Chương 314
Editor và Beta: Khánh Linh
Xấu hổ lúng túng dĩ nhiên là xấu hổ lúng túng, nhưng cũng may Lục An An và Lâm Nhược Tinh không xấu hổ, hai người đối diện nhìn nhau, còn rất tự nhiên chào hỏi.
"Chị Nhược Tinh, chị có từng nghe nói qua chưa?”
Lâm Nhược Tinh phối hợp: "Em nói đi.”
Mặt mày Lục An An cong cong: “Em nghe nói bất cứ ai đến công viên trò chơi này đều sẽ tới ở chỗ này mua kem, nếu không ăn thì có nghĩa là hôm đó đi chơi không vui vẻ."
Nói xong, Lục An An gật đầu nói: "Em vừa thấy trên app giới thiệu nói thế đó, còn chị thì sao?”
Lâm Nhược Tinh: " Chị cũng vậy, cho nên chị mới kéo anh của em đến đây, cũng tại trước đó không nhìn thấy nên bỏ qua."
Lục An An: "Thật trùng hợp nha."
Lâm Nhược Tinh: "Đúng đấy."
Các fans: Ha ha ha ha ha chúng ta cũng nhìn các ngươi biên soạn.
Có Lâm Nhược Tinh và Lục An An phối hợp, hai chàng trai mang theo bạn gái xếp hàng mua kem, sau khi mua xong lại từng người tách ra.
Không để lỡ chút thời gian nào.
Sau khi tách ra, Lục An An đưa kem vào miệng nếm thử, quay đầu nhìn Thịnh Hành: "Ngon quá."
Nhìn nụ cười trên mặt cô, Thịnh Hành bật cười: "Vậy thì tốt."
Lục An An đưa kem đến bên miệng anh, mắt sáng rực lên: "Anh cắn một miếng đi.”
“Ừm.”
Thịnh Hành cắn lên chỗ Lục An An vừa cắn, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục An An, ý vị thâm trường nói: "Quả thật rất ngọt."
Mặt Lục An An hồng hồng, hai lỗ tai cũng hiện ra ửng đỏ.
Cô hàm hồ "Ừ" một tiếng: "Tất nhiên rồi, trên mạng nhất định sẽ không nói sai.”
Đến lúc này rồi mà Lục An An còn không quên câu chuyện mình vừa nói bừa ra.
Nghĩ nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn về chuyên viên quay phim và máy quay phim, vẻ mặt thành thật nói: "Mọi người cũng biết nhỉ! Những ai tới đây chơi đều phải ăn một cây kem, như vậy thì ngày đi chơi đó mới trọn vẹn và vui vẻ.”
Các fans: Bọn tui sẽ phối hợp diễn xuất với cô.
Lục An An nói xong, bản thân cũng có chút ngượng ngùng, kéo tay Thịnh Hành, nhanh chóng dời đi đề tài.
Thịnh Hành phối hợp với cô, cười cười theo sau chuyển đề tài câu chuyện.
Công viên trò chơi này không hạn chế những người khác ra vào, tổ tiết mục cũng không bao trọn công viên này cho bọn họ, chủ yếu là vì chương trình cũng muốn có tương tác cho nên không làm như vậy.
Hai người chơi các trò chơi thoải mái nhẹ nhàng, đi tới nơi chiếu phim trong công viên.
Lục An An vẫn luôn cảm thấy nơi chiếu phim của công viên trò chơi rất thú vị, bây giờ vừa đi vừa tràn đầy phấn khởi.
Sau khi cùng Thịnh Hành tới nơi, cô còn được Thịnh Hành tặng hoa.
Lục An An ngoài ý muốn nhìn anh: "Anh chuẩn bị lúc nào vậy?”
“Lúc em và Lâm Nhược Tinh đi toilet .”
Lục An An bật cười, trong tay cô cằm một bông hoa nhỏ: “Anh của em cũng có chuẩn bị gì đó à?”
“Không biết nữa.”
Lục An An cười, liếc nhìn máy quay phim: "Được rồi, em rất thích, cảm ơn anh."
Thịnh Hành nhéo nhéo khuôn mặt của cô, không lên tiếng.
Sau khi xem xong hai giờ phim điện ảnh, hai người tuy không có nhiều trao đổi nhưng lại không thể tin khiến cho người ta cảm thấy rất hài hòa.
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp cũng theo sau bọn họ xem phim hai giờ, chỉ cảm thấy rất chi là thoải mái, là loại thoải mái không nói ra được thành lời.
Lục An An và Thịnh Hành đi cùng nhau, có một loại ăn ý mà người khác không thể nào có được.
Các fans xem bọn họ đến giờ đã không thể không khuất phục.
Ban đầu bọn họ còn cảm thấy hai người này không thích hợp cho lắm, nhưng đến lúc này các cô ấy đều đã không còn gì để chê trách, cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.
Sau khi rời khỏi công viên giải trí, cả hau đôi vẫn tách ra như cũ.
Thịnh Hành chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến cho Lục An An, hai người ăn cơm giữa khoảng trời mênh mông coa vút, nhìn vào vừa tao nhã lại xa hoa.
Lục An An nhìn nhà hàng, lại kinh ngạc nhìn Thịnh Hành.
Cô không hề nghĩ tới, chỉ qua một buổi trưa mà người này lại có thể làm nhiều thứ như vậy.
Thịnh Hành cười cười: "Qua xem có thích hay không."
“Vâng ạ."
Các fans nhìn vào cảnh tượng này, trong lòng gào thét.
[ A a a a a a mị biết cái nhà hàng này! ! Chỗ này phải hẹn trước mới được đó! Thịnh Hành cũng quá trâu bò đi. ]
[ Ô ô ô ô tui cũng muốn được ăn cơm Tây với anh trai, hâm mộ An An quá đi. ]
[ Ui cha lãng mạn quá đi!]
[ Tui nhớ có lần xem trên tivi thấy giới thiệu chỗ này bò bít tết ngon lắm luôn, không phải tối hôm qua Lục An An còn nói là mình muốn ăn ăn bò bít tết đó. ]
[ Lại biến thành chanh tinh nữa rồi.]
[ A, Thịnh Hành thật sự đúng là quá hiểu lòng người mà.]
Nhưng đây vẫn chưa phải là toàn bộ.
Sau khi hai người ăn bữa tối lãng mạn xong lại ăn sang đồ ngọt.
Lục An An vui mừng nhìn Thịnh Hành: "...Sao lại có cả kem nữa ạ?”
Thịnh Hành cười: "Vui vậy sao?"
Lục An An: "Tất nhiên rồi, anh không biết chứ, anh quảnh rõ nghiêm.”
Thịnh Hành sờ sờ chóp mũi, cười đứng dậy: "Là anh sai, nghe nói kem ở chỗ này rất ngon, em ăn thử đi.”
"Vâng vâng."
Ăn ăn, Thịnh Hành đột nhiên nói: "Anh đi toilet một chút."
"Vâng ạ.”
Lục An An vừa ăn vừa ngắm ngía xung quanh.
Hai người ngồi ở bên bên cửa sổ, Thịnh Hành cũng không bao trọn cả nhà hàng, ở cách đó không xa cũng có rất nhiều người dùng cơm, nam nam nữ nữ đều không ít.
Bên cạnh bọn họ là máy quay phim, livestream vẫn còn đang mở.
Chếch chỗ cô ngồi có một chiếc Piano, cô nhìn qua chỗ đó, có một cô gái mặc một chiếc đầm đỏ đang kéo đàn violon.
Hẳn là để tăng thêm không khí thanh tĩnh tao nhã cho nhà hàng.
Tiếng đàn violon rất êm tai, Lục An An vẫn luôn hâm mộ người biết đàn violon, trước đây lúc cô học, mọi thứ cô đều học được chút da lông, chỉ riêng đàn violon là cô không học được, cô không có thiên phú và năng lực trong mảng này.
Lúc này nghe liền có chút mê mẩn.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên các vị khách khác trong nhà hàng đồng loạt kinh hô, Lục An An hoàn hồn, nhìn theo phương hướng mọi người đang nhìn, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Thịnh Hành.
Anh đã thay một bộ đồ khác, không phải là bộ đồ thoải mái ban nãy lúc ăn cùng Lục An An nữa, người đàn ông mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu với một chiếc quần tây thẳng thớm, dáng người anh cao lớn rắn rỏi, thân thể như ngọc xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Gương mặt của anh chính là bảng hiệu, Thịnh Hành hoàn toàn không cần phải làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần khuôn mặt của anh thôi cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lục An An kinh ngạc nhìn anh.
Sau khi nhận ra được ánh mắt của cô, Thịnh Hành cúi đầu nhìn lại, cưng chiều nở nụ cười.
Theo sát sau đó, anh ngồi xuống trước mặt Piano.
Trước mặt Thịnh Hành có một chiếc mic, không biết là do tổ tiết mục chuẩn bị hay là từ đầu đã có, anh cầm mic lên, nói: “Thật xin lỗi đã quấy rầy tới mọi người rồi."
Anh thoáng ngừng một lát, cười nói: "Tôi muốn vì bạn gái đàn một khúc, hi vọng mọi người không ngại."
Trong nhà hàng này cũng thường xuyên có người chủ động lên đài nên chuyện này cũng bình thường, không một ai cảm thấy có vấn đề.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vỗ tay: "Không ngại không ngại!"
"Thầy Thịnh, anh thật đẹp trai quá đi!”
"Thầy Thịnh cố lên."
Thịnh Hành mỉm cười: "Cảm ơn."
Ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn Lục An An, thấp giọng nói: "Tặng em."
Đôi mắt của Lục An An không chớp một cái, cứ nhìn anh như thế.
Nhưng biểu hiện trên mặt và ánh mắt đã bại lộ ra tất cả cảm xúc của cô.
Còn về phần các khán giả đang xem truyền hình trực tiếp thì đã hoàn toàn bị hành động này của Thịnh Hành làm cho không thể thở nổi.
[ Ô ô ô ô ô ô anh trai đã học được từ bao giờ vậy! Sao lại biết dỗ người như vậy nha.]
[ A a a a a Mị hâm mộ Lục An An quá đi! Mị muốn hô to một trăm lần. ]
[ Đêm nay, mị chính là Lục An An. ]
[ A a a a a a a a a a a a ngọt ngào quá đi!]
[ Mị đã biến thành chanh tinh. ]
[ Trước đây tôi còn cho là Thịnh Hành là một người không hiểu lãng mạn, bây giờ tôi mới biết, mình đã sai rồi! ]
[ Anh ấy không chỉ biết, mà còn một lần giết sạch chúng ta!]
[ Không chịu được nữa rồi không chịu được nữa rồi, thử hỏi có ai mà không muốn trở thành Lục An An cơ chứ! ! ! ]
...
Khán giả đều hô to không chịu nổi, nói thật, chính bản thân Lục An An cũng có chút không chịu nổi.
Cô nhìn người đàn ông trên sân khấu, chỉ cảm thấy một màn này chồng lên rất nhiều hình ảnh trước đó, đặc biệt khiến cho người khắc sâu ấn tượng.
Mỗi một chuyện Thịnh Hành làm ra đều khắc sâu vào trong lòng cô.
Người này, bất kể là anh làm cái gì, đều có thể khiến cho Lục An An mừng rỡ và cảm động.
Thịnh Hành biểu diễn một bài hát của mình. Lục An An đã từng nói cô rất thích bài này, nhưng trước đó anh vẫn luôn không có cơ hội đích thân hát cho cô nghe, đến bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội.
Sau khi một bài này kết thúc, Thịnh Hành từ trên sân khấu đi xuống, nhìn chăm chú Lục An An: “Thích không?"
Bên trong đôi mắt của Lục An An tràn đầy niềm vui và bất ngờ, nước mắt đong đầy: "Thích."
Mỗi một niềm vui bất ngờ anh tặng cho em em đều thích, chưa bao giờ không thích.
Thịnh Hành cười, cúi đầu hôn lên mắt của cô một cái, thấp giọng nói: "Vậy thì tốt."
Lục An An nắm quần áo của anh, mãnh liệt gật đầu.
Các fans lúc này đã hoàn toàn cạn lời, thật sự là, chua quá chua mà, các cô ấy đều không muốn xem nữa, thế nhưng mà... Lại không nhịn được muốn nhìn.
*
Sau khi rời khỏi nhà hàng, hai người lại quay về căn nhà nhỏ của mình.
Sau khi Lục An An và Thịnh Hành trở về còn phải nhận một lần phỏng vấn đơn độc, lúc này mới được nhân viên công tác cho về nghỉ ngơi.
Livestream đến mười giờ tối thuận lợi kết thúc..
Tập đầu tiên cũng theo đó kết thúc.
Sau khi kết thúc, đám người Lục An An cũng trong đêm về nhà.
Lúc về vẫn là đi hai người.
Lục An An ghé mắt nhìn Thịnh Hành : "Anh có mệt không?"
Thịnh Hành lắc đầu: "Không mệt."
Lục An An gật gật đầu, có chút cảm khái, nói: "Lát nữa anh còn phải lái xe về, đáng ra ban nãy anh nên để em lên xe của anh em.”
Lục Diên hỏi cô nhưng lại bị Thịnh Hành từ chối.
Thịnh Hành dở khóc dở cười, thấp giọng nói: "Không cần."
"A?"
Thịnh Hành nhéo nhéo tay của nàng, giọng nói nặng nề: “Kể cả có mệt mỏi hơn nữa anh cũng muốn được ở bên em thêm một lát.”
Lục An An nghe thấy thế, không một tiếng động giương lên khóe miệng.
“Thật ạ?”
"Ừm."
Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: "Anh đã bao giờ gạt em chưa?”
“Ừm, cái này thì thật không có."
Lục An An liếc nhìn điện thoại di động, nói: "Anh có biết không, sau hai ngày ghi hình này, hiện tại tất cả các fans đều đã biết... Thầy Thịnh là một cao thủ tình trường."
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: "Anh từ bao giờ đã trở thành cao thủ tình trường rồi?"
Lục An An bật cười: "Là mọi người nói vậy.”
Cô trêu chọc nói: "Chủ yếu là vì anh dỗ người giỏi quá mà, dáng vẻ rất chuyên nghiệp bài bản nha, tất cả các fans đều đã bị anh mê hoặc."
Thịnh Hành: "Anh lại không cảm thấy như vậy."
“Dạ?”
Thịnh Hành nói: "Anh hẹn hò là vì em, cho nên không hề chuyên nghiệp bài bản, mỗi lần anh dỗ dành người khác cũng chỉ có em mà thôi.”
Lục An An: "... ..."
Có trong một nháy mắt, Lục An An không kịp phản ứng lại.
Đây mà còn nói là không phải cao thủ à?!
Cô nhìn dáng vẻ nghiêm túc lại trịnh trọng khi nói ra lời này của Thịnh Hành, trái tim phanh phanh phanh nhảy lên, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Dáng dấp này của người này, thật sự quá thản nhiên mà
Có đôi khi càng là những hành động không cố sức, lại khiến cho người ta không chống đỡ được.
Cô nín lại khóe môi cứ muốn nhếch lên, không nhịn được nói: “Thịnh Hành, anh tạm thời đừng nói gì cả.”
Thịnh Hành nhíu mày.
Lục An An từng chữ từng chữ nói: "Bây giờ em có chút không chống đỡ được anh rồi.”
Thịnh Hành: "..."
Anh trầm thấp nở nụ cười: "Cái gì gọi là không chống đỡ được?"
Lục An An nháy nháy mắt, trêu chọc nói: "Chính là ý trên mặt chữ."
Cô chỉ nói: "Chờ mai này sẽ nói cho anh.”
Từ chỗ ghi hình về tới nhà còn cần một quãng thời gian, chờ xe chạy đến tầng dưới của khu chung cư, Thịnh Hành nhìn cô cởi đai an toàn, thấp giọng hỏi: "Bây giờ có thể nói chưa?"
"Nói cái gì ạ?"
Lục An An mất trí nhớ hai giây đồng hồ.
Thịnh Hành nhìn cô.
Lục An An cười, chủ động đến gần hôn anh một cái, làm nũng nói: "Vừa rồi, mấy lời mà anh nói… Khiến cho em rất muốn hôn anh.”
Nghe vậy, Thịnh Hành chủ động tới gần, thấp giọng dụ dỗ cô: "Vậy bây giờ em có thể hôn nhiều một chút rồi?"
"... ..."