Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư

Chương 90

"Tiên sinh, giả bộ bất tỉnh có lẽ không thực hiện được đâu." Tiêu Thận cúi mắt cười nói, nhưng nhanh chóng phát hiện người trong lòng hắn, đôi mắt đã nhắm chặt, thật sự đã ngất đi.

Sắc mặt hắn chợt biến đổi, liền ôm tiên sinh ngang người, nhanh chóng bước ra khỏi bể từ một bên khác. 

"Tiên sinh ơi, tiên sinh tỉnh lại đi..." Dường như lịch sử tái diễn, trong khoảnh khắc Tiêu Thận bị cơn sợ hãi mạnh mẽ bao phủ, "Người đâu! Tuyên ngự y!"

Thánh thượng, toàn thân ướt đẫm, ôm công tử trở về tẩm điện, khuôn mặt không giấu được sự lo sợ. Tiểu Đức Tử cũng sốt ruột đến mức gần khóc, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể lặng lẽ theo sau.

Tiêu Thận cúi xuống đặt tiên sinh lên long sàng nhỏ, rồi quay người hét lớn: "Thái y! Thái y đâu?"

Chẳng bao lâu, Lục thái y với vẻ mặt lo lắng vội vã bước vào điện, suýt nữa sợ tới té lộn cổ, "Thánh thượng!"

"Tiên sinh ngất xỉu trong bồn tắm, ban đầu còn cẩn thận nói chuyện với ta..." Tiêu Thận lúng túng giải thích, "Rồi đột nhiên liền ngã xuống. Ngươi chữa mau lên!"

"Thánh thượng chớ vội, vi thần sẽ lập tức chữa trị cho đại nhân." Lục thái y ngồi xổm bên cạnh long sàng, tập trung xem mạch cho Thẩm đại nhân.

Một lát sau, hắn thu tay về và thở phào nhẹ nhõm. "Đại nhân mạch ổn định, không có gì đáng lo."

"Vậy tại sao tiên sinh lại ngất xỉu vô cớ như thế?" Tiêu Thận gầm lên, "Gọi sư phụ của ngươi đến ngay! Ngươi thậm chí còn không phát hiện ra độc tố trong cơ thể y!"

Lục thái y sững sờ, mặt tái nhợt đi vài phần, giọng cung kính đáp: "Vi thần y thuật kém cỏi, thật cảm thấy xấu hổ. Nếu thánh thượng không yên tâm, có thể triệu Gia sư đến chữa trị cho đại nhân."

Tiêu Thận cố nén cơn giận trong lòng, sai người triệu Trương thái y, người có y thuật tinh thông hơn.

Trương thái y sau khi tỉ mỉ bắt mạch, cũng đưa ra kết luận tương tự.

Lúc này, Tiêu Thận mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đuổi hết mọi người ra khỏi tẩm điện, một mình ngồi cạnh giường, nắm chặt đôi tay thon dài của tiên sinh. Gương mặt tài hoa của hắn hiện lên nét mệt mỏi và sợ hãi.

"Tiên sinh, ngủ đủ rồi thì tỉnh lại đi." Tiêu Thận không ngừng hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng muốt, lẩm bẩm cầu khẩn, "Đừng dọa ta nữa, ta không sợ đâu mà..."

Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Trác đang chìm trong cơn mê, lại lạc vào một cảnh tượng khác.

Hắn lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy mình đang bị treo trên long sàng, đôi mắt bị che kín bởi một dải lụa đen.

Ngay sau đó, bóng dáng quen thuộc của Tiểu Thất xuất hiện trong tẩm điện...

"Tiểu Thất à?" Thẩm Thanh Trác theo phản xạ gọi, rồi đột nhiên toàn thân run rẩy, ý thức bất ngờ tỉnh lại.

"Hệ thống?" Hắn cố gắng tập trung, gọi hệ thống đã ngừng hoạt động, "Hệ thống, ra đây."

Sau vài lần kiên trì gọi, cuối cùng hệ thống cũng đáp lời: 【Ngươi đã nhớ lại hết rồi hả?】

Cảnh tượng trước mắt như ảo ảnh, nhanh chóng biến mất. Hắn được đưa đến một nơi trống trải, xung quanh bao phủ bởi bóng tối dày đặc, chỉ có trước mặt là một màn hình phát sáng, trông khá giống trí tuệ nhân tạo.

Hệ thống: 【Chào ngươi, lần đầu gặp mặt à nha.】

Thẩm Thanh Trác bước vài bước tới trước màn hình, giọng điệu lạnh lùng: "Ta nghĩ ngươi cần giải thích rõ cho ta, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Hệ thống: 【Ngươi thấy rồi đó.】

Thẩm Thanh Trác: "Đó là nội dung của sách gốc sao? Không đúng, sách gốc không có chuyện này."

Sách gốc chỉ đề cập rằng sau khi bạo quân đăng cơ, hắn giam giữ đế sư trong Đông Cung, sử dụng đủ loại hình phạt tàn khốc suốt ba năm, nhưng không hề nhắc đến chuyện trên long sàng...

Hệ thống: 【Chính xác hơn, đó là tình tiết xảy ra sau khi thế giới của quyển sách được tái thiết lần thứ hai.】

Thẩm Thanh Trác: "Nói tiếng người đi."

Hệ thống: 【Ta có phải người đâu.】

Thẩm Thanh Trác: "..."

Hệ thống: 【Ta đã nói với ngươi rằng có hai người xuyên sách thất bại. Ngươi là người thứ ba xuyên việt. Nhưng ta chưa nói với ngươi rằng, thực ra ngươi vốn thuộc về thế giới này.】

Tiếp đó, qua hệ thống hình ảnh và tranh đẹp, Thẩm Thanh Trác cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện. Người đầu tiên "xuyên không" đã bị bạo quân giết chết, thế giới lại bắt đầu lại từ đầu. Tuy nhiên, sau khi hắn tỉnh lại, ý thức của hắn bị gián đoạn và dần dần tỉnh lại.

Khi ý thức trở lại, hắn nhận ra mình chỉ là một nhân vật phản diện, không được yêu thương, cuối cùng bị bạo quân xử lý tàn bạo, lột da tróc thịt. Do đó, không có gì ngạc nhiên khi hắn trở nên hắc hóa. Hắn lợi dụng danh tiếng sớm có được, giết chết người thứ hai "xuyên không", tiêu diệt mọi chướng ngại vật, và lợi dụng tiểu bạo quân để leo lên đỉnh cao quyền lực, trở thành Nhiếp chính vương nắm quyền trên vạn người.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiêu diệt tiểu bạo quân và thay đổi triều đại, bạo quân bỗng dưng thức tỉnh. Cuối cùng, hắn bị bạo quân giết ngược lại, bị cầm tù trong cung điện tráng lệ của đế vương, chịu đựng sự sỉ nhục ngày đêm.

"A..." Một mớ ký ức xa lạ chen lấn tràn vào đầu Thẩm Thanh Trác, khiến hắn đau đầu đến mức phải ôm đầu ngồi xuống.

Hệ thống nói: 【 Sau khi ngươi chết, thế giới lần thứ hai đổ nát, hệ thống buộc phải bắt đầu lại từ đầu lần thứ ba. Nhưng không ngờ rằng, sau khi ngươi chết, linh hồn của ngươi đã thoát khỏi sự ràng buộc của thế giới này và tái sinh ở một thế giới khác. 】

Nhưng Thẩm Thanh Trác hoàn toàn không nghe rõ hệ thống nói gì, hắn ôm tai tự nhủ: "Không thể nào, Tiểu Thất sẽ không đối xử với ta như vậy mà..."

Ba năm, suốt ba năm, hắn bị cầm tù như một con vật cưng, không có chút tôn nghiêm, bị làm nhục tùy ý. Sao có thể được? Tiểu đồ đệ của hắn làm sao có thể đối xử với hắn như vậy?

Hệ thống thầm thở dài, hai kẻ này luôn làm hỏng thế giới, lần này vất vả lắm lắm lắm mới có thể ổn định lại. Hệ thống quyết không thể để thế giới sụp đổ thêm lần nữa, nếu không, nó sẽ phải chớt mất.

Hệ thống nói: 【 Có nhân tất có quả, đời trước hắn đối xử với ngươi như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách hắn. 】

Dứt lời, màn hình chuyển đổi sang hình ảnh thế giới thứ hai. Thẩm Thanh Trác buông tay ra, ánh mắt dán vào màn hình lớn.

Trong hình, hắn cầm roi dài đánh tiểu bạo quân, nhốt tiểu bạo quân vào một nơi tối tăm ẩm ướt, rồi sau đó, trong lúc hắn ngủ trưa, tiểu bạo quân bị phạt phải quỳ trước giường của hắn.

Thẩm Thanh Trác nằm xuống đất, không thể tin nổi rằng hắn lại có thể tàn nhẫn đến vậy với tiểu đồ đệ của mình.

Hệ thống nói: 【 Mỗi lần thế giới khởi đầu lại là một cơ hội mới, ngươi không cần quá bận tâm đến những chuyện đã qua... 】

Không gian rơi vào sự im lặng. Sau một lúc lâu, Thẩm Thanh Trác hỏi: "Tiểu Thất... cũng nhớ những chuyện trước kia sao?"

Hệ thống không chắc chắn: 【 Chắc là không... 】

"Ta không thể quay về, đúng không?" Thẩm Thanh Trác lại hỏi, "Ngay từ đầu, ngươi đã lừa ta rồi mà."

Hệ thống im lặng một lúc rồi trả lời: 【 Ngươi đã bị hỏa táng. 】

Thẩm Thanh Trác phát ra một tiếng cười nhạt, "Ta đoán được mà."

Hắn biết rõ người chú của mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội hỏa táng hắn ngay lập tức để kế thừa tài sản.

Hệ thống cố gắng an ủi: 【 Lần này ngươi đã dạy dỗ tiểu bạo quân rất tốt. Chỉ cần ngươi không bỏ trốn, hắn sẽ không... 】

"Sẽ không nhốt ta lại?" Thẩm Thanh Trác tiếp lời, "Thôi, sau này ngươi không cần xuất hiện nữa, ngươi ngược lại một chút dùng được cũng chả có."

Hệ thống im lặng.

- --

Thẩm Thanh Trác mở mắt lần nữa, đập vào tầm mắt là hình ảnh Tiêu Thận đang nằm nhoài bên giường, tay nắm chặt tay hắn, canh giữ suốt một đêm không rời. Trong lòng Thẩm Thanh Trác bất giác dấy lên một cảm xúc khó tả, nhưng nhanh chóng biến đổi thành một nỗi niềm phức tạp hơn.

"Tiên sinh?" Tiêu Thận dường như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, bỗng nhiên tỉnh giấc. Đôi mắt phượng đỏ hoe vì thiếu ngủ, hiện rõ tơ máu. "Tiên sinh cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Khuôn mặt của Tiêu Thận, bây giờ trùng khớp với những mảnh ký ức lộn xộn trong đầu Thẩm Thanh Trác, khiến hắn cảm nhận cơn đau nơi cơ thể mình. Bàn tay bị nắm chặt không tự chủ khẽ co lại.

Tiêu Thận lập tức nhận ra động tác nhỏ nhặt này, lo lắng hỏi: "Tiên sinh còn chỗ nào không thoải mái sao? Để ta gọi thái y tới xem."

"Không cần," Thẩm Thanh Trác khẽ lắc đầu, "Chỉ là tiên sinh hơi mệt, muốn ngủ thêm chút nữa."

Tiêu Thận không nghi ngờ gì, đứng dậy nhưng chân đã tê rần sau một đêm ngồi canh. Hắn suýt chút nữa ngã quỵ xuống, nhưng nhanh chóng đứng lên, cười cười, rồi bất ngờ cúi xuống định hôn Thẩm Thanh Trác.

Thẩm Thanh Trác vô thức nghiêng mặt tránh đi, nhưng Tiêu Thận kịp nắm lấy cằm hắn, cười khẽ: "Không cho trốn." Đầu lưỡi của Tiêu Thận thoáng lướt qua môi hắn, rồi buông ra ngay lập tức, "Cấp chút ẩm cho môi của tiên sinh."

Sau nụ hôn thoáng qua, Tiêu Thận đứng lên, mặc vào bộ long bào đen thêu kim long, nhìn từ phía sau không khác gì người đàn ông trong ký ức đời trước đã dày vò hắn.

Thẩm Thanh Trác đột nhiên hỏi: "Tiểu Thất, nếu như tiên sinh muốn rời đi thì sao?"

Tiêu Thận lập tức căng thẳng, quay đầu lại, đôi mắt trầm xuống: "Tiên sinh lại muốn đi đâu?"

"Trong cung quá ngột ngạt, thỉnh thoảng ta chỉ muốn ra ngoài giải sầu thôi." Thẩm Thanh Trác nhẹ giọng đáp.

Tiêu Thận thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước tới, hôn một cái lên chóp mũi của Thẩm Thanh Trác rồi nói: "Chờ khi công việc xong xuôi, tiên sinh muốn đi đâu, ta đều sẽ bồi cùng."

"Ngươi là hoàng đế, làm sao có thể tùy tiện rời đi?" Thẩm Thanh Trác cười nhẹ, "Tiên sinh tự đi là được rồi."

"Không được." Tiêu Thận đặt trán mình lên trán Thẩm Thanh Trác, "Không thấy tiên sinh, ta sẽ phát điên."

Câu nói khiến trái tim Thẩm Thanh Trác khẽ run lên. "Chẳng lẽ... ngươi định cả đời như vậy mà nhìn chằm chằm tiên sinh sao?"

Tiêu Thận chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, rồi bình thản đáp: "Tiên sinh biết đấy, chỉ cần không rời bỏ ta, tiên sinh có thể làm bất cứ điều gì."

"Chẳng lẽ ngươi định nhốt tiên sinh lại sao?" Thẩm Thanh Trác hỏi lại.

Trong mắt Tiêu Thận thoáng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhưng hắn không trả lời. Đáp án đã quá rõ ràng mà không cần phải nói ra.

Thẩm Thanh Trác khẽ thở dài, phất tay, "Ngươi vào triều đi."

Tiêu Thận cảm thấy tiên sinh sau khi tỉnh dậy có gì đó khác lạ, nhưng nhất thời không thể nói rõ ra, đành vào triều như thường lệ.

Khi Tiêu Thận trở về, phát hiện giường trống không.

Sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại: "Người đâu!"

Tiểu hoa quế vội vàng mang vào một lá thư: "Thánh thượng, Thẩm đại nhân đã trở về phủ, trước khi đi có để lại một phong thư."

Tiêu Thận giật lấy lá thư, nhanh chóng đọc lướt qua nội dung, vẻ mặt dần dịu lại.

"Thánh thượng, Thẩm đại nhân viết gì vậy?" Tiểu hoa quế rụt rè hỏi.

"Đại nhân trở về Thẩm phủ tĩnh dưỡng, bảo trẫm chăm chỉ lo việc triều chính, đừng nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn." Tiêu Thận gấp lại lá thư, cẩn thận cất vào áo, nở một nụ cười bí hiểm: "Tiểu hoa quế, ngươi có nghĩ trẫm là người không đứng đắn sao?"

Tiểu hoa quế lắc đầu lia lịa: "Chính kinh! Thánh thượng làm sao lại không đứng đắn được!"

"Ngươi sai rồi." Tiêu Thận khẽ cười, "Tiên sinh nói trẫm không đứng đắn, vậy trẫm chắc chắn là không đứng đắn rồi."

Tiểu hoa quế: "?"

- --

Tiêu Thận từ lúc tiên sinh lưu lại thư rồi rời khỏi cung, hắn nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, đến ngày thứ năm cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. Nhân lúc trời tối người yên, hắn lặng lẽ lẻn vào Thẩm phủ.

Vừa bước vào phủ, hắn lập tức nhận ra điều bất thường. Thường ngày, thần tổng sẽ là người đầu tiên nhảy ra ngăn hắn, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng.

Tiêu Thận nhíu mày, rất nhanh phát hiện cửa sổ đều bị khóa chặt, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng gọi: "Tiên sinh, là ta."

Tuy nhiên, hắn gõ một hồi lâu mà bên trong phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì.

Sắc mặt Tiêu Thận trầm xuống, hắn lui một bước, ngay lập tức đạp mạnh cửa phòng mở toang: "Tiên sinh?"

Bên trong phòng tối đen như mực, hoàn toàn yên tĩnh, đâu còn thấy bóng dáng tiên sinh?

Lúc này, gia đinh trong Thẩm phủ cũng bị kinh động, họ cầm đuốc xông đến, vây quanh phòng ngủ của Thẩm đại nhân.

Quản gia lớn tiếng quát: "Tên tiểu tặc từ phương nào đến, nửa đêm nửa hôm dám xông vào Thẩm phủ?"

Một khuôn mặt anh tuấn nhưng đầy sát khí chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối, "Nhà ngươi, Thẩm đại nhân, người đâu?"

Quản gia kinh hãi, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ: "Tham kiến thánh thượng!"

"Trẫm hỏi ngươi ——" Tiêu Thận bước đến trước mặt quản gia, một tay tóm chặt cổ áo hắn, giơ mạnh lên giữa không trung, cắn răng nghiến lợi hỏi, "Người đâu?"

Quản gia run rẩy, khó khăn đáp: "Đại, đại nhân... hắn ra ngoài có việc..."

Tiêu Thận lồng ngực phập phồng kịch liệt, hắn ném quản gia xuống đất, "Y đi khi nào? Đi về hướng nào? Dẫn theo ai? Tất cả phải nói rõ ràng cho trẫm!"

Hắn hối hận rồi, không nên để tiên sinh rời xa tầm mắt của mình!

- --

Tác giả có lời muốn nói: 

Sói con: Tiên sinh không cần ta nữa gồi, ta muốn hắc hóa quá à... 

Tiên sinh: Ta chỉ đi giải sầu thôi, nếu ngươi dám làm loạn thì ngươi đi chớt điiii!
Bình Luận (0)
Comment