì.

*

Một lát sau, Lục Diên đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.

Mọi người bỏ ra hai giờ hái ớt, chuyện này không khó, nhưng mọi người cũng không hái được nhiều.

Đến cuối cùng, lúc mọi người đặt đống ớt của mình ra cân đo đong đếm thì nhóm đạt được cân nặng cao nhất, nhóm thắng cuộc trò chơi này đương nhiên là nhóm của Lục An An.

Dù sao... Bọn họ cũng có Thịnh Hành giúp đỡ.

Có điều, sau khi mọi người biết được đống ớt này sẽ được bán đi lấy tiền thì ai nấy đều cố hết sức hái được càng nhiều càng tốt.

Mọi người đều hô lên: "Đạo diễn, chúng ta vẫn còn thời gian mà, không bằng hái nhiều hơn một chút?”

Đạo diễn cười: "Mọi người chưa mệt sao?"

Trần Nhuyễn lắc đầu: "Nếu như là để làm công ích thì nào có cái gì mà mệt hay không, thấy mọi người trong thôi vui vẻ, bọn tôi cũng thấy vui vẻ."

Đạo diễn gật gật đầu: "Vậy thì lại hái thêm nửa giờ nữa đi, mấy bạn còn phải về nhà nấu cơm nữa đó.”

Mọi người: "..."

Cái câu nói cuối cùng này, có thể đừng nói ra có được hay không hả.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, mọi người kết thúc công việc về nhà nấu cơm.

Một ngày cứ như vậy kết thúc, ngoại trừ được ngắm một chút phong cảnh ven đường ra thì trên cơ bản bọn họ đều làm nhiệm vụ.

Nhưng cố tình, những chuyện hôm nay bọn họ đã trải qua còn rất thú vị.

Chủ yếu là vì nhiệm vụ hôm nay đều là những việc mà trước kia bọn họ chưa từng tiếp xúc qua, mọi người đều cảm thấy rất thú vị.

Sau khi trở về, ai về nhà nấy nấu cơm.

Lúc này tổ tiết mục rất có lương tâm, cung cấp cho mọi người đồ nấu ăn đều giống nhau.

Lục An An vừa định tiến vào nhà bếp hỗ trợ thì lại bị Lục Diên và Thịnh Hành đuổi ra ngoài.

"Em đi ra ngoài đi."

“Cứ để bọn anh làm là được.”

Lục An An không thể tin nhìn hình ảnh hài hòa này của hai người, sờ sờ mũi: "Thật sự không cần em giúp gì sao?”

"Không cần."

Lục Diên nhìn cô: "Đi nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa nấu xong sẽ gọi em.”

“Hay là cứ để em đứng đây chờ luôn cũng được.”

Cô cảm thấy có chút lo lắng.

Nếu như không nhìn chằm chằm hai người này, lỡ như bọn họ đánh nhau thì phải làm sao bây giờ.

Mặc dù chuyện này không có khả năng xảy ra cho lắm, nhưng lỡ đâu đấy.

Lục An An có thể coi như cũng hiểu rõ hai người này.

Lục Diên nhìn cô: "Tùy ý em."

Thịnh Hành cong môi: "Em muốn ăn gì?"

Lục An An nhón chân nhìn vào bếp: "Sườn rán và cá kho em đều muốn ăn, còn muốn ăn thịt kho tàu nữa."

Thịnh Hành vừa định đồng ý, Lục Diên liền nói: "Ăn được hết sao?”

Lục An An đúng lý hợp tình: "Không phải còn có anh và thầy Thịnh sao?"

Lục Diên liếc nhìn cô, rất tức tối.

"Đi nhanh đi."

"Thế nhưng mà —— "

"Không có nhưng nhị gì hết"

Lục Diên trừng mắt nhìn cô: “Ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Thịnh Hành theo sau mỉm cười nói: "An An, đi nghỉ ngơi."

Lục An An lưu luyến không rời liếc nhìn hai người, gửi tặng Lục Diên một ánh mắt xong mới rời khỏi nhà bếp.

Lục An An vừa rời đi, bầu không khí trong phòng bếp nháy mắt thay đổi.

Các chuyên viên quay phim đứng ở cửa ra vào rõ ràng cảm giác được trong nháy mắt không khí giữa hai người này căng thẳng lên rất nhiều.

Một chút cũng không còn cái cảm giác ấm áp vừa rồi.

Các chuyên viên quay phim không thể không tỏ vẻ đồng ý với mấy lời đồn trên mạng.

Chuyện này... Thật đúng là đối thủ mà.

*

Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà bếp, Lục An An đi loanh quanh một vòng ở bên ngoài, cuối cùng cũng quay về phòng nghỉ ngơi.

Cô hơi suy tư, lấy điện thoại di động ra.

Đầu tiên cô lên điểm danh phản kích antifans cho Lục Diên và Thịnh Hành, sau đó lại Lục An An gửi tin nhắn cho Lâm Nhược Tinh.

Lục An An: [ Chị Nhược Tinh! ! Chị đã ăn cơm chưa? ]

Lúc này Lâm Nhược Tinh đang đi ăn cơm với bạn bè, lúc nhìn thấy tin nhắn của cô thì ngay tức trở trả lời: [ Chị đang ăn đây, còn em? ]

Lục An An: [ Anh của em đang nấu cơm, còn em đang ngồi chơi. ]

Lâm Nhược Tinh: [ Tối nay em ăn cái gì? ]

Lục An An: [ Phải em anh của em làm gì cho nữa. ]

Lâm Nhược Tinh: [ Hôm nay ghi hình có vui không? ]

Lục An An: [ Vô cùng vui ạ, đúng rồi, em muốn nói với chị… Ban nãy em vừa hỏi được một tin, đợi lát nữa tổ tiết mục sẽ đăng lên một clip nhỏ, chị Nhược Tinh, lát chị nhớ lên xem nha. ]

Lâm Nhược Tinh: [ Được. ]

Hai người nói chuyện một hồi, Lục An An không quấy rầy Lâm Nhược Tinh ăn cơm nữa.

Cô vừa định đăng out WeChat thì lại thấy Úc Trúc gửi tin nhắn đến.

Úc Trúc: [ An An, có rảnh hem? ]

Lục An An: [ Em vẫn đang ghi hình cho tiết mục, sao thế ạ? Chị nói đi. ]

Úc Trúc: [ cũng không có việc lớn gì, chị chỉ muốn báo cho em một tin tốt, doanh thu một tháng này của tiệm chúng ta vô cùng tốt! Có rất nhiều người thích các thiết kế của em! ]

Lục An An: [ ! ! ! Thật ạ? ]

Úc Trúc: [ Đương nhiên là thật rồi! Chúng ta có thể thử bắt đầu trù bị cho thiết kế của mùa xuân năm sau luôn rồi. ]

Lục An An: [ Được ạ! Em biết rồi, chờ sau khi thu hình xong về nhà em sẽ bắt tay vào làm ngay. Mấy hôm nay nhờ đi ra ngoài ghi hình cho tiết mục mà em đã có không ít linh cảm. ]

Úc Trúc: [ Tốt lắm! Em cứ thoải mái ghi hình đi, nhớ chú ý thân thể nha. ]

...

Lúc Lục An An nâng điện thoại di động từ trong phòng đi ra ngoài, đầy mặt đều là nét cười.

Đúng lúc này Thịnh Hành đang bưng thức ăn ra ngoài, anh thấy thế thì hỏi một câu: "Vui như vậy sao?"

Lục An An duỗi tay ra tiếp nhận món ăn từ trong tay anh: "Được thầy Thịnh và anh trai nấu cơm cho, em đương nhiên vui vẻ."

Cô nhìn vào máy quay phim hỏi: "Đây là do anh làm hay do anh em làm vậy?”

"Tôi làm."

Lục An An cười, vội vã bày ra bộ dáng giới thiệu thông tin nói: "Nào nào, fans của thầy Thịnh mau tới khen ngợi đi, món này chính là do thầy Thịnh nấu đó, có phải là rất muốn ăn hay không?"

Cô nói: "Đê tôi giúp mọi người ăn nha."

Thịnh Hành: "..."

Các chuyên viên quay phim cũng cười theo: "An An, em không sợ bị các fans truy sát à?"

Lục An An cười, làm ra dáng vẻ hiền lành: "Không sợ, thầy Thịnh nhất định sẽ bảo vệ em."

Thịnh Hành cong môi lên, nhìn cô: "Ừm, đừng sợ. Thầy Thịnh sẽ bảo vệ em."

Bình Luận (0)
Comment