Lúc cô đang suy nghĩ, Lâm Nhược Tinh gõ cửa vào phòng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy tin tức trên màn hình điện thoại di động Lục An An.
Lâm Nhược Tinh dừng một chút, hỏi: "Thật hay giả thế?"
Cô ấy cũng tò mò nha.
Vừa rồi cô ấy và Lục Diên cũng nhìn thấy tin tức kia, nói thật, cô ấy cũng rất hiếu kỳ đó.
Vậy ra những điều Lục Diên nói là thật sự.
Từ ngày mới biết Lục An An thích Thịnh Hành, Lục Diên đã điều tra Thịnh Hành một phen, muốn tìm hiểu thật kĩ về con người của anh và cả bối cảnh gia đình anh.
Cũng chính bởi vì vậy, ngày trước anh ấy mới nói ra lời nhắc nhở Lục An An rằng Thịnh Hành không đơn giản.
Người có bối cảnh gia đình như vậy, nghĩ cũng biết không thể đơn giản được.
Hơn nữa họ hàng của Thịnh gia rất nhiều, nghe nói Thịnh Hành vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong nước, rất ít khi ra nước ngoài.
Nguyên nhân cụ thể không có ai hiểu rõ, nói tóm lại, Lục Diên cảm thấy bối cảnh gia đình này quá phức tạp, không thích hợp với Lục An An.
Nghe thấy Lục Diên nói như vậy, Lâm Nhược Tinh cũng có thể hiểu được một hai.
Nhưng Lục Diên cũng chỉ là suy đoán mà thôi, rốt cuộc tình huống cụ thể như thế nào còn cần Thịnh Hành tự mình xác nhận nữa.
Bây giờ vừa thấy có dưa béo để ăn, cô ấy cũng không nhịn được qua hóng hớt với Lục An An.
Lục An An lắc đầu, nhìn cô ấy: "Em cũng không biết."
Cô nói: "Nhưng em có cảm giác đây là sự thật."
Lâm Nhược Tinh: "Em không hỏi sao?”
Lục An An lắc đầu: "Không phải Thịnh Hành vừa về nước sao, em nghĩ bây giờ hẳn anh ấy đang rất bận, em ngại hỏi.”
Lâm Nhược Tinh dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu cô, nói: "Lúc đang hẹn hò ấy, em không cần phải ngoan như vậy đâu."
Cô ấy nói: "Có thể tùy hứng một chút."
( tùy hứng: thích làm gì thì làm)
Lục An An cười: "Em biết, chỉ là, em thấy để đến tối hỏi cũng được.”
Mặc dù cô cũng hiếu kỳ, nhưng tối nay hỏi cũng được không phải sao.
Lâm Nhược Tinh hiểu ý của cô: “Được rồi, em làm thế cũng được.”
Cô ấy ngồi cùng Lục An An nói chuyện một lát mới ra ngoài.
Đến lúc tối muộn, sau khi Lục An An rửa mặt xong định đi ngủ, Thịnh Hành mới gọi điện thoại tới.
Cả một buổi chiều Thịnh Hành đều liên tục bận rộn giải quyết công việc.
Du Nguyên thật sự không biết nên nói gì, chuyện cần ứng phó so với trong tưởng tượng của anh ấy phức tạp hơn rất nhiều.
Vốn Du Nguyên còn định bàn bạc lại với mấy thương hiệu kia một chút, vậy mà Thịnh Hành chỉ gọi cho bên kia một cú điện thoại, sau đó từ sau cuộc điện thoại đầu tiên đó, thái độ của đối phương lúc ban đầu còn rất bình thường nhưng đột nhiên càng về sau lại càng tốt.
Thịnh Hành và Du Nguyên liếc mắt nhìn nhau, thế mới biết trên mạng lại có tin nóng mới về Thịnh Hành rồi.
Sau đó toàn bộ phòng làm việc vẫn luôn vang lên tiếng chuông điện thoại không dứt từ giới truyền thông, toàn bộ bọn họ đều muốn hỏi ―― tin nóng trên mạng kia là thật sao, Thịnh Hành thực sự là người thừa kế của tập đoàn đá quý kia sao?
Du Nguyên xem như cũng biết rõ bối cảnh của Thịnh Hành, lúc nghe được tin này cũng không nhịn được hít vào một hơi.
Anh ấy nhìn Thịnh Hành, thấp giọng hỏi: "Đối phó thế nào bây giờ?"
Thịnh Hành: "Xem xem phản ứng của các cư dân mạng và hướng đi tiếp theo đã.”
“Ok.”
Đám người Dương Dương lại bắt đầu bận túi bụi, tin nóng trên mạng càng ngày càng nhiều, càng đọc mấy tin sau đó về mình Thịnh Hành lại càng không thể không khâm phục năng lực của các cư dân mạng.
Mấy cái tin từ năm nào mà bọn họ cũng có thể móc ra được nữa, làm sherlock mạng cũng không dễ dàng mà.
Đợi tới khi hết bận, Thịnh Hành ngay lập tức gọi điện thoại cho Lục An An.
"Thịnh Hành."
Giọng nói của Lục An Anrất êm dịu, nghe cũng rất thoải mái.
Thịnh Hành nở nụ cười: “Còn chưa nghỉ ngơi à? Không phải em bị chênh lệch thời gian sao?"
Lục An An bĩu môi: "Em vừa tính đi ngủ thì anh gọi điện tới mà.”
“Chỗ của anh đã xong chưa?”
Thịnh Hành đáp một tiếng: “Cũng hòm hòm rồi.”
Anh thoáng ngừng một lát, thấp giọng hỏi: "Em không có gì muốn hỏi anh à?”
Lục An An cười, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nói: "Có nha, có rất rất nhiều, nhưng mà em muốn xem anh có muốn tự nói ra hay không thôi.”
Thịnh Hành mỉm cười: “Mấy tin nóng trên mạng đó, có tin thật, cũng có tin giả.”
Lục An An kéo dài âm cuối: "A~?"
Mắt của cô sáng rực lên: "Cái nào là thật cái nào là giả?”
Thịnh Hành mỉm cười: “Em đã thấy ảnh chụp chưa?"
"Có ạ."
“Đó là mẹ anh.”
Thịnh Hành suy nghĩ một chút, nói: "Lần trước lúc về nước bà ấy còn hỏi về em nữa.”
“A?"
Lục An An khiếp sợ không thôi: "Vậy anh đã nói cái gì?"
Thịnh Hành cười: "Mẹ của anh hỏi chuyện về bạn gái của anh không phải là việc bình thường sao?"
Lục An An: "..."
thật sự là chuyện bình thường, nhưng khi nghe từ trong miệng Thịnh Hành sao cô lại cảm thấy rất bất ngờ nhỉ.
Lục An An cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Cô há miệng thở dốc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy, anh đã nói gì?”
Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười: "Nói cái gì cơ?"
Lục An An ai nha một tiếng, "Thịnh Hành!"
Thịnh Hành cười, thấp giọng nói: "Cuốicùng cũng có chút thái độ rồi.”
Anh hỏi: "Vừa rồi lúc đọc được mấy tin đó sao em không hỏi anh?”
“Em sợ anh đang bận mà.”
Thịnh Hành hơi ngẩn ra, hiểu được tâm lý của cô.
Anh trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "An An, chỉ cần là điện thoại của em, cho dù anh có đang bận cũng sẽ nghe máy.”
Anh nói: "Chúng ta đang hẹn hò, em không cần lo lắng sẽ làm phiền tới anh, coi như em có quấy rầy thì đó cũng là chuyện đúng lý hợp tình, đây là chuyện một người bạn gái được phép làm.”
Nghe vậy, Lục An An vùi đầu ở trên gối, vân vê chăn, bên tai là giọng nói trầm thấp của Thịnh Hành, trong lòng cô thấy thoải mái không ít.
"Thế nhưng mà, em sợ ―― "
"Sợ cái gì?"
Thịnh Hành nói: "Đây là lần đầu tiên em nói chuyện yêu đương, anh cũng vậy, không có gì phải sợ cả.”
Sự chú ý của Lục An An lập tức bị dời đi.
“Anh nói cái gì?" Cô kinh ngạc hỏi: "Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương á?"
Thịnh Hành: "..."
Anh nghẹn họng, trầm mặc vài giây, hỏi: "Anh nhìn rất giống một tay già đời trong tình trường à?”
Nghe thấy chất vấn của Thịnh Hành, Lục An An xấu hổ im lặng.
Cô á khẩu không trả lời được, giải thích: "Không phải, em không có ý đó, chỉ là ―― "
Nói xong lời cuối cùng, Lục An An cũng không biết mình nên nói cái gì, chỉ có thể ném một câu cho Thịnh Hành: "Anh hiểu ý em mà?”
Chủ yếu là vì tuổi tác của Thịnh Hành, cho nên khi anh nói mình chưa từng hẹn hò với ai, cô thật sự cảm thấy quá quỷ dị.
Lục Diên còn có thể giải thích được, anh ấy từ khi học trung học phổ thông đã yêu sớm, sau khi chia tay không quen bạn gái nữa đều là vì còn nhớ mãi không quên.
Nhưng Thịnh Hành thì… Anh như thế thật không giống đàn ông bthg mà.
Nghĩ nghĩ, Lục An An chột dạ sờ mũi một cái.