1.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi Cố Dư chia tay.
Cố Dư buồn, thậm chí buồn hơn ngày chia tay.
Không phải vì cô lụy bạn trai cũ, mà vì cô hóa thành chiếc giường.
Cố Dư nuốt nước mắt vào trong. Đã ba ngày! Ba ngày cô không được ăn gà rán, tiểu long bao [1], mochi, bánh nướng nhân trứng chảy, cá nướng, thịt kho Đông Pha [2], lẩu cay.
Còn gì thảm hại hơn một người ham ăn không được ăn cơm suốt ba ngày?
Có. Ngửi được không ăn được.
Ví dụ như hiện tại, tỏi đập dập cho vào chảo dầu kêu “xèo xèo”, hương tỏi nồng nàn sực nức mũi, sau đó bỏ rau cải rửa sạch vào. Không lâu sau hương rau cải và tỏi dung hợp, cả phòng thơm mùi đồ ăn.
Càng không nói chân giò kho từ sáng thơm ngào ngạt, chỉ cần ngửi, Cố Dư đã nghĩ tới bì thịt đỏ au, mềm mại đàn hồi.
Thiếu niên nấu cơm xong, bưng thức ăn ra bàn.
Vừa hay Cố Dư có thể nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ, đ ĩa rau cải xào thơm ngon, bên trên rắc vài tép tỏi trắng. Bởi vì động tác đặt đ ĩa xuống của thiếu niên, nước xuýt từ chân giò kho nhỏ xuống chiếc bàn sứ trắng.
Nó không nhỏ xuống bàn, rõ ràng nó nhỏ vào lòng cô!
QAQ.