Nghe Thẩm Tiêu thoải mái mà nói "nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế ấy", Thẩm Du ngồi trong lồng ngực hắn liền ngẩng đầu lên nhìn.
Cô cảm thấy, nam nhân lúc gặp sự tình có thể không chút hoang mang lại còn thành thạo mà giải quyết, thật sự rất có mị lực.
Nam nhân như vậy luôn mang đến cảm giác an toàn cho người khác, sau đó đối phương cứ không tự chủ được mà tin tưởng hắn, dựa vào hắn.
Nếu người nam nhân này không bị bệnh xà tinh thì càng tốt!
Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, Thẩm Tiêu trước nay cũng không thật sự làm cái gì tổn hại đến cô, mỗi lần cũng chỉ là hù doạ chút đỉnh mà thôi.
Giống như hắn nói muốn nướng husky, kết quả hiện tại ngốc cẩu kia không chỉ không có bị nướng mà còn lớn lên trắng trẻo mập mạp, càng thêm ngu đần.
Trợ lý Đỗ hỏi "Bây giờ chúng ta có nên xoá bài viết trên diễn đàn đi, sau đó lại đến thành phố S tìm Lâm Tông hay không?"
Thẩm Tiêu hừ cười, lắc đầu "Loại người có thể đem máu chia ra hai mẫu gửi đến hai nơi giám định khác nhau, hắn sẽ ngu đến mức nghênh nghênh ngang ngang, xuất hiện khắp nơi trên diễn đàn để tự báo toạ độ sao? Huống chi bài viết này còn có trăm ngàn chỗ hở."
Đỗ trợ lý nghĩ nghĩ, hỏi "Ngài cảm thấy chuyện này không phải do Lâm Tông làm?"
"Kỳ thực em nghĩ, phong cách hành sự như vậy càng giống với Bạch Mộ Vũ hơn, người này trước nay đều thích chủ động chạy tới gây sự, cũng không biết là mắc chứng bệnh gì." Thẩm Du chen ngang.
Thẩm Tiêu đang cầm tay Thẩm Du vân vê, nghe cô nói vậy liền nhướng mày "Vậy bọn họ cũng thật đúng với câu...vật họp theo loài."
Thẩm Du nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tiêu ra, ngồi thẳng dậy, sau đó cầm lấy di động gửi tin nhắn sang cho Lý Dực Dực.
<Vừa rồi Kha Tiêu giúp cậu ta xin nghỉ, hình như trong nhà có việc, xin phép tận ba ngày>
<Cảm ơn, tôi biết rồi>
Lý Dực Dực vội vàng hỏi <Cậu đang ở đâu? Không có vấn đề gì chứ? Việc này có liên quan tới Bạch Mộ Vũ sao, đột nhiên lại hỏi cậu ta làm gì?>
Thẩm Du lộc cộc đánh chữ <Cậu đừng đoán mò, không có việc gì đâu, hiện tại đang ở công ty của anh tôi>
Lý Dực Dực nháy mắt biến thành dấm tinh
Thẩm Du:......
Buông điện thoại, cô quay sang nói với Thẩm Tiêu "Bạch Mộ Vũ cũng không đi học, có thể nào là tới tìm Lâm Tông hay không?"
"Ồ, tự tìm đường chết." Thẩm Tiêu nói.
Thẩm Du nhíu mày nghi hoặc "Là sao?"
Đỗ Huy đứng ở một bên liền góp lời "Lâm Tông bị chúng ta đuổi khỏi chỗ này, trước đó còn đánh cho một trận, thân thể phỏng chừng còn đang rất thảm. Hiện tại hắn ta lại bị bọn vay nặng lãi truy lùng, khẳng định là đang trốn chui trốn nhũi, nếu Bạch Mộ Vũ một mình tới tìm Lâm Tông vào ngay lúc này, kia quả thực chính là dê vào miệng cọp."
"......"
Nếu sự tình đúng như trợ lý Đỗ phân tích, vậy Bạch Mộ Vũ quả thực chính là không tìm đường chết sẽ không chết.
"Bây giờ chúng ta nên xuống tay từ chỗ nào? Bài viết trên diễn đàn sao?" Trợ lý Đỗ hỏi Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu theo thói quen định đưa tay sờ bao thuốc trong túi, nhưng chợt nhớ ra Thẩm Du đang ở bên cạnh, hắn liền cứng rắn dừng lại động tác.
Thẩm Du nhìn một màn này cảm thấy vô cùng buồn cười, liền xoay người lấy từ trong túi xách ra mấy cây kẹo que, cầm ở trong tay, sau đó hỏi hắn "Muốn ăn cái nào?"
Thẩm Tiêu có chút kinh ngạc mà nhìn mớ kẹo đủ loại màu sắc trong tay Thẩm Du, ngay sau đó cười hỏi "Em thích vị gì?"
"Vị cam."
Thẩm Tiêu liền rất ngoan ngoãn mà cầm lấy que kẹo vị cam, tùy tay mở ra cho vào miệng, sau cùng tấm tắc khen ngợi "Rất ngọt. Ngọt giống em."
Trợ lý Đỗ đứng bên cạnh mặt đầy hắc tuyến.
Rõ ràng đây là đang bàn chuyện chính sự, hai người kia vì cái gì nói nói một hồi liền có thể nị oai? Ông chủ còn chưa bắt người tới tay mà đã dính đến cỡ đó, đến lúc theo đuổi được rồi, có phải là sẽ trực tiếp hoà tan thành một đống hay không?
Thẩm Du thấy trợ lý Đỗ sắc mặt không tốt, bèn đem kẹo chìa sang "Trợ lý Đỗ cũng muốn ăn sao?"
Đỗ Huy còn chưa kịp quyết định là có nên cầm hay không, kết quả đã thấy Thẩm Tiêu duỗi tay đem toàn bộ kẹo que ở chỗ Thẩm Du lấy đi hết.
"Cậu ta bị sâu răng, không ăn kẹo."
Trợ lý Đỗ:......
Thời nay đi làm trợ lý đều thảm như vậy sao? Không chỉ bị chính diện nhồi nhét cẩu lương, còn phải bị ác ý bôi nhọ? Cái răng nào sâu đâu ông chủ? Cả một hàm đều thật chắc khoẻ có được không!
Thôi bỏ đi, vì một tương lai được lái Panamera, trợ lý Đỗ quyết định nhịn!
"Thẩm tổng, chúng ta lại bàn chính sự tiếp đi." Đỗ Huy mệt tâm mà nhắc nhở.
Dường như lúc này Thẩm Tiêu mới nhớ ra đây là văn phòng chứ không phải địa điểm hẹn hò, vì thế lấy kẹo que trong miệng ra, lên tiếng "Giải quyết việc này nên xử lý từ gốc rễ."
"Gốc rễ?" Thẩm Du thắc mắc.
Thẩm Tiêu liếc nhìn cô một cái, thái độ giống như đã đoán trước được mà nói "Bọn họ làm ra nhiều chuyện như vậy, đều là dựa trên cái gì? Chính là bảng báo cáo giám định kia, chỉ cần nó trở thành một tờ phế liệu, vậy toàn bộ hành động của bọn họ đều trở nên vô nghĩa."
Lúc trước hắn cho người đánh đập sau đó ném Lâm Tông đến thành phố S, vốn tưởng rằng kẻ này sẽ bị doạ đến chết khiếp, không ngờ hắn ta thế nhưng có thể dám làm ra chuyện như vậy, còn tính đến đường gửi mẫu xét nghiệm đến hai nơi khác nhau.
"Đỗ Huy, cậu đi tra xem bảng báo cáo còn lại là do bên nào giám định."
"Cái này không khó."
Trợ lý Đỗ nói xong liền đem hình ảnh lưu vào máy, sau đó đi ra ngoài gọi điện.
Thẩm Tiêu lại đem kẹo bỏ vào trong miệng, liếm liếm, còn cười xấu xa mà nhìn Thẩm Du "Muốn nếm một ít hay không?"
Thẩm Du vội vàng rúc ra phía sau "Không cần!"
"Không phải em thích vị cam sao?"
"Nhưng em không thích ăn đồ trong miệng anh!"
Thẩm Tiêu rất là tiếc nuối mà nhướng mày, cố ý nói "Anh chỉ muốn lấy thêm que khác cho em, vậy mà không ngờ em lại đánh chủ ý lên kẹo anh đang ăn, có biết xấu hổ hay không?"
"......"
Trợ lý Đỗ đi ra ngoài không đầy mười phút liền quay trở lại, tay cầm tablet đưa cho Thẩm Tiêu xem "Chính là chỗ này."
Thẩm Du vội vàng thò đầu sang nhìn, phát hiện trong màn hình là một bức ảnh, bảng hiệu không rõ ràng lắm, hình như là một công ty tư nhân nghiên cứu khoa học kỹ thuật gì đó, cũng không biết chính xác là làm gì.
Trợ lý Đỗ nói "Không ngờ Lâm Tông lại mưu mô như vậy, bề ngoài là đem mẫu máu đến viện khoa học chính quy để giám định, sau lưng lại ngấm ngầm tìm một công ty nhỏ khác. Cái này hẳn mới là lựa chọn đầu tiên của hắn ta, khó trách lúc ấy tôi không tra ra được."
"Trông có vẻ tàn tạ quá, giống như là sắp đóng cửa." Thẩm Du bình phẩm.
Thẩm Tiêu thấp thấp cười, lên tiếng khen ngợi "Ánh mắt rất chuẩn, chỗ này xác thực phải đóng cửa."
Sau đó hắn lại vân đạm phong khinh mà nói "Chỉ cần nó không tồn tại, vậy bảng báo cáo giám định kia cũng không còn ý nghĩa."
"Cái này...cái này không hay lắm đâu." Thẩm Du nhíu mày.
Thẩm Tiêu dựng thẳng ngón trỏ lên, "suỵt" một cái, sau đó quay đầu lại nói với Đỗ Huy "Cậu xử lý việc này, tra xem công ty nọ làm ăn có đứng đắn hay không, không đứng đắn liền trực tiếp xúc đi. Còn nếu không có vấn đề gì, vậy thì tìm địa phương khác rồi đuổi hết nhân viên đến đó."
Trợ lý Đỗ:......
Ông chủ quả là đổi tính, thế nhưng còn nghĩ đến việc tìm chỗ đuổi người đi trước, nếu đổi lại là trước kia, mặc kệ có đứng đắn hay không, chỉ cần là thứ cản đường thì tất cả đều bị trực tiếp trừ khử.
"Xử lý cái công ty quèn này xong rồi lại chuyển sang bài viết, trước tiên cứ để con nhóc kia nhảy nhót một hồi."
Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ, lại nói "Tên Lâm Tông phỏng chừng ăn đòn chưa đủ, đám đòi nợ cũng thật phế vật, lâu như vậy còn không bắt được người tới tay, cậu mau đi giúp bọn họ một phen."
Trợ lý Đỗ gật gật đầu, nhanh chóng xoay người đi làm nhiệm vụ.
Thẩm Tiêu quay lại nói với Thẩm Du "Bài viết kỳ thật có thể trực tiếp xoá đi, nhưng những lời bôi nhọ trước đó vẫn sẽ có người tin là thật. Cứ chờ tới lúc bảng báo cáo trở thành phế thải, hết thảy sự tình tự nhiên đều sáng tỏ."
Thẩm Du gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi "Những việc này đều là do Lâm Tông làm ra, anh nói xem, mẹ hắn ta có biết chuyện không? Bà ấy thật sự bệnh nặng sao?"
"Ác ý vứt bỏ trẻ nhỏ là phải chịu trách nhiệm hình sự, Lâm Tông khẳng định biết, nhưng hắn ta có thể không hề sợ hãi như vậy là vì đã nắm chắc án phạt sẽ không phán đến trên người mình, mà bà mẹ bệnh nặng kia cũng không phải ngồi tù."
Thẩm Du thở dài "Thật là sốt ruột."
Thẩm Tiêu nhéo nhéo mặt cô "Không cần vì người không liên quan mà phiền não, chuyện này sẽ nhanh chóng qua thôi."
Thẩm Du gật gật đầu, đáy mắt tràn ngập tín nhiệm.
Buổi sáng khi cô nhìn thấy bài viết trên diễn đàn, trong lòng có nhiều bất ngờ hơn là sợ hãi hoảng loạn.
Bởi vì Thẩm Du biết, mặc kệ chuyện có nghiêm trọng tới mức nào, sau lưng vẫn có một chỗ hẫu thuận kiên cường sẵn sàng cho cô dựa dẫm.
Sự thật chứng minh, ý tưởng của Thẩm Du là đúng, chuyện này đến tay Thẩm Tiêu xử lý, thật giống như biến thành trò trẻ con, hắn chỉ cần dăm ba câu là có thể giải quyết thích đáng.
"Đừng nghĩ quá nhiều, hôm nay còn quay về trường không? Hay là ở lại công ty chơi?"
Thẩm Du nhìn nhìn bốn phía, hỏi "Chỗ này có cái gì vui để chơi?"
Thẩm Tiêu cười cười, không biết xấu hổ mà nói "Chơi anh liền rất thú vị."
Thẩm Du:......
***
Đến chập tối, trên diễn đàn có một bài viết mới về Thẩm tiểu thư được phát ra, thời gian căng vừa đúng giờ ăn cơm, học sinh lúc này đa số đều rảnh rỗi cầm di động, cho nên lưu lượng người xem cũng không tồi.
Bài viết vừa mới đăng đàn đã bị đẩy lên thành chủ đề sốt dẻo.
Người đăng bài đem bức ảnh bảng báo cáo kia ra phân tích, đồng thời giảng giải rõ ràng tình trạng hiện tại của công ty giám định tư nhân này, cuối cùng chỉ ra được bọn họ làm ăn bịp bợm, một năm trước đã bị hủy bỏ tư cách vận hành.
Nói cách khác, bảng báo cáo này là do có người thông đồng mua bán, cố ý tạo ra bằng cớ giả.
Đến nỗi Thẩm tiểu thư, người đăng bày tỏ kỳ thật đây mới là nạn nhân vô tội.
Vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, cũng nhờ Thẩm gia nhặt về nuôi nấng, hơn nữa hai mươi năm qua, cha mẹ ruột của Thẩm tiểu thư còn chưa hề tìm tới cửa. Không ngờ ngay lúc này đây thế nhưng có người lại lấy việc này ra tô vẽ, ác ý bôi đen Thẩm tiểu thư, làm cho cô nhớ lại chuyện cũ đau lòng, quả thực là tâm địa rắn rết, dụng tâm hiểm ác!
Ở cuối bài còn đính kèm vị trí tiểu khu Thẩm tiểu thư đang ở, khẳng định việc này chỉ cần tuỳ tiện tìm bất cứ ai quanh đó hỏi qua là có thể biết được chân tướng.
Chủ đề này vừa được tung lên, bình luận liền ồ ạt sôi nổi, ai nấy đều khiển trách cặp cha mẹ vô lương đã vứt bỏ máu mủ của mình, hơn nữa còn rất đồng tình với hoàn cảnh của Thẩm tiểu thư. Một số thành viên bày tỏ, may mà cô được Thẩm gia tốt bụng thu dưỡng, quả thực chính là đại nạn không chết ắt có phước lành.
Cuối cùng, đông đảo nhất vẫn là lực lượng mắng chửi kẻ đăng bài vu khống ban sáng, nói loại người này lòng dạ rốt cuộc tăm tối bao nhiêu mới có thể đem chuyện thương tâm của người khác ra mà đặt điều.
Một số người thậm chí còn cực đoan hơn, dứt khoát yêu cầu tra IP, đem người xấu này lôi đầu ra xử tội.
Nhưng không cần chờ bọn họ đi tra, thực mau lại có một bài viết nữa được đăng đàn, đồng thời cũng đã đem danh tính đối phương phanh phui ra tới, không chút hàm hồ che lấp.
"Thông qua điều tra, người đăng bài chính là Bạch Mộ Vũ - sinh viên năm hai khoa biểu diễn. Công ty cung cấp phần báo cáo giả sau khi phối hợp cùng cảnh sát đã khai nhận, người đi lãnh giấy giám định chính là Bạch Mộ Vũ, có kèm camera theo dõi để chứng minh. Bên cạnh đó, IP đăng bài trên diễn đàn cũng đã được xác minh là thuộc một khách sạn tại thành phố S, Bạch Mộ Vũ hiện giờ đang trụ ở địa điểm này, có cả thông tin thuê phòng được ghi nhận lại. Dựa vào những điều trên, người nhà của Thẩm tiểu thư nhất trí quyết định chính thức khởi kiện Bạch Mộ Vũ tội vu khống phỉ báng..."