Xuyên Thành Em Gái Đối Thủ Idol Nhà Mình

Chương 37


Lục An An nghe giọng nói trầm thấp của anh, đè trái tim đang đập thình thịch của mình xuống, cắn môi đáp ứng.
"Vâng."
Vì cái tiền đặt cược kia, vì tương lai có cơ hội cùng Thịnh Hành tiếp tục hợp tác, cô cũng sẽ toàn lực ứng phó.
Cô ngước mắt nhìn về phía sân khấu, đột nhiên liền có chút nhớ mong cùng mong đợi.
Mặc dù là thi đấu kết thúc, cô có lẽ cũng có thể tiếp tục nỗ lực đi tiếp.
Cô sẽ càng ngày càng tốt.
Lục An An tâm hồn đang treo ngược.
Bỗng dưng, bên tai truyền đến một thanh âm.
"Lục An An."
"Thịnh lão sư, còn chưa tới chúng ta."
Thịnh Hành dở khóc dở cười: "Tôi biết."
Anh tạm dừng chút hỏi: "Ăn tết, Lục Duyên có phải cho em WeChat của tôi rồi đúng không?"
Lục An An sửng sốt.
Thịnh Hành hỏi: "Không nghĩ add sao?"
"Không đúng không đúng."
Lục An An vội vàng giải thích: "Em chính là sợ có ảnh hưởng không tốt đối với anh."
"Cái gì?"
Lục An An chớp mắt, trong lúc nhất thời không tìm thấy lý do thích hợp.
Cô sửng sốt, cũng không nghĩ tới vì sao Thịnh Hành lại biết Lục Duyên có cho mình WeChat.
Cô há miệng thở dốc, thật cẩn thận mà nhìn Thịnh Hành: "..

Em có thể thêm sao?"
"Ừ."
"Vậy Thịnh lão sư không sợ em ồn đến thầy sao?"
Thịnh Hành cười, cúi đầu nhìn cô: "Em sẽ như thế sao?"
"Không đâu."
Lục An An thực thành thật lắc đầu: "Em sẽ không."
Cô không dám.
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, không nói nữa.
Lập tức, Lục An An nhìn xung quanh.
Ủy khuất nói: "Di động của em giao cho nhân viên công tác rồi."
Thịnh Hành: "..

Có thời gian lại thêm, không nóng nảy."
"Vậy..

Thịnh lão sư thầy đừng từ chối nhé."

"Ừ."
Hai người diễn tập, không ít nhân viên công tác là lần đầu tiên xem Lục An An đánh đàn, thời điểm cô đánh đàn, trên người có loại khí chất điềm tĩnh, nhìn qua đặc biệt thoải mái.
"Thì ra Lục An An còn biết đánh đàn."
"Đúng vậy, tôi xem qua rất nhiều lần."
"Ngoài ý muốn nha."
Diễn tập hai lần, hiệu quả đều không tồi.

Hai người cũng kết thúc.
Trận chung kết là hai ngày sau.
Thịnh Hành còn phải về đoàn phim, trước khi đi, anh nhìn Lục An An: "Đi đây."
"Thịnh lão sư hẹn gặp lại."
Thịnh Hành cười cười, vì fans nhỏ đưa ra lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất: "Cố lên."
"Nhất định."
Thịnh Hành đi rồi, Lục An An trở về phòng huấn luyện, một mình luyện tập thật lâu.
Đến rạng sáng, mới thu thập mọi thứ trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
*
Trận chung kết đúng hẹn lại lên.
Chiều hôm nay, tại hiện trường fans nhiều đếm không xuể, có thể vào hiện trường hay không thể vào, toàn bộ đều tới.
Suy xét đến nguyên nhân là trận chung kết cuối cùng, tổ tiết mục cố ý để mọi người công khai đi bộ trên đường, xuống xe cùng fans tiếp ứng chung quanh chào hỏi.
Các tuyển thủ vừa xuất hiện, tại hiện trường fans liền lớn tiếng kêu gọi.
"A a a a a a An An An An cố lên a!"
"Nữ ngỗng xem ma ma! Ma ma ở chỗ này!"
"Trời ơi, nữ ngỗng hôm nay thật xinh đẹp a!"
"Hiểu Sương cố lên! Em vĩnh viễn là giỏi nhất!"
"Dụ Thư hôm nay quá đẹp a a a a a! Ma ma vĩnh viễn yêu con!"
"A a a a a a a a a a xem bên kia xem bên kia, Lục An An cùng Thường Thiến xuống rồi, mau nhìn xem a a a a!"
* * *
Tuyển thủ từ trong xe lần lượt xuống dưới, cùng fans chung quanh chào hỏi.
Lục An An cùng Thường Thiến đi cùng một chỗ, nghe thanh âm này còn có điểm muốn cười.
Thời điểm trước kia cô đi tiếp ứng, cũng giống như hoàn cảnh hiện tại không khác quá nhiều.
Nghĩ vậy, cô không tiếng động cong khóe môi: "Cảm ơn mọi người."
"A a a a An An An An phải cố lên nha!"
"Được."
Lục An An cười, khóe môi cong cong, trong ánh mắt như cất giấu ngôi sao: "Ta nhất định sẽ cố lên, mọi người nhớ chú ý an toàn."
"Ô ô ô ô An An em cũng thật tốt."
"An An giỏi nhất, chúng ta sẽ tiếp tục cho bỏ phiếu cho em."
Không cần mọi người nói, Lục An An cũng nhất định nhất định sẽ cố gắng.


Vì chính mình, cũng vì những người thích cô, duy trì cô.
Tiến vào đến hậu trường, bởi vì lúc này ở đây người không nhiều lắm, mọi người đều có chuyên viên trang điểm tiết mục tổ chuyên môn an bài, nhưng mà cũng không phải hưởng thụ mỗi người một người, mà là hai ba người một người trang điểm, nhưng cũng đủ rồi.
Không bao lâu, những khách quý hỗ trợ cũng tới rồi.
Bên ngoài lại một lần vang lên tiếng thét chói tai, làm mọi người đều buồn cười.
Chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho Lục An An, nghe được tiếng thét chói tai bên ngoài thì cười cười nói: "Ta đoán đây có thể là Thịnh lão sư tới rồi?"
"Cũng có khả năng là Cố lão sư."
Hai vị nhân viên công tác trò chuyện.
Thường Thiến cùng Lục An An một phòng, bên trong có chuyên viên trang điểm: "Vạn nhất là hai người cùng nhau thì sao?"
Thường Thiến cười: "Tớ đi xem."
Cô ấy ngó đấu qua vị trí cửa sổ nhìn, cười cười.
"Đúng là Cố lão sư cùng Thịnh lão sư cùng nhau tới."
Nghe vậy, mọi người đều cười.
"Thịnh lão sư hôm nay sao lại tới sớm như vậy?"
"Không biết đâu."
"Cố lão sư tới sớm còn bình thường, Thịnh lão sư trước kia đều là sát giờ mới tới."
"Có thể bởi vì đây là trận chung kết cuối cùng?"
Lục An An nghe mấy vị lão sư đối thoại, không tiếng động cong môi.
Cô cảm thấy hẳn là vì nguyên nhân cuối cùng mà Thịnh Hành mới đến.
Bất quá không bao lâu, Lục An An liền gặp được Thịnh Hành.
Thịnh Hành cùng Cố Bạch cùng nhau xuất hiện ở cửa phòng nhỏ của các cô.
Thường Thiến kinh hô: "Cố lão sư Thịnh lão sư, các thầy sao lại tới đây ạ?"
Cố Bạch cười cười, trêu ghẹo vừa nói: "Tốt xấu gì tôi cũng là khách quý hỗ trợ em ngày hôm nay, cần thiết đến nhìn tuyển thủ nhỏ các em chứ."
Thường Thiến: "Vậy cảm ơn Cố lão sư, em sẽ cố gắng."
Cố Bạch cười: "Khẩn trương không?"
Thường Thiến gật đầu: "Có một chút, nhưng là so với trước khi tốt hơn nhiều."
Có thể nguyên nhân là bởi vì trận chung kết, cô giống như cũng không phải rất ôm hy vọng chính mình có thể lấy được đệ nhất danh, cho nên tâm thái thực ổn định.
Trận thi đấu cuối cùng, biểu diễn hoàn chỉnh ra là tối rồi, những cái khác đều không quan trọng.
Cố Bạch gật đầu, vui mừng nói: "Nghĩ như vậy là được rồi."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành: "Cậu không hỏi thăm An An à?"
Thịnh Hành liếc nhìn, cúi đầu nhìn tiểu hài tử còn đang hóa trang.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lục An An xác thật không tính là kinh diễm, nhưng ngũ quan hài hòa, cũng có thể nguyên nhân là bởi vì cô tự tin, giống như càng thêm phần xinh đẹp.
Cứ như vậy một lát, Thịnh Hành cũng sắp quên mất cảnh tượng, hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Lục An An rồi.
Anh đứng ở sườn phía sau Lục An An, nhìn người trong gương.
"Khẩn trương không?"

Lục An An lông mi run rẩy: "Không khẩn trương."
Thịnh Hành đôi tay cắm túi, nhoẻn miệng cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Lục An An nhấp môi: "Thịnh lão sư thầy hôm nay sao lại tới sớm như vậy?"
Thịnh Hành kéo một cái ghế dựa qua bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nói: "Ừ, trận chung kết không thể đến trễ."
Lục An An bật cười.
Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô rồi nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Bầu không khí vừa đúng, ở cửa xuất hiện Du Nguyên cùng đoàn đội chuyên viên trang điểm của Thịnh Hành.
"Cậu sao lại ở chỗ này?"
Thịnh Hành liếc mắt nhìn bọn họ.
Du Nguyên nói: "Nên qua bên kia hóa trang."
Huấn luyện viên, đặc biệt là đám người Thịnh Hành, đều có phòng chuyên môn để hóa trang, một lần cuối cùng, nhất định phải đem mặt hoàn mỹ nhất bày ra.
"Lười đi."
Du Nguyên: "?"
Cũng may Du Nguyên mang theo Thịnh Hành thật lâu thật lâu rồi, lâu đến mức một câu không đầu không đuôi cũng vừa nghe đã hiểu.
Anh ta cạn lời hồi lâu, mắt nhìn thiết bị trong phòng, thật sự là đơn sơ.
"Lão sư, bên này còn có thể thêm một người không?"
Chuyên viên trang điểm sửng sốt, lại nhìn Thịnh Hành không nhúc nhích: "Đương nhiên có thể! Thịnh lão sư muốn ở phòng này hóa trang sao?"
Du Nguyên ha hả cười: "Đúng vậy, cậu ấy không muốn đi, chúng ta nhân nhượng một chút."
Nói xong, Du Nguyên hung tợn mà trừng mắt nhìn Thịnh Hành.
Thịnh Hành lưu tại phòng này hóa trang, Cố Bạch mắt sáng rực lên, cũng muốn ở chỗ này hóa trang.
Nháy mắt, phòng vốn có chút rộng rãi lại trở nên chen chúc không ít.
Lục An An một bên là Thịnh Hành, một bên là Thường Thiến, cô hít sâu một hơi, như thế nào cũng đều cảm thấy chính mình kiếm lời.
Ô ô ô ô ô ô sinh thời cô có thể cùng idol ở một phòng hóa trang, hô hấp cùng một bầu không khí!
Cô đè khóe môi cười của mình xuống, chuyên viên trang điểm cười khẽ, hô câu: "An An, trước đừng cười, ta phải đánh phấn mắt."
Lục An An: "..."
Thường Thiến bật cười: "An An, gặp được cái gì vui vẻ sao?"
Cô ấy biết rõ còn cố hỏi.
Lục An An nhấp môi, không dám động.
Cô không chú ý tới, bên kia Thịnh Hành cũng không tiếng động cong môi.
*
Hóa trang xong, thời gian cũng không sai biệt lắm.
Bên ngoài người xem cũng tới rồi, lúc này đây, sân khấu so trước kia càng to lớn, càng cao cấp.
Lục An An ở trong phòng, không đi ra bên ngoài.
Trang điểm xong, cô thay một bộ váy.
Thời điểm nhìn bộ váy trên người cô, Thường Thiến ngạc nhiên thốt lên: "Trời ạ! Đây là tran phục hôm nay biểu diễn sao, cũng quá đẹp rồi."
Lục An An gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ xin được."
Trước ngày hôm nay, ai cũng không thấy được.
Thường Thiến mắt sáng rực lên, thấp giọng hỏi: "Là mượn tới sao?"
"Hình như là tổ tiết mục mượn tới."
Hai người không đi ra ngoài, muốn đến phiên mình diễn mới đi ra ngoài, xem như vì một bất ngờ cho mọi người đi.
Thịnh Hành cùng Cố Bạch sớm đã đi rồi, hai người ở bên này hóa trang, nhưng thay quần áo vẫn là thành thật trở về phòng hóa trang của mình, ở chỗ này chung quy là ảnh hưởng không tốt lắm.
Lục An An hít sâu một hơi, nhìn phát sóng trực tiếp trên TV không chớp mắt.
Cùng lúc này, người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng đều vào rồi.

Kỳ phát sóng cuối cùng là hình thức phát sóng trực tiếp chiếu ra, tất cả mọi người không dám có bất kì lơi lỏng gì, đều muốn đem mặt tốt nhất lưu tại sân khấu.
Kỳ phát sóng cuối cùng, mở màn là năm vị huấn luyện viên phối hợp một bài hát.
Người vừa ra tới, toàn trường hoan hô.
Lục An An cũng không chớp mắt nhìn nam nhân trên sân khấu kia, Thịnh Hành hôm nay mặc chính là tây trang, áo sơmi trắng tây trang màu đen, cả người toát lên vẻ tự tin thanh âm trầm thấp câu người, gương mặt kia chính là chiêu bài lớn nhất.
Anh vừa ra tới, người xem hiện trường quả nhiên thét chói tai liên tục, làn đạn cũng toàn bộ là cùng anh có quan hệ.
"A a a a a Anh trai tới!"
"Anh trai hôm nay chính trang là lại tính toán cá mập ta sao!"
"Ô ô ô ô anh trai hôm nay quá tuyệt."
"Anh trai hôm nay phối hợp với ai cùng nhau biểu diễn vậy, cũng quá hạnh phúc rồi!"
* * *
Thịnh Hành đã lâu không ca hát, ít nhất tại loại sân khấu như thế này, anh đã lâu rồi không hát.
Anh sau khi đổi làm diễn viên, thì buổi biểu diễn cũng ít đi.
Một lần lên buổi tiệc giao thừa, anh bởi vì đóng phim không tham gia, không ít fans cảm thấy tiếc nuối, lần gần nhất nghe anh hát là sân khấu 11-11.
Cho nên lần này như vậy, mọi người đều vô cùng quý trọng, thậm chí còn có chút luyến tiếc mà xem.
Vậy mà xem xong rồi, liền có chút không giống nhau.
Lục An An hiện tại chính là tâm lý như vậy.
Cô không chớp mắt nhìn người sân khấu kia, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thịnh Hành thật sự quá ưu tú, quá xuất sắc.
Làm một fans, còn phải nỗ lực nhiều hơn, mới có thể nện bước đuổi theo anh.
Huấn luyện viên biểu diễn kết thúc, người chủ trì lên đài: "Mọi người xem thỏa mãn không?"
"Không thỏa mãn! Còn muốn xem!"
Người chủ trì cười: "Được được được, không thành vấn đề."
MC cười nói: "Đêm nay, là lần cuối cùng siêu cấp thần tượng của chúng ta thi đấu, trải qua cuộc đua ba tháng, hiện tại lưu tại trên sân khấu tất cả đều là nhóm các tiểu tỷ tỷ ưu tú nhất, cũng cảm ơn mọi người duy trì, theo dõi để các cô ấy có thể càng đi càng xa."
Người chủ trì nói: "Hiện tại, chúng ta cho mời tuyển thủ đầu tiên biểu diễn lên sân khấu, mọi người hoan nghênh!"
Người đầu tiên lên sân khấu Lục An An không quen thuộc, bất quá cô ấy hát rất êm tai, thanh âm linh hoạt kỳ ảo, đặc biệt có tính đặc sắc cá nhân.
Hai người cùng nhau nghe, Thường Thiến nói: "Oa, thật là lợi hại."
"Đúng vậy, nghệ sĩ cộng sự cũng rất mạnh."
"Đúng vậy."
Một người lại một người.
Hà Hiểu Sương là biểu diễn trước Lục An An.
Bỗng dưng, người chủ trì cue tới Hà Hiểu Sương.
Lục An An ngước mắt nhìn, Hà Hiểu Sương chuẩn bị một dàn nhạc lên sân khấu.
Thường Thiến cùng cô kề tai nói nhỏ: "Cậu sợ hãi sao?"
Cô ấy nói: "Ôn Luân lão sư cũng rất mạnh."
"Không sợ."
Lục An An ngước mắt nhìn về phía ghế huấn luyện viên bên kia, cô liếc mắt một cái liền thấy được người được yêu thích nhất trong năm người kia.
"Cô ấy có ôn lão sư, tớ cũng có."
Cô nói: "Tớ lợi hại hơn."
Ở trong lòng cô, idol cô không ai có thể vượt qua.

.

Bình Luận (0)
Comment