Chương 219
Editor và Beta: Khánh Linh
Thịnh Hành đã nói tới mức ấy, Lục An An nếu có thể từ chối anh vậy cô đã không phải là Lục An An.
Cô chỉ cảm thấy Thịnh Hành thật sự thật quá đáng quá mà.
Anh rõ ràng đã nắm thóp của cô, khiến cô không thể không khuất phục.
"Thịnh Hành, anh chơi xấu."
"Chơi xấu chỗ nào?"
Thịnh Hành cười hỏi: "Bây giờ không tệ."
“Dạ?”
Thịnh Hành nói: "Tôi không thích em cứ gọi tôi là thầy.”
Lục An An: "..."
Cô nói: "Trước kia nếu như trực tiếp gọi tên của anh thì mọi người sẽ nói là không lễ phép."
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cách gọi thầy cô bắt đầu lưu hành.
Có đôi khi gặp phải những người không quen thân, gọi tên thì không được, gọi anh hay chị cũng không tiện.
Nói tóm lại, mọi người đều rất ăn ý hình thành một thói quen, nếu như giữa hai người có cách biệt hoặc chưa quen thân thì đều gọi người còn lại là thầy hoặc cô thêm tên.
Lục An An không dám gọi tên của Thịnh Hành, vụng trộm gọi tên anh còn được, chứ gọi ở bên ngoài thì không được.
Thịnh Hành: "Vậy gọi cái khác."
Lục An An: "..."
"Cho nên vẫn là muốn nghe có phải không?"
"Không muốn gọi?"
Lục An An: "... ..."
Cô há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, Thịnh Hành lại mỉm cười nói: "Được rồi, đùa em thôi.”
Anh đổi chủ đề: "Mấy giờ ngủ?"
“Em đang chuẩn bị đi ngủ đây ạ.”
Thịnh Hành: "Một mình em ngủ trong nhà như thế có sợ không?”
Lục An An: "Cũng bình thường ạ."
Vừa nói đến đây, Lục An An lại muốn đập vỡ cái đầu ngu ngốc của mình! !
Mày bị ngu sao, sao lại không nói sợ chứ.
Có thể là Thịnh Hành cũng bị câu trả lời của cô chặn họng rồi, anh im lặng mất mấy giây rồi mới nói: "Nếu như em sợ thì gọi điện thoại cho tôi.”
“… Vâng ạ.”
Lục An An liếc nhìn đồng hô: "Anh đã về nhà chưa ạ?"
“Về rồi.”
Thịnh Hành nói: "Tôi đi tắm trước."
Nghe vậy, trước mắt Lục An An đột nhiên hiện lên hình ảnh nóng bỏng, cô hơi khựng lại, gõ gõ đầu của mình: "Vậy… Vậy anh mau đi đi."
Sau khi cúp điện thoại, gương mặt của Lục An An vẫn còn vô cùng nóng bỏng.
Cô hít sâu một hơi, rõ ràng thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, nhưng không hiểu sao lại thấy cơ thể vô cùng nóng.
Đến cuối cùng, tới khi Thịnh Hành tắm xong đi ra ngoài, Lục An An vẫn còn chưa ngủ mà đang lướt xem tin mới của bạn bè.
Hai người không hiểu sao lại bắt đầu nói chuyện.
Vẫn là loại gọi điện thoại âm thanh.
Đến nửa đêm, Lục An An bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thịnh Hành không nghe được âm thanh của cô nữa, không một tiếng động cười cười, nhưng cũng không cam lòng cúp điện thoại.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, di động của Lục An An đã bởi vì hết pin mà tự động tắt nguồn.
Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, cắm dây sạc cho điện thoại sau đó vội vội vàng vàng chạy đi rửa mặt.
Cả một buổi sáng, Lục An An chỉ nhàn nhã ở nhà của mình.
Đến buổi chiều, Thịnh Hành đích thân tới đón cô đi xem diễn tập cho concert.
Concert của Thịnh Hành cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến.
Hôm nay là lần đầu tiên cô được tới xem hiện trường diễn tập,.
Concert được tổ chức tại một rất lớn tại thành phố A, nơi này cũng rất nổi tiếng, có thể chứa được đến mấy chục ngàn khán giả.
Concert này của Thịnh Hành lúc vừa có thông tin nhá nhem đã có rất nhiều các fans chờ mong.
Đã rất lâu anh không tổ chức concert rồi, lần này vừa nghe tin anh sẽ tổ chưc một buổi hòa nhạc, fans của anh coi như có phải táng gia bại sản cũng nhất định phải cướp được một vé tới xem.
Nếu như Lục An An không được Thịnh Hành tặng vé thì cô cũng sẽ gia nhập vào làn sóng fans tranh cướp kia rồi.
Coi như cô có phải tiêu cả chục ngàn cũng nhất định cướp được một chỗ ngồi, cô rất rất muốn tới xem anh diễn.
Ý nghĩa không giống nhau.
Mặc dù ở nhà cũng có thể xem phát sóng trực tiếp, nhưng bầu không khí ở hiện trường sẽ khiến cho người ta có được cảm giác không giống chút nào.
Cô càng nghĩ đôi mắt càng tỏa ánh sáng.
Thịnh Hành lơ đãng quay đầu, nhìn thấy chính là dáng vẻ vui vẻ này của cô.
Anh trầm thấp nở nụ cười: "Vui vẻ như vậy?"
"Đương nhiên ạ."Lục An An hít sâu một hơi, nói: "Em rất muốn tới xem anh diễn tập."
Thịnh Hành mỉm cười.
Anh đưa tay lên vỗ vỗ đầu Lục An An: "Ừm."
Hai người đến nơi, Du Nguyên lên tiếng chào hỏi Lục An An.
Dương Dương cũng ở đây.
Thịnh Hành giao Lục An An cho Du Nguyên, dặn dò: "Trông chừng em ấy cho em.”
Du Nguyên: "... Đây là cung thể thao, em còn lo lắng có chuyện gì?"
Thịnh Hành: "... Chăm sóc em ấy một chút."
Du Nguyên lườm anh một cái: "Em ấy cũng không phải là trẻ con. Sao tự nhiên em lại giống Lục Diên thế hả.”
Thịnh Hành không để ý đến anh ta.
Thịnh Hành muốn lên sân khấu diễn tập, anh còn cần bàn bạc thêm với các nhân viên hậu trường.
Lục An An ngồi ở dưới sân khấu nhìn anh, thỉnh thoảng còn nâng máy chụp ảnh chuyên nghiệp của mình lên, tất cả ảnh chụp được lưu trong chiếc máy ảnh này đều có liên quan tới Thịnh Hành.
Lục An An đang chụp thì Dương Dương cầm một bình giữ nhiệt tới đưa cho cô.
"An An, uống nước không?"
“Vâng ạ.”
Lục An An duỗi tay ra nhận, liếc nhìn hỏi: "Dương Dương, anh có căng thẳng không?"
Dương Dương sững sờ: "Vì sao anh lại căng thẳng?"
Lục An An lắc đầu: "em cũng không biết vì sao nữa, cảm thấy rất căng thẳng."
Có thể là bởi vì đây là concert của Thịnh Hành, hoặc cũng có thể là vì đã rất lâu rồi có không được xem concert của anh, hoặc cũng có thể là bởi vì chuyện gì đó khác.
Nói tóm lại, cô rất muốn concert của Thịnh Hành có thể thuận lợi tổ chức, cũng muốn tất cả mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi.
Lục An An chống cằm nhìn người trên sân khấu, trong lòng tràn đầy đầy đều là bóng dáng của anh.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, Thịnh Hành cúi đầu nhìn thoáng qua Lục An An bên này, không một tiếng động cong cong môi.
Lục An An cũng theo sau nở nụ cười.
Lúc Thịnh Hành diễn tập rất nghiêm túc, rất nhiều chuyện cần anh tự mình ra tay, để có thể tổ chức buổi hòa nhạc hoàn hảo nhất, mấy ngày nay anh vẫn không được nghỉ ngơi tốt, ngày nào cũng bận rộn sắp xếp công chuyện, mọi người thực hiện thật hoàn hảo mọi ý tưởng của mình.
...
Số lượng hát xong mấy bài thì Thịnh Hành từ trên sân khấu đi xuống, nhảy đến bên cạnh Lục An An.
"Thích không?"
Lục An An gật đầu, đôi mắt sáng lóng lánh: "Rất thích rất thích."
Thịnh Hành cười: "Thật sao?"
Lục An An gật đầu: "Thịnh Hành, anh hát thật sự rất rất hay.”
Thịnh Hành: "Tôi đóng phim không hay sao?”
Lục An An nghẹn lời.
Cô nhấp một ngụm nước nói: "...Anh có biết bây giờ mình giống như cái gì không?"
"Hả?"
Thịnh Hành tò mò.
Lục An An tiếp tục uống nước, nhỏ giọng lầm bầm: "Như là mấy người giang tinh trên mạng ấy, nói cái gì cũng xoi mói."
( Giang tinh là một từ phổ biến trên Internet. Nó đề cập đến những người thường có được niềm vui thông qua việc phản biện, những người luôn nói ngược lại và những người cố tình giữ ý kiến ngược lại khi tranh luận
Thịnh Hành: "... ..."
Đây vẫn là lần đầu tiên anh bị người nói mình là giang tinh, vừa nghe liền kinh ngạc một hồi lâu, sờ sờ chóp mũi hỏi: "Khiến em khó chịu sao?”
"Không có không có."
Lục An An cắn môi: "Em đùa anh thôi."
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô, tầm mắt rơi vào bình giữ ấm trên tay cô: “An An."
"Tôi khát."