Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 37 - Chương 37 - Biểu Diễn

Chương 37 - biểu diễn
Chương 37 - biểu diễn

Thẳng đến lúc trở lại hậu trường khuôn mặt của Lục An An vẫn còn thẹn thùng không thôi.

Thường Thiến hoài nghi liếc nhìn cô: “Mặt của cậu tại sao lại đỏ như vậy?”

Lục An An chớp chớp mắt, lông mi run lên một cái, cứ như chạm vào trong lòng của người đối diện.

Thường Thiến giơ tay lên sờ ngực, đè nén lại sự rung động trong lòng.

Rõ ràng đều là con gái, vì sao khi cô nhìn thấy An An ở khoảng cách gần như này trái tim lại kinh hoàng tới như thế.

Nhưng không thể không nói, phản ứng của Thường Thiến như thế này lại bình thường.

Lục An An là càng ngày càng đẹp.

Loại cảm giác này rất khó để miêu tả, mặc dù lúc mới gặp những người xung quanh cũng cảm thấy cô đẹp nhưng lại không quá đặc biệt, các tân nhân trong giới này không thiếu người đẹp, thế nhưng càng ở cùng cô lâu mọi người lại càng cảm thấy cô tỏa ra một loại xinh đẹp mê người.

"Thường Thiến?"

"A?"

Lục An An buồn cười nhìn cô ấy: "Cậu đang làm gì thế?"

Thường Thiến hoàn hồn, hắng giọng một cái nói: "Tớ còn đang muốn hỏi cậu đó, tại sao mặt cậu lại đột nhiên đỏ lên như thế, không phải ban nãy cậu nói là đi gọi điện thoại cho người thân sao?"

Lục An An cắn cắn môi, có chút hăng hái lại vui vẻ.

Ô ô ô ô ô ô ô cô đây vừa mới được idol khen xinh đó! ! !

Còn là chính miệng anh nói ra nữa đó! ! !

Vừa nghĩ tới ánh mắt và biểu tình của Thịnh Hành lúc nói ra hai câu kia, Lục An An liền muốn đứng ngay tại chỗ thét chói tai ba trăm

Cô thật sự thật sự quá may mắn rồi.

"An An!"

Lục An An hoàn hồn, không nhịn được cười: "Là gọi điện thoại cho người nhà mà, gọi xong rồi có chút kích động thôi.”

Vẻ mặt Thường Thiến lộ rõ năm chữ: có quỷ mới tin cậu, liếc mắt nhìn cô.

Lục An An đần độn cười, cũng không giải thích thêm.

"Đúng rồi, có phải là sắp đến chúng ta ra sân rồi.”

“Cũng sắp tới rồi.”

Thường Thiến nói: "Chúng ta đều phải giữa chương trình mới đến lượt, không vội."

"Nhưng thực ra biểu diễn trước thì tốt hơn chứ, sau khi biểu diễn xong liền có thể đi xuống an tâm nhìn mọi người."

Thường Thiến: ". . ."

Mọi người đều ngồi trong phòng chờ tại hậu trường ngóng trông tới lượt, trên màn ảnh lớn còn đang chiếu phần biểu diễn của các học viên khác.

Lục An An và Thường Thiến đều được sắp xếp lên sân khấu vào giữa chương trình cho nên đều không vội. Cô liếc nhìn di động, mẹ Lục và Úy Sơ Hạ gửi cho cô mấy tin nhắn, hai người đã thuận lợi đi vào trong hội trường, đang ngồi dưới khán đài chờ cô lên biểu diễn.

Khóe môi Lục An An hơi nhếch lên, gửi lại một tin nhắn cho hai người.

Thường Thiến ở bên cạnh tai cô nói thầm: "Sau lần biểu diễn ngày hôm nay tớ nghe nói vòng kế tiếp quy tắc sẽ thay đổi."

"Quy tắc gì?"

Thường Thiến nhỏ giọng nói: “Nghe bảo là sẽ mời mấy nam nghệ sĩ đến giúp các học viên biểu diễn, đây cũng là tớ nghe mấy người khác nói thôi.”

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên.

"Thiệt hay giả vậy?"

“Là thật đó.”

Thường Thiến nói: "Cũng không biết là sẽ mời ai tới nữa."

Lục An An cười: "Không vội, đến lúc đó sẽ biết."

"Ừ ừ."

Mọi người tụ tập cùng nhau xem người khác biểu diễn, có thể đi đến một bước này ai cũng đều dựa vào thực lực, thực lực mỗi người đều không hề yếu, cũng có sở trường riêng của mình.

Có người hát hay cũng có người múa tốt, còn có người biết hát rap nữa, cũng có khán giả bên dưới hát theo.

Nói tóm lại, tất cả mọi người đều không có ai kém cỏi.

Trước đây hứng thú của Lục An An đối với loại cuộc thi tài năng này không lớn lắm, cô vẫn luôn chỉ chăm chú việc mình mình làm, những chuyện khác đều lơ đi không để ý. Suy nghĩ tới đây, cô lại chăm chú nhìn lên học viên đang biểu diễn trên sân khấu, sau đó tầm mắt dần dần chuyển dời xuống dưới, rơi vào trên người Thịnh Hành.

Thịnh Hành đẹp trai quá đi.

Nhìn như thế nào cũng đều thấy đẹp.

Đôi mắt của Lục An An toả ra ánh sao, có chút vui vẻ không nói ra được thành lời.

Cô đây có tài cán gì mà lại có thể biểu diễn cùng một sân khấu với idol của mình, hơn nữa lại còn được idol khen ngợi nữa chứ.

Lục An An cảm thấy, cô thật sự quá may mắn.

Thời gian trôi qua không bao lâu liền đến lượt Dụ Thư biểu diễn.

Thực lực tổng thể của Dụ Thư đều rất tốt, cũng rất nỗ lực biểu hiện ở trên sân khấu, bên dưới tiếng hoan hô vang lên không dứt.

Lục An An nghe lời bình của các vị huấn luyện viên, cảm thấy mọi người đều nói vô cùng đúng trọng tâm.

Chỉ một lát sau liền đến lượt Thường Thiến.

Lục An An nhìn cô ấy cười nói: “Cố lên, tớ chờ cậu trở về."

Thường Thiến gật đầu: "Tớ biết rồi."

. . .

Lại một tuyển thủ khác kết thúc màn biểu diễn của mình, khi đến lượt Lục An An thực ra mọi người đều đã có chút mệt mỏi.

Nhưng cô lại rút được số thứ tự sau người ta, cũng không có cách nào.

Lúc mc điều khiển chương trình hô lên tên của cô, ảnh chụp của cô cũng được chiếu lên trên màn ảnh lớn.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

Úy Sơ Hạ kích động không thôi, nắm tay mẹ Lục nói: "Dì ơi, dì ơi, là An An."

Mẹ Lục gật đầu: "Ừ ừ."

Bà biết, con gái của bà rất ưu tú.

Hai người bây giờ kích động không thôi, họ đã chờ cả một buổi tối, rốt cục cũng đã chờ được đến lúc này.

Trên sân khấu, các huấn luyện viên cũng đều có chút mong chờ.

Mc điều khiển chương trình nhìn vui vẻ hỏi Liễu Mộng Đình: “Cô Liễu, sao đột nhiên tôi lại nhìn thấy cô vui vẻ hẳn lên nha?”

Liễu Mộng Đình gật mạnh đầu: “Tất nhiên rồi, tôi siêu cấp mong đợi được nhìn thấy các cô bé của tôi biểu diễn nha."

Cô cười cười: "Còn về An An, tôi cũng rất yêu thích cô bé.”

Mc điều khiển chương trình: "Vậy còn thầy Cố thì sao?"

Cố Bạch cười, không chút do dự nói: "An An là người được tổ tiết mục yêu thương nhất đó, không chỉ có chúng tôi chờ mong cô bé thôi đâu, các khán giả bên dưới sân khấu cũng đang rất hào hứng, có đúng không nào?”

Dưới sân khấu khán giả: "Đúng vậy!"

"A a a a a a a! ! !"

Mọi người thét chói tai liên tục không ngừng.

Mc điều khiển chương trình cười: "Được, vậy chúng ta hãy cùng nhau đón xem màn biểu diễn của thí sinh Lục An An nào.”

Bình Luận (0)
Comment