Chương 93
Lục An An khựng lại, đi tới cửa.
Người tới là Ngô Duyệt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau khi chào hỏi và giới thiệu qua loa thì đều im lặng, bầu không khí có chút xấu hổ lúng túng.
Ngô Duyệt nhìn vào Lục An An, nhạt nhẽo hỏi: "Em đã đi lên trên tầng xem phòng của chúng ta chưa?”
"Còn chưa lên ạ."
Ngô Duyệt gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Chị có muốn lên xem không?”
Ngô Duyệt cười, lắc đầu nói: "Đợi mấy người khác tới đi.”
Lát sau, Đồng Hướng, Ngô Trạch Vũ và Liễu Mộng Đình cũng tới.
Thực ra Liễu Mộng Đình so với bọn họ không lớn hơn bao nhiêu tuổi, nhưng nhân khí và thực lực của cô ấy bày ra trước mắt, cho nên trong chương trình này cô ấy chính là người có trọng lượng nhất.
Chỉ có điều cô ấy không phải là người kênh kiệu.
Liễu Mộng Đình đưa lên xoa loạn đầu của Lục An An, cười nói: "Đã lâu không gặp, An An."
Lục An An cười: "Chào cô Liễu, đã lâu không gặp."
"Em càng ngày càng xinh đẹp nha."
Liễu Mộng Đình nói: "Dạo này sao chị không nhìn thấy chút tin tức nào của em vậy?"
Đây cũng là điều các fans muốn biết.
Lục An An thật sự không giống như một nghệ sĩ, vừa biến mất liền biến mất một tháng hai tháng, bặt vô âm tín.
Mặc dù fans của cô không nhiều, nhưng bọn họ vẫn luôn chờ cô đó nha! !
Người idol này quá nhẫn tâm.
Lục An An khẽ cười : "Em đến trường đi học nha, em có thông báo mà.”
Liễu Mộng Đình: ". . ."
Đồng Hướng gia nhập vào câu chuyện của hai người, đùa giỡn nói: "Có có, tôi cũng từng thấy ở trên mạng."
"Thấy cái gì." Ngô Trạch Vũ cũng lại đây gia nhập cuộc trò chuyện.
Đồng Hướng: "Ảnh chụp của cô ấy."
Mọi người không phát hiện có cái gì không đúng, nhưng Ngô Duyệt lại ngay lập tức phát hiện ra.
“An An đăng ảnh lúc nào vậy?”
Lục An An ngẩn ra.
Đồng Hướng thuận miệng nói: "Chắc là do các fans trong trường chụp lại, lúc tôi lướt Weibo nhìn thấy."
Anh ta vừa nói xong, các fans đang xem truyền hình trực tiếp lúc này cũng đều phản ứng lại.
[ Doạ chết tôi rồi, tôi suýt chút nữa thì nghĩ nhiều. ]
[ A a a a con trai bảo bối, sau này lúc con nói chuyện có thể đừng có nói một nửa như vậy hay không hở! Ma ma bị con hù sợ muốn chết! ]
[ Chờ chút đã, con trai bảo bối, đến cả hot search của chính mình con còn lười đi xem, tại sao lại nhìn thấy ảnh của Lục An An? ]
[ Má nó! Mấy chị em đằng trước thật trâu bò nha! ]
[ Mấy người đừng có nói linh tinh có được không, lúc anh ấy đang lướt Weibo vô tình nhìn thấy không được sao? Lẽ nào mấy cô trừ đọc tin của idol nhà mình liền không bao giờ nhìn thấy tin tức của những người khác sao? Quả thực là có độc. ]
Có độc hay không thì không biết, nhưng nói tóm lại, cái đề tài này xem như đã được bỏ qua.
Sau khi năm người tụ tập đông đủ, tổ tiết mục cũng bắt đầu phổ cập quy tắc trò chơi cho mọi người.
Ví tiền của cả năm người đều phải giao lên trên, khi đang trong chương trình bọn họ chỉ có thể sử dụng tiền do tổ tiết mục cung cấp, sau đó đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ có khó khăn cũng có đơn giản, mỗi ngày đều không giống nhau, bọn họ thậm chí có thể thông qua làm nhiệm vụ kiếm tiền.
Sau khi nghe xong giới thiệu, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tổ tiết mục bắt đầu phát tiền cho mọi người, Liễu Mộng Đình nhận phong bì xong liền hô lên: "Đây là cho một ngày?"
Tổ tiết mục: "Nửa tháng nha."
"Chỉ có ngần này? ?"
Liễu Mộng Đình lấy tiền ra, mọi người thuận thế nhìn sang.
Trong tay của cô đang cầm khoảng chừng một ngàn đồng.
( một ngàn đồng ~ 3.600.000 việt nam đồng )
Mọi người hít vào một hơi, hoàn toàn không thể tin được phí sinh hoạt chỉ có ngần ấy, chỗ này làm sao mà đủ cho bọn họ sinh hoạt.
Nhân viên công tác: "Các vị cũng có thể dựa vào làm nhiệm vụ kiếm tiền nha, một ngàn đồng đã là rất nhiều rồi."
Mọi người: ". . ."
Xin hỏi chỗ nào ra rất nhiều.
[ Nói thật, một ngàn đồng không nhiều chút nào, làm sao đủ để cho năm người dùng nửa tháng được.]
[ Thực ra tôi lại cảm thấy như thế là đủ rồi, nếu như chỉ ăn cơm ở nhà thì thoải mái nha.]
[ Quá đáng thương, một ngàn đồng. ]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn biểu cảm của bọn họ đi, quá thú vị. ]
[ Ô ô ô ô đừng để con trai bảo bối nhà chúng ta phải đói bụng nha. ]
Bất kể là mấy người Lục An An nói thế nào thì tổ tiết mục cũng chỉ cho bọn họ một ngàn đồng.
Liễu Mộng Đình có tuổi lớn nhất, cô ấy bất đắc dĩ thở dài: "Quên đi, một ngàn đồng thì một ngàn đồng đi, tôi cũng không tin bọn họ sẽ để chúng ta chết đói."
"Nói đúng lắm."
Ngô Trạch Vũ nói: "Dù sao không phải vẫn còn nhiệm vụ sao?"
Ngô Duyệt nói: "Mọi người có muốn lên xem phòng của chúng ta không."
Năm người đối diện nhìn nhau, gật gật đầu.