Chương 222
Editor và Beta: Khánh Linh
[ Còn có thể là vì sao, fans của Thịnh Hành và An An đều rất điên, một bên thì cứ nói là hai bên không cùng một cấp bậc, không cho An An ăn vạ, còn một bên lại cứ nói con gái yêu của bọn họ còn nhỏ, chưa đủ tuổi để nói chuyện yêu đương, topic cp Thịnh An của bọn mình vừa phất lên liền bị báo cáo luôn, đến cả trang trang Weibo vừa lập cũng bị báo cáo. . . ]
[ Đúng đúng đúng, là như vậy đó, bọn họ thật đáng sợ, chúng ta lại không phải muốn bôi đen hai người đó, không thể cãi nhau với bọn họ. ]
[ Ô ô ô ô chị em à, cô nhất định phải bảo vệ trụ sở bí mật của chúng ta thật tốt nhé, không được để bị phát hiện, bằng không nhất định sẽ bị báo cáo đó. ]
...
Lục An An nhìn một đám các chị em vô cùng nhiệt tình đẩy thuyền trong nhóm chat, thật sự cảm thấy có chút đau đầu.
Vì đẩy thuyền của cô và Thịnh Hành, fans cp thật sự quá khó khăn.
Nếu không phải là thân phận không cho phép, cô thật sự rất muốn ngay trước mặt nói một tiếng với mọi người—— cực khổ rồi.
Ngày hôm sau, hot search của Lục An An và Thịnh Hành vẫn như cũ chiễm chệ ở trên top.
Hai người gần đây đều đang được mọi người chú ý, thêm vào chuyện cô để tên của Thịnh Hành trong danh bạ là anh trai 2, Lục An An lập tức nhận được rất nhiều sự quan tâm. Hai người vừa trở thành người phát ngôn sô cô la, đêm đó toàn bộ sản phẩm đều được bán hết sạch sành sanh.
Lục An An có lợi hại hay không thì cô không biết, nhưng cô biết rõ fans của Thịnh Hành thật sự rất lợi hại.
Mới chỉ qua có một ngày thôi mà đã có thể mua hết toàn bộ đống sô cô la trong cửa hàng, cũng thật là tuyệt vời.
Thậm chí chỉ cần tùy ý lướt lướt Weibo cũng có thể thấy có người đăng hóa đơn mua hàng của mình lên mạng, tất cả đều được gắn thẻ Thịnh Hành, trong hóa đơn toàn bộ đều là các loại sô cô la đủ loại mùi vị, toàn bộ đều của cùng một thương hiệu.
Có người không mua được dòng sô cô la trong video anh đóng thì chuyển qua mua luôn cả mấy dòng khác của nhãn hàng.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng là người phát ngôn cho toàn bộ các sản phẩm của nhãn hiệu này.
Cứ coi như lập thêm công trạng cho anh trai đi.
Lục An An bị mọi người trêu chọc cả một ngày.
Ngoại trừ Lục Diên.
Đến tận sáng hôm nay Lục Diên mới nhìn thấy video, sau khi xem xong, khuôn mặt trong nháy mắt đen sầm lại.
Lâm Nhược Tinh nhìn anh, lén lút gửi tin nhắn cho Lục An An.
Lâm Nhược Tinh: [ Chắc lát nữa anh em sẽ qua tìm em đó. ]
Lục An An: [ ? ]
Cô vừa mới gửi lại cho Lâm Nhược Tinh một dấu chấm hỏi thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
...
Lục An An lo sợ bất an đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Lục Diên đang đứng nhét hai tay ở trong túi ở ngoài cửa.
Cô khựng lại, mở cửa thò đầu ra: "Lão đại?"
Lục Diên: "Ở nhà làm gì?"
Lục An An: "Hôm nay em phải vẽ bản thiết kế, sao thế ạ?”
Lục Diên hít sâu một hơi, đè nén lại lửa giận của mình: "Không có gì, buổi tối qua dùng cơm."
"Ồ." Lục An An gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."
Cô nghiêng người cho Lục Diên đi vào: "Anh có muốn vào nhà không?”
Lục Diên: "Không vào."
Anh liếc nhìn Lục An An, híp nửa đôi mắt lại, hỏi: "Ngày mai là concert của Thịnh Hành, em nhất định muốn đi xem?"
"Muốn."
Cơ tim Lục Diên tắc nghẽn hai giây, thở dài: "Được thôi, đi thì đi."
Đôi mắt của Lục An An cong cong cười: “Cám ơn anh trai."
Lục Diên xoa xoa đầu của cô: "Ừm, anh đi làm cơm đây."
"... A."
Lục An An và Lâm Nhược Tinh đối mắt nhìn nhau, Lâm Nhược Tinh lắc lắc đầu với cô.
Lục An An thấy anh không nói tới chuyện videp thì cũng không tự mình nhảy vào hố lửa.
Chờ sau khi Lục Diên và Lâm Nhược Tinh đi vào nhà bếp, Lục Diên nhìn con cá trước mặt, vừa thu dọn vừa hỏi: "...Anh đã già rồi sao?”
"A?"
Lâm Nhược Tinh khiếp sợ nhìn anh.
“Anh nói gì thế?”
Lục Diên nói: "Bây giờ mấy video quảng cáo còn phải quay như vậy sao?”
Lâm Nhược Tinh: "..."
Cô ấy suy nghĩ một chút, nhắc nhở Lục Diên: "Anh đã quên quảng cáo lần trước mà anh đóng với em như thế nào rồi à?"
Lục Diên nghẹn họng.
Anh liếc nhìn Lâm Nhược Tinh.
Lâm Nhược Tinh còn lâu mới sợ anh, cô ấy khẽ cười, ôm Lục Diên hôn một cái, dụ dỗ nói: "Anh biết rõ An An thích Thịnh Hành mà, anh ngăn làm gì?"
Cô ấy hỏi: "Mấy lời lần trước em nói với anh ấy, có phải là anh đã quên toàn bộ rồi hay không?”
Lục Diên không lên tiếng.
Anh đương nhiên chưa quên.
Nhưng anh chỉ là cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.
Lâm Nhược Tinh cười, an ủi anh.
"Được rồi." Cô lại hôn Lục Diên thêm một cái: "Đủ chứ?"
Đôi con ngươi của Lục Diên nặng nề nhìn cô ấy, đáy mắt như có ánh lửa nhen nhóm, anh cúi đầu nhìn dáng vẻ giờ phút này của Lâm Nhược Tinh, bàn tay vốn đặt trên vòng eo của cô hơi hơi dùng sức, cúi đầu hôn xuống.
Ánh đèn trong phòng bếp vô cùng ấm áp chiếu lên trên người hai người, khung cảnh có vẻ đặc biệt ấm áp.
. . .
Chờ tới lúc Lục An An đi qua, cơn tức giận của Lục Diên đã hoàn toàn tiêu tan.
Lúc nhìn cô sắc mặt cũng đã khá hơn nhiều.
Trong nháy mắt, trái tim của Lục An An cứ như được đặt về vị trí cũ.
Sau khi ăn cơm xong, Lục An An ảo não trở về nhà của mình ở bên kia.
Cô không dám trêu chọc Lục Diên , còn Lục Diên... Anh cũng không kiếm chuyện với cô.
Không có lý do gì khác, Lâm Nhược Tinh có rất nhiều thủ đoạn dụ dỗ người, cô ấy phân tán phần lớn sự chú ý của Lục Diên.
Ngày Thịnh Hành tổ chức concert.
Lục An An đến nơi rất thuận lợi, trước khi vào cô còn gặp mặt Trần Giai một lúc để đưa cho cô ấy một tấm vé.
Trước kia lúc chuẩn bị bán vé, Lục An An đã bảo Trần Giai không cần chen mua, cô ấy cũng giống cô là fan trung thành của Thịnh Hành, một tấm vé mà thôi, Lục An An hoàn toàn có biện pháp thu phục.
“Cậu ngồi ở chỗ nào vậy?”
Lục An An chỉ chỉ: "Tớ chỉ có thể đi qua chỗ vip bên kia ngồi thôi, không thể ngồi cùng một chỗ với cậu."
Cô nhìn Trần Giai: "Cậu nhớ quay chụp nhiều ảnh một chút nha."
Trần Giai cười: "Được."
Cô cong cong môi nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ chụp thật nhiều thật nhiều ảnh.”
"Vâng vâng."
Sau khi dặn dò xong xuôi, Lục An An mới từ bên kia chạy vào trong.
Vừa đi vào điện thoại của Thịnh Hành liền tới.
"Đến rồi?"
“Dạ.”
Giọng nói của Lục An An nhẹ nhàng: "Thịnh Hành, em ở dưới sân khấu chờ anh nha."
Trong lòng Thịnh Hành hơi động, dưới đáy mắt đầy ý cười: "Có muốn vào hậu trường không?"
Lục An An hơi sửng sốt: "Hậu trường ấy ạ?"
“Qua phòng trang điểm bên này đi, tôi đang trang điểm, có muốn vào xem một chút không?”
Lục An An chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Có thể đi vào sao?"
"Đương nhiên, em có vào không?"
"Có có."
Lục An An muốn đi.
Sau khi cô nói với Lục Diên một tiếng, Lục Diên nhìn cô vài lần, vừa định từ chối tay lại bị Lâm Nhược Tinh véo một cái.
Lục Diên: "... Một mình em vào?”
Lục An An: "Nếu không thì anh cũng vào với em nhé?"
Lục Diên: "Không đi.”
Anh mặt lạnh: "Bọn anh đưa em vào."
Lục An An "Ồ" một tiếng: "Được ạ."
Ba người cùng nhau đi tới mép vào hậu trường, lúc Lục Diên nhìn thấy Dương Dương đi ra đón liền xoay người rời đi,
Lục An An cười cười, nhìn Dương Dương nói: "Đi thôi ạ."
Dương Dương gật đầu: "An An, hôm nay nhìn em rất xinh đẹp nha.” Lục An An: "... Hôm nay em rõ ràng rất biết điều."
Hai người nói xong cũng vừa lúc đi tới phòng trang điểm của Thịnh Hành.
Vừa mới đi tới cửa Lục An An đã nhìn thấy người đàn ông chói mắt khiến cô luôn động lòng.
Sau khi nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Thịnh Hành quay đầu nhìn lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục An An vừa muốn đi tới, Thịnh Hành đã đứng dậy bước qua.
Anh bước từng bước từng bước, Lục An An còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã ở dưới con mắt của mọi người bị Thịnh Hành lôi đi.