Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 39 - Chương 39 - Tuyên Bố

Chương 39 - Tuyên bố
Chương 39 - Tuyên bố

Các tuyển thủ vô cùng căng thẳng, các khán giả ở bên dưới sân khấu cũng ngóng trông theo.

Đến cả Cố Bạch sau khi nghe thấy lời này cũng dở khóc dở cười, mắng một tiếng: "Nhanh nhanh tuyên bố đi! !"

Mc điều khiển chương trình nghẹn cười.

Cô cũng đâu muốn như vậy đâu, đây là do đạo diễn yêu cầu mà, nói cô phải khiến cho mọi người cảm thấy hồi hộp, có như thế chương trình mới có thể càng thêm thu hút người xem.

Cô ấy cười cười, nhìn vào hai người đang đứng trước mặt, nói: "Đêm nay màn biểu diễn của cả hai bạn đều rất ngoạn mục, dù ai chiến thắng tôi cũng đều cảm thấy hoàn toàn xứng đáng. Cho nên, người đứng đầu của tập này chính là —— Hà Hiểu Sương, mọi người hãy cùng tôi chúc mừng Hiểu Sương nào.”

Cô ấy vừa dứt lời, bên dưới vang lên những tiếng vỗ tay không ngừng.

Nụ cười trên mặt Hà Hiểu Sương càng thêm rõ ràng, sau khi nghe thấy kết quả mc điều khiển chương trình công bố ra còn khiêu khích trừng mắt nhìn Lục An An một cái.

Chỉ có điều, cô ta phải thất vọng rồi, trên mặt Lục An An hoàn toàn không có bất kỳ biểu cảm mất mát hay là buồn bã nào.

Cô ta mím môi, vẻ mặt thoạt nhìn không còn rất vui vẻ nữa.

Mc điều khiển chương trình nhìn về phía Lục An An: "An An, lần này dù em đứng thứ hai nhưng chị phải công nhận biểu hiện của em hôm nay vô cùng tốt."

Lục An An gật đầu, cong môi cười: "Cảm ơn chị ạ, em cũng cảm ơn tất cả các bạn hôm nay đã tới đây để xem bọn em biểu diễn, các bạn đã cực khổ rồi."

Các fans hâm mộ ở dưới sân khấu tiếp tục hô to: “Cố lên!!"

"An An chị rất thích em."

"An An em đẹp nhất! !"

Lục An An cười.

Mc điều khiển chương trình nhìn về phía Hà Hiểu Sương: "Hiểu Sương, em có muốn nói gì hay không?”

Hà Hiểu Sương gật đầu một cái, điều chỉnh tốt vẻ mặt, nói: "Cảm ơn

mọi người đã thích màn biểu diễn của em đêm nay, em sẽ tiếp tục cố gắng để không phụ lại sự mong đợi của mọi người."

Lúc tan cuộc, Lục An An cố ý đi tìm đạo diễn nói một tiếng, sau khi cô thay quần áo xong liền chạy ngay ra ngoài.

Cô muốn ra ngoài thật nhanh để gặp mẹ Lục.

Lúc Lục An An đi ra ngoài, mẹ Lục và Úy Sơ Hạ vẫn còn đang chờ ở bên ngoài. Hai người vừa thấy Lục An An, mẹ Lục đã giang hai tay ra ôm cô vào lòng.

"Con có mệt không?"

Lục An An lắc đầu: "Mẹ có lạnh không ạ? Sao mẹ không ở bên trong chờ con?”

Mẹ Lục cười cười: "Không thể làm trường hợp đặc biệt nha."

Bà đưa tay ra sờ sờ đầu Lục An An, nhẹ giọng nói: "An An nhà chúng ta giỏi quá."

Lục An An nghe thế thì khóe môi hơi nhếch lên.

"Cảm ơn Hạ Hạ."

Úy Sơ Hạ vẫn còn rất kích động, cô ấy nắm tay Lục An An hét nhỏ: “A a a a a! An An, đêm nay cậu siêu lợi hại siêu xinh đẹp."

“Tớ không ngờ cậu lại hát tốt như vậy đấy!!”

Lục An An cười: "Tớ cũng không biết đó."

Úy Sơ Hạ: "Chỉ là có chút tiếc nha, tại sao cậu lại chỉ đứng thứ hai chứ."

“Đứng thứ hai cũng rất tuyệt mà.” Tâm trạng của Lục An An bây giờ rất tốt: “Chuyện này chứng minh tớ vẫn còn không gian để tiến bộ hơn."

Úy Sơ Hạ cũng hiểu, thế nhưng lần này lại bại bởi Hà Hiểu Sương, cô ấy vừa nghĩ tới cái ánh mắt của Hà Hiểu Sương nhìn Lục An An trên sân khấu kia liền cảm thấy vô cùng không thoải mái.

"Thế nhưng —— "

"Không có vấn đề gì đâu."

Lục An An lắc đầu với cô ấy một cái: "Tớ sẽ tiếp tục cố gắng."

Cô nhìn về phía hai người: "Mẹ, con nhất định sẽ ở lại đến trận chung kết, đến lúc đó hai người lại tới xem con biểu diễn nhé?”

"Được được được."

Mẹ Lục sờ sờ đầu của cô an ủi: "Một lần thất bại cũng không có gì, ở trong lòng mẹ An An là người ưu tú nhất."

"Ừm! !"

Sau khi tiễn hai người đi rồi, Lục An An ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời đêm có vài vì sao tô điểm, cũng không biết hôm nay cô đi tới bước này, “An An” kia có hài lòng hay không.

Cô nhìn chằm chằm vào vì sao trên trời, chớp chớp mắt, không biết "Cô ấy" hiện tại như thế nào.

Lục An An đứng tại chỗ hứng gió lạnh một hồi lâu mới chạy trở về.

Vừa mới đi lên cầu thang đã nghe thấy một trận tiếng oán giận.

"Vì sao lại bắt chúng ta phải chờ một mình cậu ta cơ chứ. Mặt mũi cậu ta cũng thật lớn, lại dám không nói tiếng nào chạy đi?"

"Đúng vậy, bọn mình còn phải về sớm nghỉ ngơi chứ.”

"Thật là không lễ phép."

Bước chân cô dừng lại, sau đó nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Thường Thiến: "Nhất định là An An có việc nên mới phải đi gấp như vậy, hẳn là cậu ấy sẽ về đây ngay thôi.”

Dụ Thư: "Đúng thế, trước kia chúng ta vẫn luôn chờ nhau mà, chờ thêm vài phút chắc là cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”

"Vậy lỡ như nửa giờ sau cậu ta mới trở về thì sao?" Hà Hiểu Sương ghét bỏ trừng mắt nhìn hai người: "Vậy bọn tôi cũng phải đứng đây chờ cậu ta à?”

Lục An An đẩy cửa ra đi vào bên trong, nhìn về phía mấy người đang đứng trong hành lang đợi thang máy, nói: "Thật xin lỗi."

Cô cúi người nói: "Ban nãy tớ có chút việc gấp cần lập tức chạy xuống dưới, thực xin lỗi đã để mọi người đợi lâu."

Mọi người đều quay đầu lại.

Khúc Tĩnh nhìn sắc mặt của cô, hỏi: "Sao mặt của cậu lại đỏ hồng lên thế?”

"Không có chuyện gì đâu."

Vừa rồi bên trong thang máy vẫn luôn có người, Lục An An sợ muộn nên chạy vội tới.

Hà Hiểu Sương nhìn cô, hơi bĩu môi châm chọc nói: "Hi vọng cô lần sau có chút quan niệm về thời gian."

Lục An An đuối lý nên cũng không phản bác thêm gì.

"Xin lỗi, là tớ không đúng, lần sau tớ sẽ không để cho mọi người phải chờ."

Thường Thiến nói thầm: "Đây thì tính là chờ cái gì chứ, vốn dĩ mọi người cũng đều phải đợi thang máy, đừng có tính toán chi li như thế có được không."

Sắc mặt của Hà Hiểu Sương âm trầm, trừng mắt nhìn cô: "Cậu."

"Ai nha, đừng ầm ĩ nữa, thang máy đến rồi, An An, đồ của cậu đã cầm theo hết chưa?”

Thường Thiến: "Tớ cầm rồi, đi thôi."

Một đoàn người lần lượt đi xuống.

Lục An An và mấy người Thường Thiến đứng chung một chỗ.

Thường Thiến quay đầu sang nhìn cô: "Cậu có việc gấp cần xuống tầng à?”

"Ừm."

Thường Thiến vừa muốn hỏi, ở phía đối diện lại có một nhân viên công tác chạy tới, cô ta hô lên: "An An. Em nhanh thế đã trở về à?”

Lục An An gật gật đầu.

Nhân viên công tác nói: "Ban nãy chị đi toilet nên còn chưa kịp nói với mấy bạn kia chờ em mười phút nữa.”

Nghe vậy, Lục An An chỉ nhàn nhạt cười: "Không có chuyện gì ạ, em đã về rồi, bọn em đi trước nhé.”

"Ừ, chú ý an toàn."

Sau khi di vào thang máy, Dụ Thư chọc chọc cánh tay của cô hỏi: “Cậu đã nói trước với nhân viên công tác rồi, tại sao vừa rồi không giải thích với mọi người?"

Mấy người Hà Hiểu Sương sở dĩ đứng đó móc mỉa cô, chẳng qua là vì dựa vào vô cùng thấy cô chưa nói tiếng nào đã rời đi, cũng không biết cô sẽ để cho mọi người phải chờ bao lâu.*

Bình Luận (0)
Comment