Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 7

Thẩm Du lúc còn làm diễn viên hiểu rất rõ, cuồng loạn diễn khóc là một loại thử thách thể lực, không chỉ đòi hỏi lực hô hấp mà còn là khảo nghiệm sự nhẫn nại. Bởi vì khóc lâu sẽ mệt, mệt mỏi liền muốn nghỉ ngơi, hiệu quả khẳng định không tốt.

Giờ khắc này cũng coi như là một loại thử thách đối với Thẩm Du, cô giận không bằng mà cũng điên không lại Thẩm Tiêu, chỉ có thể dùng chiêu khóc lóc ăn vạ đến chơi hắn. Nào ngờ tên kia không khác gì cục đá, vừa xấu vừa ngạnh, mặc kệ cô khóc nháo ra sao hắn đều không dao động.

Thẩm Du ngay từ đầu đã định là bất cứ giá nào, cứ ném hết mặt mũi đi mà khóc, nhưng sau khi xe đi được một đoạn đường, cô vừa buồn bực vừa không thể chịu khuất phục mà ngừng trước được.

Liền trong lúc cô do dự có nên nghỉ ngơi một lát hay không, Thẩm Tiêu rốt cuộc có động tĩnh.

Hắn đầu tiên đưa tay lên day day lỗ tai, phỏng chừng là bị nháo cho ù đi rồi. Sau đó lại đem cà-vạt tháo xuống, dùng ngón tay vuốt vuốt thẳng thớm, rồi lại gập đôi, bắt đầu từ dưới chậm rãi cuốn lên. Ngón tay Thẩm Tiêu từng khớp rõ ràng xinh đẹp, chiếc cà-vạt trong tay hắn nhìn không khác gì một món đồ thủ công tinh xảo.

Cuốn xong cà-vạt, hắn mặt cười người lạnh mà nói với Thẩm Du "Lại khóc một tiếng, liền bị cái cà-vạt này tắc ngay vào miệng, có tin hay không?"

Thẩm Du:......

Trải qua một thời gian tiếp xúc, Thẩm Du rất tin tưởng nếu hắn nói như vậy, liền nhất định sẽ làm như vậy. Vì thế không chút do dự mà tự động khoá mồm, cách hai tròng kính mà dùng một đôi mắt ướt nước nhìn hắn.

Thẩm Tiêu hừ nhẹ, đem cà-vạt giao cho cô, lại ôn nhu mà dỗ dành "Ngoan, cà vạt cho em, đợi khi nào muốn khóc thì tự mình nhét vào miệng."

Thẩm Du:......

Hoá ra cà-vạt còn có cái công năng này, nàng thật là mở rộng tầm mắt! Nhưng kỳ thật, nàng càng thích đem cái cà-vạt này quấn lên cổ hắn, quấn hai ba vòng sau đó, siết! chết! hắn!

Xe một đường vững vàng mà đi, nhờ dâm uy của cà-vạt, không khí bên trong nhất thời thật yên lặng hài hoà. Đến một nơi nào đó, Thẩm Tiêu cho tài xế ngừng xe ven đường, lại gập người ra trước nói với bảo vệ mấy câu, người nọ nghe xong liền mở cửa đi xuống.

Lát sau, gã bảo vệ kia mới trở về, đưa cho Thẩm Tiêu một chiếc hộp nho nhỏ.

Thẩm Du lúc này còn đang bận hờn dỗi, mới không thèm quan tâm đến hắn, tuy vậy khoé mắt vẫn trộm liếc sang chiếc hộp màu sắc sặc sỡ kia, cũng không biết là cái gì.

Chờ xe lại lần nữa lên đường, Thẩm Tiêu mới dùng vẻ mặt ghét bỏ mà đem cái hộp kia ném cho cô, Thẩm Du có chút kinh ngạc. Đến khi tiếp nhận rồi mới sửng sốt, nếu không nhìn lầm, cái này hẳn là kẹo cho trẻ con ăn đi?

Đưa cho cô? Chẳng lẽ bởi vì mới rồi đập phá nhà cô, lại chọc cho cô khóc, cho nên mua kẹo xem như nhận lỗi?

Đáng thương thay cho Thẩm Du dùng một tuần bố trí căn phòng, giá trị chỉ tương đương hộp kẹo.

Thẩm Du rất muốn kiên cường mà đem kẹo ném vào mặt hắn, kẹo thì có gì hiếm lạ?

Nhưng ngẫm lại, tay phải cô còn đang cầm cà vạt đây, chỉ sợ ném một phát, cái cà-vạt này cũng theo đó mà nhồi vào trong mồm.

Hộp kẹo sặc sỡ sắc màu ra sao thì bên trong cũng loè loẹt y như vậy, từng viên nhỏ được bọc riêng lấp la lấp lánh. Viên kẹo mềm mại no tròn còn được áo một lớp đường, trông khá là ngon.

Vì thế Thẩm Du mở ra một viên bắt đầu ngồi gặm, vị chua chua ngọt ngọt tản ra đầu lưỡi, vốn dĩ đồ ngon rất có tính chữa lành, ai ngờ càng ăn cô càng thấy uất ức.

"Hu hu a a a a a a a a......"

Bộ dáng này chỗ nào giống đang ăn kẹo? Nói bắt cô ăn đứa con thất lạc nhiều năm của mình thì còn đáng tin!

Huyệt thái dương tiếp tục thình thịch nhảy lên - Thẩm Tiêu:......

May mắn vừa qua ngã tư trước mặt đã tới khu biệt thự, bằng không Thẩm Tiêu thật lo lắng chính mình sẽ đem đứa em gái tiện nghi này trực tiếp bóp chết.

Vừa xuống xe, Thẩm Tiêu liền nói với chú Lý đang chờ ngay cửa "Cho chú hai phút đem con nhóc này thu phục, khóc lóc đến đau đầu."

Chú Lý nhìn thấy Thẩm Du nước mắt ròng ròng, rất là xót ruột mà nói "Tiểu thư đừng khóc nữa, chú Lý vào trong nấu đồ ăn ngon cho, được không?"

Kỳ thật trước đó khóc la đều là do cô cố ý, giống như một loại phản kích đối với tên Thẩm Tiêu kia. Mà lúc này nhìn thấy chú Lý, cô mới thật sự khó chịu, thật sự ủy khuất, hốc mắt phiếm hồng, nhưng ngược lại không khóc.

"Chú Lý..."

Chú Lý vỗ vỗ vai cô, vừa khổ sở lại áy náy "Đều tại chú."

Đáng lẽ không nên giúp Thẩm Du dọn ra ngoài, nhưng trước nay cứ nhìn thấy đứa nhỏ này dè dè dặt dặt, bản thân chú Lý cũng rất đau lòng, vốn dĩ cho rằng rốt cục cũng có chuyển biến tốt. Ngờ đâu đi một vòng vẫn là phí công.

Giờ này cũng sắp đến bữa trưa, chú Lý quyết định thật mau mau làm ra một bàn đồ ăn ngon để an ủi Thẩm Du.

Thực ra Thẩm Du có chút nuốt không vô, chỉ ăn sơ mấy ngụm sau đó buồn rầu mà trở về phòng.

Chú Lý trông theo bóng dáng lẻ loi của cô, lại nhìn sang Thẩm Tiêu đang vui vẻ thích ý mà ngồi ăn bên cạnh, cảm thấy thiếu gia nhìn có vẻ tâm trạng bình thường, bèn nói "Tiểu nữ hài vẫn là nên dỗ ngọt, tiên sinh không nên đem trở thành chó nhỏ mèo con mà đùa giỡn như vậy."

Thẩm Tiêu dằn chén đũa xuống bàn, lạnh lùng giương mắt "Món nợ tiếp tay cho con nhóc kia dọn ra ngoài, tôi còn chưa tính với chú đâu." Hắn tức giận mà hừ lạnh, tiếp tục nói "Có điều chú vừa nhắc tôi mới nhớ, trong nhà hẳn nên nuôi ít chó mèo, không phải con gái đều thích mấy thứ đó sao."

Nói xong lời này, hắn liền cười đến quỷ dị.

Chú Lý:......

Mới giây trước còn cảm thấy bình thường, giây tiếp theo đã bắt đầu mưu toan gì nữa!

"Chiều nay chú đi mua đi, một con Husky, nhỏ nhỏ chút càng tốt." Thẩm Tiêu phân phó.

Chú Lý thừa biết hắn không đơn giản chỉ muốn lấy lòng Thẩm Du như vậy, cho nên uyển chuyển mà nói "Muốn nuôi thú cưng hay không, chi bằng chúng ta hỏi qua ý tiểu thư?"

Thẩm Tiêu vỗ bàn đứng lên "Như thế nào, hiện tại đến chú cũng muốn loạn rồi?"

Chú Lý biết mình đã quá phận, liền nói "Đợi một chút tôi sẽ đi mua, tiên sinh."

Thẩm Tiêu lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, trước khi rời đi còn xoay người lại nói "Trong thư phòng có cái hộp, chú cầm mà đi dỗ nhóc con kia đi." Sau đó đi thẳng lên lầu.

Đối với loại thái độ chợt nóng chợt lạnh này, chú Lý đã tập mãi thành quen, đành bất đắc dĩ mà thở dài. Sau khi thu dọn phòng bếp liền ra cửa tìm mua Husky.

Thẩm Du trở lại căn phòng quen thuộc, tuy rằng chỉ rời đi một tuần ngắn ngủi nhưng tâm cảm biến hoá, liền cảm thấy nơi này đột nhiên trở nên xa lạ.

Vốn dĩ chỉ là nằm ở trên giường phát ngốc, nào ngờ chốc sau cô đã ngủ quên, hơn nữa còn ngủ rất sâu. Hẳn là do ban nãy khóc đến mất sức đi.

Một giấc này ngủ thẳng hai giờ liền, lúc cô tỉnh lại đã nghe thấy một tràng thanh âm kì quái từ cửa phòng truyền đến. Thẩm Du tò mò xuống giường mở cửa, sau đó liền bị một chú chó ngốc manh dưới chân doạ tới rồi "Cái gì vậy?"

Chú Lý đứng ở một bên, trên tay ôm theo hộp gỗ, đại khái to cỡ hộp bánh trung thu.

"Chú Lý, làm sao lại có chó con trong nhà? Đây là Husky sao? Đáng yêu quá!" Thẩm Du cười, ngồi xổm xuống xem kĩ chú chó.

"Là tiên sinh ra lệnh mua cho tiểu thư, còn có cái này, cũng là tiên sinh tặng." Nói xong liền mang hộp gỗ đưa sang cho cô.

Thẩm Du mờ mịt "Tự dưng tại sao lại muốn mua chó con?"

Chú Lý lắc đầu "Ý tưởng của tiên sinh, chú không đoán nổi."

Thẩm Du sâu sắc tán thành, mạch não của bệnh xà tinh, người phàm căn bản sờ không tới. Cô lại mở hộp gỗ ra, sau đó sửng sốt, bên trong thế nhưng đều là châu báu trang sức, lại còn rất nhiều. Một đoàn hỗn độn nằm cạnh bên nhau, giống như mặt hàng bày bán 10 đồng 3 cái ở ngoài đường.

Chú Lý rõ ràng cũng kinh ngạc "Đây là châu báu của lão phu nhân."

Cho nên tất cả đều là hàng thật giá xịn xa xỉ phẩm.

"Anh ấy cho cháu làm cái gì? Bồi thường?"

Chú Lý ngó qua Husky, lại nhìn nhìn châu báu, do dự gật đầu "Khả năng là vậy."

Thẩm Du:......

***

Tuy rằng cuộc sống có điểm hỗn loạn, nhưng Thẩm Du cũng sẽ không sa sút tinh thần. Chết cũng đã chết rồi, còn có gì so với cái chết càng khủng khiếp?

Vì thế cô thực mau hồi phục tâm tình, tiếp tục đi học.

Hôm nay buổi sáng không có tiết, buổi chiều lại hai tiết liền, Thẩm Du ăn xong cơm trưa liền chạy đến trường. Đến hơi sớm, nên lúc cô vào lớp lác đác chỉ mới vài người. Thẩm Du liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người trong đó là Bạch Mộ Vũ.

Ả này thường xuyên xin nghỉ để ra ngoài đóng phim, hôm nay kì quái lại còn biết đi học.

Thẩm Du thu hồi tầm mắt, an tĩnh mà đi đến chỗ ngồi, thật lòng hy vọng Bạch Mộ Vũ có thể xem nhẹ sự tồn tại của mình.

Nhưng Bạch Mộ Vũ này lại giống như trời sinh đã mang mối thù giết mẹ, mỗi lần vừa nhìn đến Thẩm Du liền cảm thấy tức giận, liền muốn khi dễ cô.

Chỉ thấy vài người nhỏ giọng rầm rì, sau đó Bạch Mộ Vũ liền đứng dậy sấn tới bên cạnh Thẩm Du, vừa ngạo mạn lại phẫn nộ mà hỏi "Này, vòng cổ Tiffany của tôi mất rồi, là cậu trộm đúng không?"

Thẩm Du:......

Muốn bắt nạt người cũng đừng lấy cớ tuỳ tiện như vậy? Rõ ràng là cô mới bước vào mà!
Bình Luận (0)
Comment