Chương 96
Lục An An nấu cơm không tính là rất thành thạo, nhưng cũng biết một chút.
Đồng Hướng cũng biết một chút, hai người xem như là phân công hợp tác mỗi người một việc, làm xong xuôi cũng đã qua buổi trưa một chút, lúc này mới bưng đồ ăn đi ra ngoài.
Thức ăn trên bàn có sườn xào chua ngọt, canh trứng cà chua và khoai tây xào của Lục An An, bên cạnh còn có đậu cô-ve xào và đậu phụ Mapo của Đồng Hướng.
Bốn món ăn một bát canh nóng đều hôi hổi, không tính là quá nhiều, nhưng cũng không ít.
Liễu Mộng Đình "Oa" một tiếng: "An An, em thật sự quá lợi hại."
Lục An An cười, chỉ vào Đồng Hướng: "Không phải là em làm hết mà.”
"Không đâu, vẫn là An An lợi hại."
Đồng Hướng nói: "Tôi không biết làm thịt."
Khán giả xem truyền hình trực tiếp cũng ngoài ý muốn, còn tưởng rằng đồ ăn đi ra không cháy khét thì ít nhất cũng không quá dễ nhìn, không nghĩ tới vẻ ngoài cũng tàm tạm.
[ Oa oa oa! Đói bụng quá đói bụng quá! ]
[ Trời ạ, con trai bảo bối của chúng ta thật sự quá xuất sắc. ]
[ Làm sao bây giờ, đột nhiên tôi cảm thấy Lục An An và Đồng Hướng rất xứng đôi nha. ]
[ ? ? ? ? ]
[ Bên trên, xứng đôi cái em gái nhà cô, ôm Đồng Hướng nhà chúng ta đi. ]
[ Ôm An An nhà chúng ta đi, đừng có kéo loạn cp, An An đáng yêu nhà chúng tôi không hẹn gặp lại. ]
Trong số các fans luôn có vài tiếng cãi nhau.
Lục An An nhìn về phía mấy người còn lại: "Mọi người ăn thử xem."
“Được được.”
Liễu Mộng Đình là người đầu tiên ra tay: "Tôi không khách khí nhé."
Lục An An múc canh cho mọi người, đặt bên cạnh mỗi người một bát, xong xuôi lúc này mới ngồi xuống.
Khán giả nhìn thấy cảnh này đều một trận thổn thức.
Cái này cũng quá tri kỷ rồi.
Chỉ có điều rất nhanh sau đó mọi người liền phát hiện có chỗ không đúng.
Liễu Mộng Đình nhìn về phía Ngô Duyệt, hô lên: "Ngô Duyệt, sao cô không ăn gì thế?”
Mọi người lúc này cũng chăm chú nhìn lại, Ngô Duyệt nãy giờ vẫn luôn chỉ ăn cơm tẻ, món gì cũng không gắp vào bát.
Nghe vậy, Ngô Duyệt ngượng ngùng cười cười: "Mọi người không cần quan tâm tới tôi, tôi không đói bụng ."
"Sao có thể không đói bụng được."
Liễu Mộng Đình nhiệt tình nói: "An An làm món sườn xào chua ngọt này siêu ăn ngon luôn, mau thử một miếng đi.”
Liễu Mộng Đình đặt đĩa sườn tới gần cô ta.
"Không cần."
Ngô Duyệt nói: "Tôi đã nói với An An rồi, tôi không thích ăn thịt."
Lục An An ngẩn ra, gật gật đầu: "Đúng thế, chị Ngô Duyệt có nói chị ấy không thích ăn thịt."
Đồng Hướng: "Thế mấy món chay bên cạnh thì sao?”
Ngô Duyệt nở nụ cười, mím môi: "Cũng không cần, tôi thật sự không đói bụng."
Mọi người sững sờ, không hiểu nổi cô ta bị làm sao.
Ngô Trạch Vũ đứng ra giảng hoà, nhẹ giọng nói: "Đừng để ý, ban nãy lúc bọn tôi đi mua hoa quả, chị Duyệt có ăn chút đồ rồi. Bây giờ chị ấy không đói bụng cũng bình thường."
". . . Vậy sao."
Liễu Mộng Đình nói: "Vậy được rồi, chúng tôi ăn hết nha.”
"Được."
Lục An An cúi đầu ăn, thực ra số lượng các món ăn không nhiều, dù sao tiền bọn họ có cũng có hạn, không dám tiêu lung tung.
Sau khi ăn cơm xong, Liễu Mộng Đình chủ động nhận thầu rửa bát, cô ấy tự thấy trước đó mình cái gì cũng không làm cho nên bây giờ đương nhiên phải tranh công đi rửa chén.
Cô ấy cũng không làm giá, lúc cùng mọi người ở chung cũng rất vui vẻ.
Sau khi rửa bát xuống là đến thời gian cho mọi người ngủ trưa.
Lục An An ở lại giúp Liễu Mộng Đình rửa bát xong mới về, lúc cô về thấy Ngô Duyệt đang cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với người khác, lúc nhìn thấy cô, cô ta dừng một chút, sau đó đem điện thoại di động đặt sang một bên.
Cô ta không chào hỏi gì với Lục An An, Lục An An cũng không nói chuyện với cô ta.
Lục An An không hiểu vì sao cô ta lại không thích mình như vậy.
Bây giờ đã là giữa trưa sang chiều, Lục An An thật sự có một chút mệt mỏi.
Sau khi cô bò lên trên giường không tới vài phút liền ngủ luôn.
Sau khi tỉnh lại đã là buổi chiều, tổ tiết mục bắt đầu phát nhiệm vụ cho mọi người.
Nhiệm vụ thứ nhất tổ tiết mục đưa ra là đi ra vườn trồng rau.
Lúc nghe thấy nội dung nhiệm vụ, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
“Cái… Cái gì cơ?”
Nhóm đạo diễn: "Trồng rau!"
". . . Chúng tôi không biết làm."
"Sẽ có người dạy các vị." Nhân viên công tác nói: "Mỗi khoang đất được một trăm đồng, các bạn cố lên."
Mọi người: "? ? ?"
Lục An An và Liễu Mộng Đình liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ kháng nghị: "Cái giá này cũng quá rẻ rồi, đây chính là bóc lột sức lao động đó."
Mọi người: "? ? ?"
Không phải, hai người cứ như thế không có nguyên tắc sao? !
Mặc dù không biết làm nhưng cũng không thể không đi làm.
Nếu như không làm thì hai trăm đồng cũng không có, hơn nữa tổ tiết mục còn cho thêm một nhiệm vụ nữa, ngoại trừ một cái là đi ra vườn trồng rau còn một nhiệm vụ là vào sông bắt cá, cũng có thể bán lấy tiền.
Bắt được bao nhiêu cá, bán được bao nhiêu tiền đều sẽ về tay của bọn họ.*