Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 34

Chương 34 -
Chương 34 -

Trong khi mọi người đều đang khẩn trương luyện tập thì vòng thi đấu đoàn đội biểu diễn cũng được công chiếu ra.

Một đêm này, là lần thứ hai Lục An An trở thành người đạt được nhiều sự ủng hộ nhất trong cả một kỳ.

Biểu hiện nỗ lực cùng với biểu cảm, sức khống chế và cả tư thái của cô đều làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.

Không có một ai nghĩ đến, trong kỳ này lại có thể phát hiện ra một bảo tàng như thế.

Các fans mừng rỡ không thôi, chỉ trong một buổi tối, fans của cô tăng hơn hai trăm ngàn người, hơn nữa vẫn còn đang nhanh chóng tăng lên.

Một kỳ này qua đi lại có một đám người bị loại khỏi chương trình.

Sau khi tuyên bố kết quả ra, ký túc xá mấy người Lục An An vẫn tính may mắn, toàn bộ các thành viên trong ký túc xá đều vẫn còn ở trong chương trình.

Dụ Thư không bị loại, Hà Hiểu Sương. . . Cũng vẫn còn trong chương trình.

Kỳ thứ tư không còn là biểu diễn đoàn đội mà là thi đấu đơn độc từng người một.

Mọi người đều vùi đầu vào căng thẳng huấn luyện, nhưng mà tuần này không cần phải biểu diễn trên sân khấu, mặc dù tiết mục này là một tuần lại chiếu ra một lần, nhưng mà tổ làm chương trình lại chiếu theo kiểu luân phiên, một tuần là biểu diễn sân khấu, một tuần lại là những việc nhỏ hằng ngày của các thí sinh, sau khi công bố kết quả thì bọn họ còn có hai tuần để luyện tập cho nên tính ra thì thời gian của bọn họ đều khá đầy đủ.

Lần này Lục An An bốc thăm vào một bài hát tiếng anh.

Sau khi biết được bài hát cô chọn, trên mặt Hà Hiểu Sương hiện lên một nụ cười thần bí.

Lục An An cũng không nghĩ nhiều về ý nghĩa của nụ cười kia của cô ta.

Nhưng đến hai ngày trước khi phải biểu diễn, cô cuối cùng cũng biết được lí do Hà Hiểu Sương cười như vậy.

Nguyên chủ, không biết tiếng Anh.

Đây là điểm quan trọng nhất mà Lục An An trước đó không biết.

Hệ thống cũng không nói cho cô, đương nhiên, đây cũng là vì cô không để ý. Ban đầu cô chỉ mải buồn thương cho những chuyện mà nguyên chủ gặp phải, lại quên mất nguyên chủ từ nhỏ đã bị lừa bán đến vùng núi sâu xa, sau này lại còn bị đưa vào cô nhi viện sinh sống.

Cô bé này đi học cũng không được mấy ngày, ở đâu ra mà có thể biết được tiếng Anh cơ chứ.

Bây giờ cô có thể đi học đại học hoàn toàn là vì sau khi nguyên chủ trở lại Lục gia cố gắng học tập, mẹ Lục còn cho cô học thêm rất nhiều môn học ngoài, cô dùng sở trường của mình để thi vào trường, hơn nữa còn là sinh viên có điểm thấp nhất vào trường.

Còn chuyện Hà Hiểu Sương vì sao lại biết rõ cô không biết tiếng Anh đều là bởi vì trước đây có một lần ở trên lớp, giáo viên gọi cô đứng lên trả lời một vấn đề, nguyên chủ lúc đó đã dùng chút tiếng anh sứt sẹo của mình gập ghềnh trắc trở đọc một đoạn văn bản tiếng Anh, cho nên tất cả mọi người trong khoa đều biết —— cô không biết tiếng Anh.

Cũng là bắt đầu từ ngày hôm ấy, các bạn học trong lớp càng ngày càng hay chế giễu mỉa mai cô bé.

Đến cả tiếng Anh đơn giản cũng không biết mà cũng có thể vào học trong trường đại học danh tiếng của bọn họ, mọi người thậm chí còn hoài nghi cô là đi cửa sau vào học nữa.

Thực ra không phải vậy.

Nguyên chủ rất đơn giản chính là may mắn, trong kì thi mấy câu hỏi trắc nghiệm khoanh đúng đáp án, lại được cộng điểm nghệ thuật nên mới có thể vào trường.

Lúc đầu nguyên chủ thật ra cũng không định chọn chuyên ngành này, vẫn là lúc sau đột nhiên đổi ý.

"Tin tức quan trọng như thế, vì sao trước kia mày không nói?"

—— "Tôi cho rằng cô biết mà."

Lục An An: ". . . Taolàm sao mà biết được?”

Cô thật không còn gì để nói nữa rồi.

Nhưng đến lúc này rồi thì cũng không trách được ai, cô nhìn tin nhắn Úy Sơ Hạ gửi tới, còn cảm thấy có chút đau đầu.

Hiện tại. . . Hà Hiểu Sương đã đi rêu rao trong nhóm chat của lớp cho tất cả mọi người biết chuyện cô ta và cô tuần này sẽ cùng thi đấu hát đơn, còn khoe ra cô ta sẽ hát bài gì, lại tiện đường nói luôn Lục An An sẽ phải hát bài gì, hiện tại tất cả mọi người đều đang hớn hở náo nhiệt chờ đợi.

Lục An An liếc nhìn mấy người kia nói chuyện, lặng lẽ thoát ra ngoài không xem nữa.

Úy Sơ Hạ: [ An An! Bây giờ bọn họ còn lên tieba nói cậu không biết tiếng Anh, còn chế giễu hỏi nhau tại sao cậu lại muốn hát bài hát bằng tiếng Anh nữa chứ. ]

Lục An An: [ Ai nói tớ không biết tiếng Anh, sau khi bị cười nhạo lần trước tớ đã rất cố gắng học tập đó. ]

Úy Sơ Hạ: [ . . . A? Thật sao? Sao tớ lại không biết nhỉ. ]

Lục An An mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối: [ Đó là bởi vì tớ muốn cho các cậu một niềm vui bất ngờ đó, cho nên mới lén lút học. ]

Úy Sơ Hạ: [ Giống như chúng ta thời cấp ba có đúng không, là cái loại lên tiết học thì nghe một chút, lúc về nhà lại học đến xuyên đêm ấy hở. ]

Lục An An đối với cái ví dụ hình dung này của cô ấy tỏ vẻ khâm phục: [ Ừa, chính là như vậy đó. ]

Úy Sơ Hạ: [ An An, cậu thật quá đáng nha, đến cả tớ mà cậu cũng không nói, không phải tớ là bạn tốt của cậu hay sao? ]

Lục An An: [ Là bạn tốt nhất, chẳng qua là tớ sợ không thể học được tốt, nói ra chỉ khiến mọi người chê cười thêm cho nên mới không nói với ai cả, thôi đừng nói cái này nữa, tớ phải đi tập hát rồi. ]

Lục An An mới từ WC đi ra ngoài liền gặp Khúc Tĩnh đi vào.

"An An."

Cô ấy hô lên.

Lục An An gật đầu chào cô ấy một cái: “Sao thế?"

Khúc Tĩnh nói: "Thầy Thịnh đang tìm cậu đó."

"A?"

Khúc Tĩnh nhìn vào mắt cô, nhanh chóng nói: “Thầy Thịnh đang tìm cậu, cậu mau ra ngoài đi.”

". . . Ở đâu?"

Lúc đứng ở cửa ra vào Lục An An còn có chút nhỏ căng thẳng.

Vì sao Thịnh Hành lại đột nhiên tìm cô tới nói chuyện?

Dạo này cô rất thành thật nha, cũng không phạm bất kì sai lầm nào đi.

Nghĩ ngợi lung tung một lúc sau Lục An An mới gõ gõ cửa.

Sau khi nghe thấy bên trong nói cho vào cô mới đẩy cửa ra đi vào.

Vừa đẩy cửa ra, Lục An An đã thấy người đàn ông cách đó không xa đang đứng chờ mình.

Hôm nay anh vẫn vô cùng đẹp trai, anh mặc một bộ đồ màu xanh đậm, nhìn qua vừa trẻ trung lại năng động, lại có chút dịu dàng không nói nên lời.

Lục An An nhìn anh, tim đập nhanh lên gấp đôi.

Ô ô ô ô idol tại sao có thể soái như thế cơ chứ!

Đây cũng quá ghẹo người rồi.

"Thầy Thịnh."

Thịnh Hành đang gọi điện thoại, ra hiệu một chút cho cô chờ, Lục An An liền ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ anh.

Giọng nói của Thịnh Hành đặc biệt dễ nghe, lúc anh nói chuyện điện thoại, mỗi một chữ anh nói ra cứ tựa như đang nhảy nhót trên đầu quả tim của cô.

Lục An An cầm điện thoại di động, rất muốn rất muốn ghi âm lại.

Nhưng mà không được.

Cô không thể làm ra chuyện như vậy được, cô chính là một fans lý trí đó.

Phải tỉnh táo lên.

Sau một phút cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

Lục An An cảm thấy không thể chịu được nữa, cô bình tĩnh không nổi, ở trong cùng một gian phòng với idol, còn để cho cô nghe trộm đc idol nói chuyện điện thoại, bảo cô làm sao có thể bình tĩnh được bây giờ.

Cô liếc mắt lén nhìn sườn mặt của Thịnh Hành, ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, phác hoạ lên mặt mày trong trẻo lại thâm thúy của anh, cả người đẹp trai khiến cho chân của cô muốn mềm luôn.

Ừm, khuôn mặt anh trai hôm nay vẫn đẹp vững vàng như cũ!

Cô còn đang nghĩ ngợi lung tung, Thịnh Hành đã cúp điện thoại nhìn sang.

Vừa quay đầu lại, anh liền bắt gặp đôi mắt đang phát sáng lấp lánh của Lục An An.

Có chút khựng lại, Thịnh Hành mỉm cười nói: "Đợi lâu không."

"Không lâu không lâu." Lục An An căng thẳng khoát khoát tay: "Thầy Thịnh, thầy tìm em có chuyện gì không ạ?"

"Ừm."

Thịnh Hành đi đến bên cạnh ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía cô.

“Lần này em bắt được một ca khúc tiếng Anh?”

". . . Đúng ạ." Lục An An nhìn anh: "Sao thế ạ?"

Thịnh Hành trầm tư vài giây, nghĩ lại về mấy tin đồn mà mình nghe được kia, hạ mắt nhìn về phía cô ta: "Em và Hà Hiểu Sương có vấn đề gì không?”

Lục An An sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: ". . . Có ý gì?"

Thịnh Hành không hé răng.

Lục An An mím môi, im lặng một lát mới nói: "Bọn em là bạn học cùng lớp, còn ở chung một ký túc xá."

"Sau đó thì sao?"

Lục An An bị Thịnh Hành nhìn đến chột dạ: "Lần này, em tới tham gia cái tiết mục này là bởi vì đánh cược với cậu ta."

"Đánh cuộc gì?"

". . . Ai thua thì người ấy phải nghỉ học."

Sắc mặt Thịnh Hành hơi thay đổi, gật đầu hỏi: "Còn gì nữa không?"

Lục An An len lén xem xét mắt idol biểu tình, phỏng đoán Thịnh Hành hiện tại tâm trạng rốt cuộc là như thế nào, mới dám nói tiếp.

"Không có sau đó, chính là ai bị loại trước thì người đó thua."

Nói xong, cô vội vã bổ sung nói: "Em biết tiền đặt cược như vậy rất không chính chắn, cũng rất ngây thơ, thế nhưng. . . Lúc đó em bị tình thế bức bách, hơn nữa chắc cũng tại lúc đó em bị úng não nên mới đồng ý."

Cô len lút nhìn Thịnh Hành: “Thầy Thịnh, có phải là thầy tức giận rồi hay không?"

Thịnh Hành thu mắt lại, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới cười cười nói: "Không có."

"Em không biết tiếng Anh?"

Lục An An: ". . . Thầy Thịnh nghe thấy ở đâu vậy?"

"Hừm."

Lục An An: ". . ."

Cô vừa định giải thích, Thịnh Hành đột nhiên nói: " Không biết cũng không sao.”

Anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía sân khấu có đặt một chiếc Piano: “Luyện hát tốt là được rồi.”

Vẻ mặt Lục An An mộng bức.

(Vẻ mặt mộng bức: (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống". Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt há mồm.)

Thịnh Hành ngước mắt nhìn cô: “Còn không mau qua đây?"

Lục An An: "? ? ?"

"Không muốn thắng?"

"Muốn!"

Lục An An không chút do dự nói: "Cái kia, thầy Thịnh, thầy không tức giận sao?"

Thịnh Hành nhìn vào mắt cô, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh: "Nếu như em thua thì —— "

Anh hơi dừng lại: "Tôi sẽ không tức giận, tôi chỉ cảm thấy thất vọng."

Lục An An: "Yên tâm đi thầy Thịnh, em nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó."

Nếu như đã tới đây tham gia tiết mục này, vậy thì cô nhất định sẽ cố hết sức.

Hơn nữa Lục An An cũng cảm thấy bản thân mình vẫn luôn rất chú tâm vào cuộc thi này, cũng không phải chỉ vì muốn đuổi Hà Hiểu Sương ra trường học hoặc để cô ta phải chủ động nghỉ học, mà là vì đây là giấc mơ của nguyên chủ.

Cô bé đó rất muốn mình có thể toả sáng, cũng muốn mọi người đều nhìn thấy mình.

Cô gái đó không phải là không còn gì, cô ấy cũng có sở trường, cũng có ưu điểm của chính mình.

Chỉ có điều cô ấy có chút không may mắn mà thôi, những chuyện mà cô ấy gặp phải kia khiến cho cô ấy trong khoảng thời gian ngắn không thể buông bỏ, không thể để mình thoải mái hòa vào xã hội này.

Nhưng mà bản thân cô ấy không có bất kỳ sai lầm gì.

Ngược lại, cô ấy còn rất tuyệt.

Thịnh Hành cười cười, nghe thấy âm thanh có chút oan ức của cô nói: “Hát một lần đi."

". . . Hát ạ?"

"Ừm."

Lục An An có chút căng thẳng không nói ra được: ". . . Có thể để lần rồi hát sao có được không?"

"Không được."

"Vì sao?"

Trong ánh mắt Thịnh Hành lóe lên ý cười, nhìn cô một chút rồi nói: "Không tìm hiểu trình độ của em bây giờ một chút, thầy Thịnh làm sao có thể thiên vị cho em được?”*

Bình Luận (0)
Comment