Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 297

Chương 297 -
Chương 297 -

[ Không chịu được nữa không chịu được nữa rồi, mọi người mau tránh ra, mị biến thành chanh tinh rồi!!!]

[ Má ơi, vậy mà Thịnh Hành lại có thể sễn rện đến như thế? ]

[ Anh trai!! Rốt cuộc thì anh cũng xuất hiện rồi. ]

[ Mị không thể chịu được nữa, đây là câu chuyện tình yêu sến súa gì đây tròi! ]

Không chỉ có fans không chịu được, Weibo của Lục An An cũng vang lên tiếng thông báo.

Lúc đọc được câu kia của Thịnh Hành, cô chỉ có thể đè nén lại khóe môi của mình, đè ép cả nửa ngày cuối cùng vẫn không nhịn được, cuối cùng cô đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch môi nở nụ cười.

Bỗng dưng, cô lại đối diện với tầm mắt của Thịnh Hành, anh cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, là cửa số phía cô đang ngồi.

Nụ cười trên mặt Lục An An cứng đờ, vừa định nói chuyện, Lâm Nhược Tinh ở đằng trước lại hét lên một tiếng.

"Trời ạ."

Lục Diên: "Sao thế?"

Lâm Nhược Tinh nhìn anh, trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Đợi chút nữa em sẽ nói cho anh, bây giờ anh cứ tập trung lái xe đi đã.”

Cô cảm thấy, nếu như mình nói ra, không chừng hôm nay chỗ này sẽ xảy ra tai nạn xe cộ mất.

Lục Diên: "..."

Một lần nữa có dự cảm không tốt lắm.

Cuối cùng, toàn bộ đám người Thịnh Hành đều đi tới nhà của Lục Diên.

Chuyện trên mạng đều đã được khống chế khá tốt, còn về chuyện livestream thì bây giờ chưa đến giờ.

“Em định livestream một mình hay là hai người?"

Du Nguyên hỏi: "Anh đề nghị nên livestream hai người.”

Đường Nghi cũng gật đầu: "Ừ, chị cũng thấy thế, bây giờ không lưu hành việc cứ có chuyện là gọi phóng viên mở họp báo như trước nữa rồi, hai đứa cứ livestream luôn đi."

Dĩ nhiên Lục An An và Thịnh Hành không có ý kiến gì.

Lục Diên liếc nhìn hai người, cũng không nói gì.

“Được rồi, vậy hai đứa làm đi.”

“Livestream vào hôm nào ạ?”

"Ngày kia đi, sáng ngày mai cho hai đứa nghỉ ngơi một ngày."

“Vâng ạ.”

Đường Nghi nhìn hai người, trêu chọc nói: "Livestream của các em còn chưa mở mà từ hôm qua đến bây giờ chị đã nhận được rất nhiều lời mời rồi.”

“Dạ?”

Đường Nghi nói: "Bọn họ hỏi chị An An và Thịnh Hành có muốn tham gia gameshow hay không, lên đó show ân ái.”

Lục An An: "..."

Thịnh Hành: "..."

Lục Diên vừa mới từ phòng bếp đi ra ngoài liền nghe trọn một câu này.

Bước chân của anh hơi hơi dừng lại, nhìn Lục An An, nói: “Muốn đi thì đi đi, anh sẽ không ngăn em đâu.”

Lục An An còn chưa chuẩn bị xong tâm lý cho mình, cô ngẫm nghĩ, nói: “Để em nghĩ đã, dù sao cũng không vội."

“Ừm.”

Thịnh Hành không ngồi ở đây lâu, anh còn cần phải về phòng làm việc giải quyết một số chuyện,

Nhìn qua thì chuyện lần này không có vấn đề gì lớn, nhưng có một vài hợp đồng người phát ngôn và hợp đồng linh tinh khác cần anh tự về ứng phó.

Có rất nhiều hợp đồng lúc anh ký có đi kèm một loại yêu cầu là anh không được hẹn hò.

Thịnh Hành đã ký kết, thật ra trong tình huống bình thường anh thường không đồng ý với điều kiện như vậy, nhưng có một số hợp đồng không thể tránh khỏi, cho nên anh vẫn phải về gọi điện thoại trao đổi một chút với các công ty có yêu cầu kia.

Sau khi Thịnh Hành rời đi,

Lục An An chớp chớp mắt nhìn Lục Diên.

Lâm Nhược Tinh cười: "Chị về phòng trước, hai anh em các em nói chuyện đi nhé.”

Lục An An mắt cún con nhìn cô ấy, dùng ánh mắt đáng thương để biểu đạt nội tâm của mình.

―― Chị Nhược Tinh, cứu em với.

―― Không cứu được.

Đối với việc này, Lâm Nhược Tinhcũng bất lực.

Cô ây thật sự cũng muốn muốn cứu Lục An An, nhưng cũng không có cách nào nha.

Lục An An chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhược Tinh trở về phòng, cô quay đầu nhìn Lục Diên: "Anh, anh cứ mắng cứ chửi em đi, em chịu được.”

Lục Diên: "..."

Anh không còn gì để nói trừng mắt nhìn Lục An An: "Ở trong lòng em, anh là loại người không nói lý như thế à?”

Nghe vậy, Lục An An lập tức đổi giọng: "Dĩ nhiên không phải rồi."

Kỹ năng thả rắm cầu vồng nói khoác của cô không kém đâu nhé.

“Ở trong lòng của em, anh chính là người có ký ‘Nhất’ trên thế giới này, cũng là người tốt nhất toàn thế giới."

Lục Diên ha hả một tiếng: "Cái này là mấy lời tâng bốc em vẫn hay với với Thịnh Hành đi.”

Lục An An: "Vô dụng với anh sao?"

Lục Diên nghẹn họng, nhìn bộ dáng này của cô, có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy bây giờ mình không thể cười được, thế là anh lại nhịn xuống, bằng không cô sẽ càng làm càn.

“Em nói rõ cho anh biết, hai đứa bắt đầu lén lén lút lút ở bên nhau từ lúc nào?”

Lục An An sờ sờ chóp mũi, suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được một khoảng thời gian rồi ạ.”

“Từ lúc nào?”

Lục Diên hơi nhíu mày: "Khó trách, lúc ăn tết em còn muốn gọi Thịnh Hành tới nhà ăn cơm, anh còn yên tâm để cho hai đứa đi ra ngoài chơi, kết quả hai đứa lúc đó đã hẹn hò rồi?”

"... Dạ."

Lục An An vô cùng chột dạ.

Giờ phút này Lục Diên vô cùng hối hận, vô cùng vô cùng hối hận.

Anh vẫn cảm thấy Lục An An còn nhỏ, Thịnh Hành muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi đi, thỉnh thoảng anh cũng rất văn minh, còn để lại không gian riêng cho hai người ở chung, hơn nữa anh cứ nghĩ với lá gan kia của Lục An An thì cô hẳn sẽ không dám làm ra chuyện gì quá phận sau lưng mình.

Kết quả thì hay rồi ―― hai người này thế mà lại cứ như vậy lặng lẽ ở bên nhau rồi, anh thật đúng là đồ ngốc mà, lại không nghi ngờ một chút nào.

Anh còn một mực nghĩ, nhất định phải để Thịnh Hành theo đuổi Lục An An lâu thật lâu, em gái nhà anh đáng được như vậy.

Lục Diên vừa nghĩ tới đó, lại cảm thấy cơ tim tắc nghẽn.

Em gái của mình không có cốt khí còn có thể làm sao, làm anh trai thật khó quá đi mà.

Lục An An thấy anh như vậy, nắm chặt áo của Lục Diên làm nũng: "Anh, anh đừng nóng giận mà, em đây không phải là vì tình cảm khó tự kiềm chế sao?"

"Em nói cái gì?"

Lục Diên quả thực là không thể tin được điều mình vừa nghe thấy, anh nghiến răng, lặp lại từng chữ từng chữ quan trọng nhất: "Tình! Cảm! Khó! Tự! Kiềm chế? !"

Lời này cũng mệt Lục An An nói ra được.

Lục An An nháy mắt: "... Em nói sai rồi sao?"

"Em thân là sinh viên đại học khoa tiếng Trung mà lại có thể dùng từ như vậy?"

Lục An An: "Bây giờ em còn chưa biết mình có đủ điểm để tốt nghiệp hay không nè.”

Lục Diên: "Anh không so đo cai này với em nữa, anh sợ mình sẽ bị em tức chết mất.”

Hai anh em trầm mặc một lát.

Lục Diên khoát khoát tay, nói: "Được rồi, thật không biết phải nói gì với em nữa.”

Anh hít sâu một hơi: “Em hẹn hò thì hẹn hò đi, nhớ tự bảo vệ tốt mình là được."

Nói xong, anh nhìn Lục An An: "Còn có một chuyện ―― "

“Dạ?”

“Nếu Thịnh Hành dám bắt nạt em, nhớ nói với anh.”

Nghe vậy, Lục An An cười.

Cô vội vàng nói: "Vâng ạ, em nhất định sẽ báo cho anh biết.”

Lục Diên "Ừ" một tiếng: "Đi gọi điện thoại cho cha mẹ đi, anh đi xem chị Nhược Tinh của em."

"Đi thôi đi thôi."

Lục An An gọi điện thoại cho cha Lục mẹ Lục.

Đối với việc cô hẹn hò với Thịnh Hành, mẹ Lục không có ý kiến gì, tuy cha Lục có nhưng đều bị mẹ Lục chặn lại hết.

Ai cũng không thể ngăn cản con gái của bà nói chuyện yêu đương với idol, đây là chuyện tốt đó.

An An thích là được.

Sau khi nói chuyện với cha mẹ xong, Lục An An đột nhiên cảm thấy lo lắng cho Thịnh Hành bên kia.

Lúc ở trên máy bay Thịnh Hành và Du Nguyên vẫn luôn thương lượng việc này, khi đó cô ở bên đã nhắm mắt lại nghe lén không ít.

Lục An An đang suy nghĩ xem mình có nên giử một tin nhắn hỏi thăm Thịnh Hành hay không, trên Weibo đã nhảy ra một tin tức.

Lục An An: ? ? ?

Bình Luận (0)
Comment