"Xin lỗi, anh cũng không có ý gì, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái."
Biểu tình trên mặt Hứa Kỳ có chút quẫn bách, còn ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.
Thẩm Du lắc đầu "Cảm ơn sư huynh đã quan tâm, cảm tình của mỗi người đều phải do chính mình lựa chọn. Có đáng giá hay không, bản thân trong lòng rõ ràng là được."
Hứa Kỳ nhấp nhấp môi, do dự một chút "Em không sợ về sau có người chỉ trỏ, nói ra nói vào hay sao?"
Thẩm Du bỗng dưng hơi bực, trước đó có lẽ cô còn băn khoăn đôi chút, nhưng sau khi nghe Hứa Kỳ chất vấn, ngược lại trong lòng càng thêm sáng tỏ, lúc này đây Thẩm Du có thể rõ ràng xác định tâm ý của mình.
Cô thích Thẩm Tiêu, càng không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài.
Phần cảm tình này nếu đổi lại là người khác, có lẽ họ sẽ do dự, sẽ ẩn nhẫn, thậm chí trực tiếp từ bỏ, nhưng Thẩm Tiêu lại không giống người thường.
Từ sau khi xác định tình cảm của bản thân xong, hắn liền kiên quyết thổ lộ với cô, cũng chưa bao giờ e ngại việc thân phận của hai người sẽ chuyển biến, càng không sợ hãi điều tiếng thế nhân.
Nhất là, Thẩm Tiêu không bao giờ để bụng chuyện cô cự tuyệt hết lần này đến lần khác, tình cảm của hắn vô cùng cường đại, thẳng tiến không lùi.
Thẩm Du nghĩ, nếu cô lại còn trốn tránh tới lui, như vậy thật sự không xứng với phần cảm tình này.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Du liền cười nói "Bởi vì đối phương chính là Thẩm Tiêu, cho nên em mới không sợ hãi."
Người này trước nay chỉ có kẻ khác sợ hắn, chưa từng thấy hắn sợ ai bao giờ.
Hứa Kỳ:......
Lúc này, những diễn viên khác cũng lục tục trình diện, hai người mới kết thúc câu chuyện, nhưng trong lòng Thẩm Du kỳ thực vẫn không thoải mái.
Cảm thấy tình cảm của Thẩm Tiêu đối với mình bị người khác ghét bỏ, cô có chút khó chịu.
Có lẽ Hứa Kỳ cũng tự giác được bản thân đã vượt rào, cho nên thái độ đối với Thẩm Du càng thêm ôn nhu, cho dù trạng thái biểu diễn của cô không tốt lắm, Hứa Kỳ cũng chẳng nói gì, ngược lại nếu là người khác phạm sai, như vậy liền bị nghiêm nghị khiển trách.
Đến giờ giải lao, nữ sinh ngồi cạnh đang nói chuyện phiếm với Thẩm Du, bỗng dưng nhỏ giọng oán giận "Hứa Kỳ quả thực là quá bất công, em làm sai, cậu ta liền dịu dịu dàng dàng mà nói "làm lại lần nữa", bọn chị làm sai thì từng đứa bị xách đầu ra giáo huấn cho một hồi, hừ hừ, phân biệt đối xử cũng quá rõ ràng rồi. Nếu không phải nghe nói cậu ta đã có bạn gái, mọi người đều nghĩ là Hứa Kỳ yêu thầm em!"
Thẩm Du vội vàng nhỏ giọng quát khẽ "Mấy chuyện thế này chị đừng nói bậy, bạn gái của Hứa sư huynh mà nghe được sẽ rất khó chịu."
Đối phương nói "Cũng không biết bạn gái cậu ta trông như thế nào, vẫn luôn nghe nói nhưng chưa bao giờ gặp mặt, cũng không thấy người đó tới tìm Hứa Kỳ."
"......"
Vậy cũng quá thần bí.
Hiện tại người trẻ yêu nhau, còn không phải là muốn show cho khắp thiên hạ đều biết?
Giống như ca ca xà tinh bệnh của cô vậy, cầm mỗi cái ví có gắn ảnh chụp hai người thôi, ra đường gặp ai đều muốn lôi ra khoe khoang một trận.
***
Thẩm Du bên kia mới vừa nghĩ xong, bên này Thẩm Tiêu liền hung hăng mà hắt xì hai cái, làm cho quần chúng lão tổng ngồi xung quanh đều bị doạ hết hồn, sau đó hùa nhau trêu chọc "Thẩm lão đệ, cậu đây là đắc tội quá nhiều người, cho nên mới bị bọn họ âm thầm mắng chửi sau lưng phải không?"
Thẩm Tiêu xoa xoa cái mũi, cười nói "Vậy kẻ đó tốt nhất đừng để cho tôi biết."
Hôm nay mấy vị lão tổng hẹn nhau đi đánh golf, vừa đánh vừa nói chuyện phiếm, không khí cũng không tồi. Bởi vì Thẩm Tiêu gần đây đều rất bình thường, cũng không phát bệnh, mọi người đều ngầm cảm thấy thái độ của hắn so với trước kia thoải mái hơn nhiều.
Có vị lão tổng nào đó nói với Thẩm Tiêu "Nghe nói Thẩm tổng sắp tổ chức yến hội mừng sinh nhật, tôi đành phải mặt dày mà đòi một tấm thiệp mời thôi."
Thẩm Tiêu bày xong tư thế, tiêu sái đánh một gậy, sau đó mới quay đầu lại nói "Thật ra tôi lại không chuẩn bị mời khách, nếu ai cảm thấy có chút giao tình với Thẩm Tiêu thì cứ việc đến."
Khúc tổng tuổi trạc ngũ tuần, dáng người béo phì, thoạt nhìn có chút Địa Trung Hải, nghe vậy liền ha ha cười nói "Tiểu tử này nói chuyện nghe vẫn ngứa đòn như xưa."
Người khác lại sôi nổi hùa theo "Như Thẩm tổng đây gọi là thật tình."
Công lực nịnh hót so với trợ lý Đỗ còn muốn lợi hại.
Sau đó liền nghe có người bàn tán "Thẩm tổng lần này hợp tác cùng Lê Thị, Lê gia hẳn là sẽ cử người đến tham dự, có khi nào là Lê lão gia tử tự mình ra mặt hay không?"
Một người khác góp lời "Nếu ngay cả Lê lão gia tử mà cũng lộ mặt, vậy thật khó lường, ông ấy đã thoái ẩn nhiều năm như vậy."
"Đừng nói thoái ẩn, ai mà không biết Lê Thị hiện giờ vẫn do một tay Lê lão gia tử chống đỡ đâu."
"Vậy nếu ông ấy đến dự sinh nhật Thẩm tổng, thật đúng là muốn đem Thẩm tổng phủng tới tận trời!"
Nhưng mà lời này vừa nói ra, mọi người lại âm thầm nghĩ tới một cái từ khác: phủng sát*.
"Nói vậy cũng quá xem trọng tôi rồi, Lê lão gia tử tuổi tác đã cao, nên ở nhà tĩnh dưỡng thì hơn. Tôi cũng không dám phiền ông ấy mất công đi tới tham dự yến hội."
Thẩm Tiêu tuy rằng nói lời khách sáo, nhưng biểu tình lại là của kẻ đứng trên cao, vừa thấy liền biết không có chút thành ý.
Mọi người nghe xong cũng chỉ cười ha ha mà nói "Hoá ra cũng có chuyện cậu không dám làm sao, thật đúng là hiếm lạ."
Thẩm Tiêu cười cười, cũng không nói thêm gì.
Đánh xong một trận cầu, các vị lão tổng liền trở lại khu nghỉ ngơi của khách sạn, ngồi xuống uống trà tâm sự, bởi vì kỳ thực mục đích tới đây cũng không phải để chơi golf, chủ yếu vẫn là bàn chuyện làm ăn.
Thương giới nói chung đều là như thế, hẹn nhau gặp mặt, tán gẫu vài câu, vậy là bàn xong.
Tính cách Thẩm Tiêu tuy khó tiếp cận, nhưng hắn đàm phán kinh doanh lại rất bài bản, ánh mắt cũng vô cùng tinh chuẩn, phàm là thứ hắn nhắm đến, hết thảy đều có thể kiếm ra tiền.
Cho nên đa phần những người có thể chịu đựng tính tình quái gở của hắn, còn cùng hắn qua lại, đều là vì thật sự bội phục năng lực của Thẩm Tiêu, cũng nguyện ý cùng hắn hợp tác.
Dần dà, nhóm người này hình thành nên một vòng giao hữu cố định.
Bạn bè của Thẩm Tiêu trong giới có không ít nhân vật lợi hại, hơn nữa phần lớn còn là thanh niên tài tuấn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đều có bản lĩnh, có thực tài. Bởi vì những người như vậy tính cách cũng là muôn màu muôn vẻ, ngược lại bọn họ có thể hòa thuận ở chung.
Lê Viễn Huy muốn chen chân vào vòng giao hữu của Thẩm Tiêu, cũng là vì nhìn trúng điểm này.
Không giống với những gia tộc phú hào lâu đời khác, đại bộ phận trong nhóm người này đều là một ít nhân vật tuổi trẻ tài ba, tiền đồ vô hạn.
Thời điểm Thẩm Tiêu tìm chỗ để ngồi xuống, hắn theo thói quen liền đem ví da cùng di động ném lên bàn, như vậy mới có thể thoải mái mà ngồi.
Nhưng lần này, hắn vừa mới móc ví da ra, liền có người tinh mắt nhìn thấy, còn lên tiếng trêu chọc "Thời đại nào rồi mà Thẩm tổng còn dùng ví tiền, ra cửa chỉ cần đem một cái di động là được rồi không phải sao."
Thẩm Tiêu nghiêng nghiêng liếc mắt một cái, mang theo vài phần đồng tình mà lắc đầu "Vừa nhìn liền biết chính là một người đáng thương, chỉ toàn tặng quà chứ không được ai tặng."
Đối phương:......
Bên cạnh có người cười vang "Đúng vậy, Địch tổng thay bạn gái như thay áo, còn không phải là chỉ có cho mà không có nhận sao?"
Địch tổng bị trêu như vậy liền tỏ vẻ không phục, truy vấn Thẩm Tiêu "Như thế nào, chẳng lẽ cái ví này của cậu là được người khác tặng?"
Thẩm Tiêu nhướng mày tươi cười, sau đó duỗi tay cầm lấy ví da đóng đóng mở mở, đắc ý mà nói "Bạn gái tặng."
"Ai da da, có bạn gái ghê gớm lắm à, tôi còn có một đống bạn gái đây này! Lấy ra xem xem, bên trong khẳng định còn có ảnh chụp."
Địch tổng là người biết chơi nhất trong số bọn họ, tính cách cũng tương đối rộng rãi, tuy rằng bị Thẩm Tiêu sửa lưng vài lần, nhưng vẫn luôn là nhớ ăn không nhớ đánh.
Thẩm Tiêu hừ lạnh, hất tay đối phương ra, rất ghét bỏ mà nói "Tay có dơ hay không? Đừng sờ loạn."
Khúc tổng xem như có tuổi, nhìn thấy hắn khư khư ôm giữ ví da như bảo bối cũng cảm thấy hứng thú, liền nói "Tay tôi sạch sẽ đây, cậu lấy ra cho tôi mở rộng tầm mắt, rốt cuộc là con gái nhà ai mà có thể thu phục được Thẩm tổng."
Kỳ thật, lúc này Thẩm Tiêu phi thường muốn đem bảo bối nhà mình ra khoe, ban nãy phủi tay Địch tổng ra xong hắn liền cảm thấy hối hận, cho nên thời điểm đem ví da đưa cho Khúc tổng, biểu tình trên mặt còn có vẻ sốt ruột, gấp không chờ nổi.
Khúc tổng vừa đem ví tiền mở ra liền vui vẻ hỏi "Đây không phải là tiểu hài tử nhà cậu sao? Lần trước đã khoe rồi mà."
Mọi người đối với chuyện Thẩm Tiêu khoe "tiểu hài tử" vẫn luôn canh cánh trong lòng, ấn tượng phi thường khắc sâu.
Người khác khoe con có nghĩa là khoe con thật sự, còn hắn lại trực tiếp đem em gái ra khoe, quả thực chính là quấy rối!
Những người khác cũng thò qua tới xem, vừa tấm tắc vừa bình phẩm "Thẩm tổng, cậu đúng là muội khống rồi, không còn gì để bàn cãi! Lúc nào cũng muốn đem em gái ra khoe khoang."
Thẩm Tiêu nhướng mày "Muội khống cái gì, đây là bạn gái của tôi."
Mọi người:......
"Không phải, lần trước đã nhìn thấy người này rồi nha, là em gái của cậu mà." Có người phản bác.
"Cho nên? Cứ hễ là em gái thì không được phép biến thành bạn gái sao?" Thẩm Tiêu vô cùng kiêu ngạo mà nói.
"......"
May mà mọi người đều biết Thẩm Du là em gái nuôi, nếu là không biết mà nói, còn không phải sẽ bị lời phát biểu hùng hồn của hắn doạ chết!
Trầm mặc qua đi, mọi người lại ha ha ồn ào, tranh nhau lên tiếng "Khá lắm, đây là ăn cỏ gần hang nha!"
"Thao tác cũng quá lợi hại, khi còn nhỏ đi nhặt một đứa em gái về nuôi, nuôi đến lớn liền thành bà xã, hiểu tận gốc rễ, còn không sợ bị lừa lấy gia sản, thật sự quá đỉnh!"
"Đúng vậy, trước kia vì cái gì tôi không nghĩ tới cách này, lấy vợ hai lần ly hôn hai lần, thiếu chút nữa đã phá sản!"
Thẩm Tiêu được mọi người thay phiên ca ngợi, trong lòng vô cùng thoả mãn, thật vất vả mới đem ví da cướp về được, sau đó lại ngồi xem ảnh chụp hết nửa ngày mới chậm rãi nói "Các người cũng chỉ có thể ngồi đó hâm mộ ghen tị mà thôi."
"Nói xem, em gái nhà cậu thoạt nhìn còn nhỏ như vậy, là tự nguyện sao? Đừng nói cậu ép buộc người ta nha."
"Cút đi! Tiểu hài tử nhà tôi không biết còn yêu tôi đến cỡ nào đâu!"
"......"
Mọi người nghĩ thầm, hoá ra đại ma vương khi yêu cũng sẽ là cái dạng này, quả thực nhìn không quen!
Đoàn người lại ngồi thêm một lát, Khúc tổng kiến nghị ở lại dùng cơm tối rồi hẳn đi, có người lại muốn quay về hội sở trong trung tâm thành phố, ăn xong còn có thể chơi.
Thẩm Tiêu nghe xong trực tiếp đứng lên, nói "Các vị cứ chơi, tôi phải về rồi."
Khúc tổng hỏi "Về sớm như vậy? Công ty có việc sao?"
Thẩm Tiêu thu hồi ví da lẫn di động "Cùng tiểu hài tử nhà tôi ăn cơm, so với ăn cơm cùng đám nam nhân thúi các người dĩ nhiên vui hơn."
Nhiều người đồng thanh tức giận "Chúng tôi thúi chỗ nào!"
***
Thẩm Tiêu tự mình lái xe quay về trung tâm thành phố, Thẩm Du còn chưa tập luyện xong, hắn liền dừng xe đi lên.
Bây giờ Thẩm Tiêu đã trở thành "khách quen" của phòng tập, mọi người đối với sự xuất hiện của hắn cũng không còn xa lạ gì.
Bất quá nếu Thẩm Tiêu ở đó, tất cả những người khác đều sẽ bảo trì một khoảng cách nhất định với Thẩm Du, để tránh bị ngộ thương!
Ngày thường có thấy Thẩm Tiêu đi lên, Thẩm Du vẫn cứ chuyên tâm tập luyện như cũ, nhiều nhất là chào hỏi một tiếng, sau đó mặc hắn ngồi chờ ở trên sô-pha.
Nhưng hình huống hôm nay lại không giống mọi ngày.
Thẩm Du vừa thấy hắn đi lên, tự cô cũng xin mười phút, sau đó chạy tới ngồi cạnh bên người Thẩm Tiêu "Anh, chiều nay không phải bận đi đánh golf sao?"
Thẩm Tiêu nhướng mày "Anh đi về trước."
"Là cố ý về sớm để tới đón em?" Cô vừa cười hì hì vừa hỏi.
Bởi vì nụ cười của Thẩm Du quá mức điềm mỹ, làm cho Thẩm Tiêu nhất thời cảm thấy có chút không chân thật, hắn không khỏi nhíu mày đánh giá nữ hài trước mặt "Làm sao vậy?"
"Nói xem có phải hay không~"
"Đúng vậy." Cái này còn cần phải hỏi sao? Gần đây đều là hắn đưa đón tiểu hài tử.
Thẩm Du cảm thấy mỹ mãn, gật gật đầu, ôm cánh tay hắn, sau đó dò đầu qua hôn chụt lên má hắn một cái "Anh thật tốt!"
Thẩm Tiêu:!!!
Đây hẳn là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn đi? Cảm giác này quả thực tuyệt vời muốn chết, vì thế Thẩm Tiêu liền đưa mặt lại gần "Bên này cũng muốn."
"......"
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước trong truyền thuyết chính là nói về loại người này!
Nhưng mà chuyện chính là do bản thân khởi xướng, Thẩm Du cũng hết cách, chỉ có thể căng da đầu mà hôn hắn thêm một cái, nghĩ nghĩ, cô lại nói "Anh, muốn ăn chút trái cây không, trong thùng giữ lạnh vẫn còn, là em mua."
Thẩm Tiêu gật gật đầu, trong lòng lại càng cảm thấy không thích hợp, tiểu hài tử ngày thường cũng rất đáng yêu, nhưng tuyệt đối không chủ động nhiệt tình như vậy, hành động hôm nay có chút khác thường!
Thẩm Du khẳng định là cố ý, nhưng vì cái gì trong phòng tập nhiều người như vậy, tiểu hài tử lại đột nhiên thân mật với hắn, còn chủ động hôn hắn hai cái!
Đây là muốn làm cho ai xem hay vẫn là cho tất cả mọi người xem? Nhưng rõ ràng Thẩm Du còn chưa đáp ứng làm bạn gái hắn!
Thẩm Tiêu cảm thấy, tâm tư của tiểu hài tử hôm nay quả thực khó đoán, bất quá có thể khẳng định một điều chính là hắn vô cùng vui vẻ mà phối hợp biểu diễn với cô.
Vậy nên sau khi Thẩm Du bưng tới một dĩa trái cây cắt sẵn, Thẩm Tiêu cũng không tiếp nhận, mà chỉ duỗi tay đem người ôm vào lòng, để cô ngồi trên đùi hắn.
Sau đó hắn còn kề tai Thẩm Du, nói nhỏ "Lái xe cả một đường, mỏi tay quá, em đút anh ăn."
"......"
Tuy rằng hành động vừa rồi của cô chính là cố ý, nhưng mà Thẩm Du cũng không nghĩ sẽ diễn đến trình độ này. Ở trước mặt mọi người đút trái cây, như vậy cũng quá xấu hổ, cô làm không được!
"Em còn múa cả một buổi chiều, tay chân đều mỏi!" Cô kháng nghị.
Thẩm Tiêu cười tà "Vậy được thôi, anh đút em ăn."
"......"
Vừa nói xong, hắn liền cầm nĩa lên xiên một miếng táo, đưa tới bên miệng Thẩm Du "Lại đây, ăn một chút."
Sắc mặt cô nháy mắt liền đỏ bừng, luống cuống tay chân mà đẩy hắn ra "Tự anh ăn đi, em còn phải đi tập, sắp xong rồi!"
Kết quả là Thẩm Du chạy trối chết, quay lại sân tập.
Vừa nãy một màn đưa đưa đẩy đẩy của hai người đã bị quần chúng xung quanh thu hết vào đáy mắt, ai nấy đều dùng vẻ mặt ái muội mà trộm cười cô, chỉ có Hứa Kỳ sắc mặt không tốt lắm, vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người tiếp tục.
Thân thể Thẩm Du tuy đã trở lại sân tập, nhưng cảm xúc vẫn còn chưa hồi phục, tim "bang bang" rung động, lại nhịn không được mà dư quang liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu.
Người này quả thực chính là lửa, không cẩn thận trêu vào một chút liền thiếu chút nữa bị hắn cắn nuốt.
Mà Thẩm Tiêu đã chiếm đủ tiện nghi lại đang ngồi bên này, ung dung bưng dĩa trái cây, vừa ăn vừa xem cô tập luyện.
Hắn cứ cảm thấy, tiểu hài tử bị trêu đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên thật là đáng yêu muốn chết.
***
Chờ đến lúc Thẩm Du luyện tập xong, Thẩm Tiêu lại mang người rời đi, trên đường hắn mới đột nhiên nói "Đêm nay ra ngoài ăn, chú Lý đi chơi bài rồi."
"Em cũng nhận được tin nhắn của chú Lý, vốn dĩ định về nhà nấu sủi cảo."
"Không cần, anh dắt em đi ăn ngon."
Lúc sau hai người liền đi tới nhà hàng Gia Trung, bởi vì đã ghé qua đây ăn vài lần, Thẩm Du đều thực thích, cho nên Thẩm Tiêu nhớ rất kỹ, thỉnh thoảng sẽ mang cô tới đây ăn một bữa.
Lần này Thẩm Tiêu cũng đặt một phòng bao như thường lệ, sau khi lên lầu, Thẩm Du liền đem túi cùng áo khoác giao cho hắn, tự mình tranh thủ đi vào nhà vệ sinh một chút.
Kết quả lúc đang đứng rửa tay, cô liền nhìn thấy một người từ buồng vệ sinh bên cạnh bước ra.
Ánh mắt hai người vừa giao nhau, tức khắc cả hai đều nhíu mày.
———
*
phủng sát: (捧杀) tâng bốc, thổi phồng với ý đồ làm người bị tán dương trở nên hư vinh tự phụ, đồng thời hứng chịu sự phản cảm đến từ người khác.