Chương 91
Trước đó Lục An An vẫn luôn không click mở nhóm chat này, bây giờ vừa nhìn liền có chút choáng váng.
Thế giới này sao vậy nè, cái gì Thịnh Lục lại Lục Thịnh cái gì, đều là giả dối có được không.
Lục An An từ chối toàn bộ lời mời kết bạn mới yên lòng lại tiếp tục lướt Weibo.
Trước đó cái nhóm chat kia sau khi thêm cô vào cô vẫn luôn không click mở, nhóm chat mới cô lại càng không muốn vào.
Sau khi phản kích antifans cho hai người như mọi ngày xong Lục An An mới hài lòng logout, cô cầm điện thoại di động bò lên trên giường, vừa muốn ngủ thì điện thoại di động lại rung lên không ngừng.
Lục An An vừa cúi đầu liền thấy tên người gọi tới, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Khoảng thời gian này Thịnh Hành rõ ràng khá là bận bịu, nhưng thật ra đối với anh đây cũng chỉ là chuyện bình thường hàng ngày.
Dù sao anh cũng đã bước vào giới giải trí nhiều năm như vậy, đối với chuyện nghệ sĩ bận rộn đã sớm tập mãi thành quen, không cảm thấy có cái gì không đúng.
Vừa mới quay phim xong, Dương Dương liền đưa điện thoại di động cho anh.
"Anh Hành."
Thịnh Hành gật đầu, một tay nhận điện thoại, một tay nhận bình giữ ấm nhấp một ngụm nước.
"Anh Hành có muốn uống cà phê không, tối hôm nay còn mấy cảnh quay nữa.”
Dương Dương thân là một trợ lý luôn làm việc hết chức trách, mặc dù thỉnh thoảng có chút không cẩn thận nhưng tổng thể mà nói cũng không tệ lắm, Du Nguyên cũng khá yên tâm, để cậu ta ở lại phim trường chăm sóc Thịnh Hành.
Thịnh Hành vừa định gật nhẹ đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
"Không cần."
"A?"
Dương Dương kinh ngạc nhìn anh: "Không cần?"
Theo như những gì anh biết, Thịnh Hành thích nhất chính là cafe đen.
Thịnh Hành gật đầu, nhéo nhéo xương lông mày nói: "Không cần, cho anh một tách trà là được.”
Dương Dương sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Được, vậy em đi chuẩn bị ngay cho anh đây."
"Cảm ơn."
Chờ Dương Dương đi rồi, Thịnh Hành đột nhiên nở nụ cười, anh ấn mở điện thoại di động, ngoài ý muốn nhìn thấy Lục An An đăng tin lên vòng bạn bè.
Đã đăng hơn một giờ trước.
Lục An An: Sắp phải tham gia tiết mục rồi, cầu mong ông trời phù hộ mọi chuyện bình an thuận lợi!
Thịnh Hành nở nụ cười, fans nhỏ còn rất mê tín.
Anh cho cô một Like, vừa suy nghĩ liền ấn mở ảnh avata đáng yêu của fans nhỏ, gửi tin nhắn cho cô.
Thịnh Hành: [ Ngày mai phải quay chương trình gì? ]
Lục An An kinh hãi rồi, lập tức từ trên giường bò dậy: [ Thầy Thịnh? ]
Thịnh Hành: [ Sao? ]
Lục An An nhìn chằm chằm vào tên và ảnh avata của người gửi tin nhắn tới: [. . .Sao thầy lại biết ạ?]
Thịnh Hành: [ Vòng bạn bè. ]
Lúc này Lục An An mới nhớ tới chuyện mình vừa đăng lời cầu nguyện lên vòng bạn bè.
Cô nâng điện thoại di động lên, vừa định trả lời lại thấy Thịnh Hành gửi thêm một tin nhắn nữa.
Thịnh Hành: [ Ghi hình ở đâu? ]
Đối với vấn đề idol đưa ra, Lục An An đương nhiên là biết gì nói nấy, hỏi cái gì đều đàng hoàng mà trả lời.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, đến lúc nhân viên công tác gọi Thịnh Hành anh mới nhìn lên những tin nhắn liên tiếp nhận được trên màn hình điện thoại, nhịn không được mỉm cười muốn nói chuyện.
Anh ấn xuống mục ghi âm, giọng điệu dịu dàng khó mà tin nổi.
Chuyện này khiến cho Dương Dương vừa mới đem theo trà ngon đi tới sững sờ bất động, suýt chút nữa nghi ngờ Thịnh Hành đã bị người khác nhập thân.
Sau khi đăng weibo xong, Thịnh Hành quay đầu đem điện thoại di động đưa cho cậu ta: “Anh đi đóng phim đây.”
Dương Dương: ". . . Vâng."
Cậu ta liếc nhìn điện thoại di động, không có lá gan nhìn trộm bên trong.
Lục An An sau khi nhắn liên tiếp cho Thịnh Hành mấy dòng tin nhắn, lại nhận được một tin nhắn thoại của Thịnh Hành. Tay của cô có chút run rẩy, sau khi hít sâu mới click mở.
Giọng nói của Thịnh Hành đối với cô mà nói vẫn luôn có một loại ma lực nào đó, giọng nói trầm thấp đặc biệt gợi cảm lại vô cùng ghẹo người.
Lục An An click mở, giọng nói của anh ta liền từ bên trong loa truyền ra, vừa dễ nghe lại quyến rũ.
Thịnh Hành: "Chú ý an toàn, có vấn đề gì có thể bất cứ lúc nào nhắn cho tôi, tôi đi đóng phim đây, buổi tối nghỉ sớm một chút, ngủ ngon."
Đừng nói tới những cái khác, chỉ hai chữ “Ngủ ngon” cuối cùng kia cũng đáng giá để cho Lục An An liên tục ấn nghe đi nghe lại.
Cô hưng phấn không thôi, sau khi hoảng hốt nghe xong nhiều mới ngoan ngoãn đáp lại cho anh bằng một tin nhắn thoại: "Thầy Thịnh ngủ ngon."
Sau khi gửi xong Lục An An nhanh chóng đè ép trái tim nhỏ đang đập loạn kia của mình, vân vê chiếc chăn mềm mại, tiến vào mộng đẹp.
Đại khái là bởi vì câu nói kia của Thịnh Hành, tối hôm ấy Lục An An còn nằm mơ, giấc mơ còn liên quan tới Thịnh Hành. Nội dung cụ thể của giấc mơ cô đã quên mất rồi, nhưng cô đại khái có thể nhớ được tất cả đều có có quan hệ với Thịnh Hành.
Khi cô tỉnh dậy liền thấy mẹ Lục đã ở trong phòng của cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục An An chớp chớp mắt, hô lên: ". . . Chào buổi sáng mẹ."
Mẹ Lục gật gật đầu, muốn nói lại thôi nhìn cô: "An An này."
"Sao ạ?"
Mẹ Lục nói: "Con mơ tới Thịnh Hành à?"
Lục An An: "? ? ?"
Tác giả có lời muốn nói:
An An: ? ? ?
Mẹ Lục: Giấc mơ của con đã bại lộ tư tưởng của con rồi.
Anh trai: ? ? ? Nhanh lên, mau đổi idol! !