Du Nguyên vừa định giải thích, Thịnh Hành đã đứng dậy rời đi.
Anh ta liếc nhìn cốc trà sữa trân châu trong tay, vẻ mặt hoang mang kéo dài tận mấy phút, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn về phía trợ lý: "... Bây giờ cậu ấy đã keo kiệt tới mức ấy rồi sao?"
Trợ lý lắc đầu: "... Vừa rồi thầy Thịnh nói đây là có người đưa cho anh ấy."
"A?"
Du Nguyên nghẹn một cái, lẩm bẩm: "Xong rồi, chắc không phải thật sự là do người cậu ấy thích đưa tới đi.”
Nói xong, anh ta lại phi phi hai tiếng: "Không thể nào, Thịnh Hành làm gì thích ai đâu.”
Anh ta và trợ lý lại nhìn nhau vài cái, Du Nguyên đau đầu nói: "Đi mua một cốc trà sữa mới về cho thầy Thịnh đi.”
Trợ lý nhịn cười: "Vâng ạ."
Thường ngày tính tình của Thịnh Hành thực ra không hề tệ, mặc dù anh ít khi nói chuyện, cũng khá lạnh nhạt, nhưng đúng là rất ít khi tức giận với Du Nguyên.
Cho nên lần này Du Nguyên cũng không để ý mà uống trà sữa của Thịnh Hành, vì sao Thịnh Hành lại tức giận như vậy nha, nhưng dù sao thì chuyện này anh ta cũng đuối lý, chỉ có thể ngồi tại chỗ áy náy suy nghĩ.
Ai, anh ta thật sự là một người đại diện không có cốt khí mà.
Lục An An đi từ một bên khác tới, đúng dịp nhìn thấy Du Nguyên đang ngồi xổm ở trên bậc thang uống ly trà sữa quen thuộc, vẻ mặt bi thương xuân thu thở dài.
"Anh Du?"
An An hô lên.
Lục Du Nguyên quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc: "An An, tại sao em lại ở chỗ này?"
Lục An An há miệng thở dốc, nhẹ nhàng nói: "Em tới xem thầy Lục."
"Hả?"
Lục An An cười cười: "Em là người giúp việc nhà thầy Lục, tới đây đón anh ấy."
Du Nguyên sặc một cái, khiếp sợ vài giây mới hỏi: "Vậy sao?!"
"Vâng."
Du Nguyên gật gật đầu, giống như là tìm thấy đồng loại, thở dài nói: “Lục Diên cũng rất khó hầu hạ có phải không?”
Lục An An: "... ... Cũng tạm được ạ?"
Cô thấy thực ra anh còn rất dễ dụ.
Du Nguyên giống như là không nghe thấy, suy nghĩ vẩn vơ nói: " Bây giờ tính tình của Thịnh Hành càng lúc càng lớn."
"Tại sao lại thế ạ?"
Du Nguyên lại hút lên một viên trân châu, sau khi nuốt vào mới nói: "Ban nãy anh nhìn thấy bên cạnh cậu ấy có một ly cà phê và một cốc trà sữa, anh cứ nghĩ là rốt cục cậu ấy cũng hiểu được yêu thương người đại diện nên mua cốc trà sữa kia cho anh, thế mà anh mới uống có một ngụm cậu ấy đã nổi giận với anh."
Anh ta nói: "Thật là khó hầu hạ."
Lục An An sửng sốt một chút, lúc này mới đem ánh mắt lần thứ hai nhìn vào cốc trà sữa trong tay anh.
Cô im lặng, mấy giây sau mới nhỏ giọng nói: “Anh Du, trà sữa này có phải là không đường hay không?"
“Đúng nha." Du Nguyên nói: "An An, em phân xử cho anh đi, có phải là Thịnh Hành quá đáng hay không."
Anh ta lại nhỏ giọng thầm thì: "Tuy là sau đó anh mới biết được cái này là do người khác đưa cho cậu ấy, thế nhưng cứ bình tĩnh nói chuyện không được sao?"
Lục An An không hé răng.
Du Nguyên quay đầu nhìn cô: "An An?"
Lục An An hoàn hồn, sâu xa nói: "Anh Du."
"Sao thế?"
"Em cũng tức giận." Lục An An nói: "Đây là em đưa cho thầy Thịnh! Còn cố ý dặn người ta không cho đường, cốc em mua cho anh đã dặn nhân viên công gửi tới."
Du Nguyên: "..."
Hai người đối mắt nhìn nhau vài giây, Du Nguyên vội vàng đứng lên xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, An An, anh Du không biết."
Lục An An thở dài, lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì."
Cô im lặng vài giây, nhẹ giọng nói: "Bên kia có trà sữa ấm có đường, anh Du, nếu như anh còn muốn uống thì qua bên kia lấy đi.”
Du Nguyên rất bất đắc dĩ.
Lục An An cười cười, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, có thể là thầy Thịnh muốn uống trà sữa. Em lại đi mua một cốc nữa là được rồi."
Nói xong, Lục An An cũng không chờ Du Nguyên phản ứng lại đã xoay người chạy ra ngoài.
Du Nguyên nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy trân châu này cứ như đang nghẹn ở trong cổ họng, muốn nuốt cũng không nuốt vào được.
Khó quá đi.
Làm một người người đại diện mà nói, anh ta thật sự quá khó khăn.
Lục Diên đi một vòng cũng không tìm được Lục An An.
Anh quay xong phân cảnh của mình mới nhìn về phía Thịnh Hành: "Cậu có thấy An An không?"
Sắc mặt Thịnh Hành nặng nề nói: “Không thấy."
Lục Diên: "... A."
Anh tự nhủ: “Con nhóc này lại chạy đi đâu rồi."
Thịnh Hành vừa định nói chuyện, Du Nguyên lại từ một bên khác nâng một cốc trà sữa đi tới: “Thịnh Hành."
Hai người đều ghé mắt nhìn sang.
Lục Diên nói: "Anh Du, anh có thấy Lục An An không?"
"Em ấy đang cửa ra vào đó."
Du Nguyên nói: "Em ấy bảo anh nói với cậu một tiếng, bảo em qua về cùng em ấy.”
Lục Diên dở khóc dở cười: "Cám ơn anh, vậy tôi đi trước.”
Anh quay đầu nhìn về phía mọi người nói: “Tạm biệt mọi người, năm sau gặp."
Phần phim của anh năm nay coi như đã quay xong.
Nhìn thấy Lục Diên đã đi xa Thịnh Hành mới liếc nhìn đồ trong tay Du Nguyên, hỏi: “Tìm em làm gì?”
Du Nguyên xởi lởi đáp: “Đây là fans nhỏ của em mua lại cho em đó.”
Anh ta nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu em nói từ đâu là An An mua cho em thì anh tuyệt đối sẽ không uống của em đâu.”
Anh ta cảm thấy không còn gì để nói: "Cũng không biết chỉ là một cốc trà sữa, có cái gì mà phải tức giận."
Thịnh Hành ngẩn ra, nhìn vào cốc trà sữa ấm áp trong tay một lúc lâu.
Du Nguyên lại bổ sung: “Ban nãy em ấy phải xếp hàng chờ đến lượt, có hơi lâu, đoàn làm phim cách vách vừa khéo cũng ở trong cửa hàng mua trà sữa, An An phải chờ gần một giờ mới đến lượt mình đó."
Dù sao đơn đặt hàng của cô cũng sau người ta.
Đôi con ngươi Thịnh Hành có chút dao động, thấp giọng đáp: "Cảm ơn."
Du Nguyên khoát khoát tay: "Đừng bày sắc mặt với anh là được.”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn anh ta.
Du Nguyên chột dạ, vội vã né tránh.
...
Sau khi lên xe, Lục Diên kỳ quái nhìn Lục An An.
“Tại sao ban nãy em không đi vào chào Thịnh Hành?"
Lục An An ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Em nói dối anh ấy như thế, có chút chột dạ."
Lục Diên: "..."
Anh cười cười: "Vậy nói dối với bọn anh thì không chột dạ?"
Lục An An: "Em nói dối các anh khi nào chứ?”
Lục Diên cũng không làm khó cô nữa.
Lục An An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào màn mưa phùn lại lần thứ hai đổi xuống bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Sắp đến tết rồi.”
Lục Diên "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn sang.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của Lục An An, Lục Diên không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu của cô.
“Đầu năm, chỉ mong An An của chúng ta càng ngày càng khỏe mạnh và vui vẻ."
Khóe môi Lục An An cong lên, đôi mắt cong cong quay đầu lại: "Cám ơn anh trai, anh trai cũng vậy."
Cô suy nghĩ một chút lại nói: "Hi vọng anh trai và cha mẹ sang năm mới cơ thể luôn khỏe mạnh, vui vẻ không buồn lo, An An sẽ luôn chăm sóc cả nhà.”
Lục Diên nhìn chằm chằm cô giây lát, nặng nề đáp một tiếng: "Ừm."
Bỗng dưng, điện thoại di động của anh rung lên.
Là Thịnh Hành gọi điện thoại tới.
Lục Diên nghẹn lại.
Lục An An vừa cúi đầu liền thấy tên người gọi tới, hai mắt đều sáng rực lên: "Nhanh nhận nhanh nhận."
Lục Diên: "... Không sợ bại lộ sao?"
Lục An An đúng lý hợp tình nói: "Dù sao thì bây giờ em cũng là người giúp việc nhà thầy Lục nha, không sợ."
Lục Diên liếc nhìn cô, không còn gì để nói.
“Alo.”
Giọng điệu của Lục Diên không tốt lắm hỏi: "Thầy Thịnh, chỗ đóng phim bên kia có chuyện gì à?"
"Không phải."
Giọng điệu của Thịnh Hành lại chỉ nhàn nhạt, nghe không ra vui hay giận.
Cũng nghe không ra thái độ có chuyện nhờ người.
Lục Diên: "... Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
"Không phải tìm anh."
Lục Diên: "..."
Có tin tôi lập tức cúp điện thoại hay không, nhưng bên cạnh anh là đôi mắt sáng lóng lánh của Lục An An, anh không dám.
"Lục An An ở bên cạnh anh sao?"
Lục Diên lạnh mặt: "Cậu muốn nói gì với em ấy?"
Thịnh Hành: "Đưa điện thoại cho em ấy giúp tôi một chút."
"Cậu nói trước đi đã."
Ai biết được có phải là mi định ức hiếp em gái của ta hay không!
Thịnh Hành dừng một chút : "…Vậy cảm phiền thầy Lục mở loa ngoài.”
Lục Diên: "... Mở rồi."
Lục An An nghe thấy giọng nói của Thịnh Hành rõ ràng truyền ra từ trong điện thoại.
Âm thanh của anh có chút thấp, nhưng so với lần trước cô nghe thấy lại càng thêm êm tai, càng dễ nghe hên, cũng càng thêm rung động lòng người.
Anh nói: "Lục An An, cảm ơn trà sữa của em."
"A?"
Thịnh Hành khựng lại, khẽ cười nói: "Với cả, chúc em năm mới vui vẻ.”*