Thấy Omega trên màn hình đang cúi đầu.
Sau đó trên mặt xuất hiện biểu tình uỷ khuất.
Cố Hành Chu dằn lại nội tâm đang vui sướng, ngữ khí bình tĩnh hỏi:
"Còn đau không?"
Tạ Ninh vừa nghe liền bùng nổ. Nhìn cái đùi đỏ của mình, rất không khách khí liếc mắt nhìn Cố Hành Chu.
Cái miệng nhỏ bất mãn thì thầm, "Anh còn không biết xấu hổ mà đi hỏi."
Nói rồi liền ngẩng cổ, đem những dấu vết mà Alpha lưu lại trên người mình.
Có ý định gợi nên sự áy náy của đối phương.
"Đều là việc tốt của anh!"
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu rất hài lòng nhìn dấu vết trên người Tạ Ninh, dường như những cái dấu vết mình lưu lại đều là kiệt tác.
Trong mắt là sự vui sướng không thể che giấu.
Vừa nói xong thì Tạ Ninh lại lấy di động đang dựng đứng trước mặt đổi chiều để chiếu đến đùi mình.
Cố Hành Chu nháy mắt cảm thấy yết hầu hơi nghẹn, hình ảnh trong phòng tắm ồ ạt xuất hiện trong đầu, hô hấp càng ngày càng nặng hơn.
Nhìn làn da trắng nõn đỏ lên, Cố Hành Chu liên tục liếm môi, âm thanh khàn khàn, "Hiện tại còn đau không?"
Sau đó không đợi Tạ Ninh trả lời, âm thanh khàn khàn lại tiếp tục, "Lần sau anh sẽ nhẹ hơn."
Tạ Ninh giật bắn người, "Không có lần sau."
Cố Hành Chu gõ gõ ngón tay thon dài trên mặt bàn, "Nếu Ninh Ninh về sau còn vì nguyên nhân vào đó mà ngó lơ anh, thì sẽ còn vô số lần."
Tạ Ninh mím môi.
Nghĩ tới khoảng thời gian này, Cố Hành Chu đã vô cùng nhẫn nại khi không có được thân mật với cậu.
So sánh với nửa năm trước yêu nhau.
Xác thực có chút làm khó anh.
Tạ Ninh đưa di động dựng lên một lần nữa, nhìn bạn trai đẹp như hoa như ngọc trên màn hình.
Nhỏ giọng thì thầm: "Không có lần sau, cũng xin lỗi đã không để ý anh."
Cố Hành Chu giương mắt nhìn cậu, thấy bộ dáng ngoan ngoãn kia, cảm thấy mình cần đi tắm nước lạnh.
"Xin lỗi không hữu dụng bằng tét mông."
Lời vừa nói ra, vốn dĩ khuôn mặt Tạ Ninh đã hồng hồng, giờ thì biến thành táo đỏ.
"Anh..."
Cố Hành Chu: "Ninh Ninh cảm thấy anh nói sai sao?"
Cùng Cố Hành Chu yêu đương, Tạ Ninh xác thực bị dưỡng cho yếu đuối rất nhiều. Trừ bỏ một ít lần bị thương ngoài da, Alpha gần như không sinh khí với cậu. Thế nên Tạ Ninh quên mất rằng trước khi hai người bên nhau thì Cố Hành Chu có tính tình kém không dễ chọc.
Ngay cả hôm qua Alpha đánh mông cậu, cảm xúc ban đầu là kinh ngạc, sau đó mới là thẹn thùng.
Bởi vì Tạ Ninh căn bản không nghĩ tới Cố Hành Chu sẽ đánh mình.
Tuy rằng không đau.
Nhưng lại đánh sâu vào tâm trí.
Cuối cùng Tạ Ninh không do dự nói: "Anh không sợ em nói chia tay sao?"
Cố Hành Chu nhìn Omega trên màn hình, nhẹ giọng nói: "Loại trừ hình thức trừng phạt này, anh sẽ không sử dụng bạo lực với em. Nếu em muốn chia tay..."
Nói rồi ánh mắt dừng trên cổ Tạ Ninh: "Xác thực có uy hiếp với anh."
Tạ Ninh sửng sốt, vốn tưởng đối phương sẽ nói gì đó để khiến cậu từ bỏ ý tưởng.
Không nghĩ tới Alpha lại xuống nước.
Tạ Ninh chớp mắt hai cái.
Giải thích: "Em chỉ nói vậy thôi, anh đừng cho là thật."
Cố Hành Chu cười khẽ, "Anh biết."
Tạ Ninh vừa định nói thêm thì nghe Alpha đối diện nói: "Về sau mà còn có loại suy nghĩ này nữa, thì lần nào nghĩ sẽ đánh mông lần đó."
Tạ Ninh: "!!!"
Cậu biết lời nói từ miệng cẩu nam nhân này không thể đứng đắn được mà.
Hai người trò chuyện thêm lát, nhìn đồng hồ qua mười hai giờ.
Ngày mai cậu còn muốn dậy sớm đi ra sân bay.
Tạ Ninh nhìn màn hình nói: "Khuya rồi, em muốn đi ngủ, anh cũng nhanh chóng đi ngủ đi."
Cố Hành Chu nói: "Được."
Sau đó khi Tạ Ninh định cúp máy thì lại mở miệng, "Bảo bối thật xinh đẹp."
Động tác Tạ Ninh hơi dừng, "Cái gì?"
Cố Hành Chu cười khẽ, âm thanh trầm thấp vang lên, "Dáng người của bảo bối thật xinh đẹp."
Đôi môi mỏng của Alpha khẽ mở, "Anh vừa nhìn đã bị mê hoặc."
Tạ Ninh đỏ mặt, nhớ tới cảnh lúc hai người tiến vào phòng tắm, cởi q.uần áo của nhau.
Dáng người Cố Hành Chu rất đẹp, mặc quần áo thì gầy, cởi ra lại có thịt, lớn lên cao to, cơ bắp rắn chắc, một thân cơ bắp.
Cùng là nam nhân, Tạ Ninh cảm thấy có chút tự ti.
So với Cố Hành Chu thì dáng người Tạ Ninh như con gà con.
Cởi qu.ần áo thì ngượng ngùng xoắn xít.
Sợ đối phương chê cười.
Nhưng mà lúc ấy Cố Hành Chu bị nghẹn hơn nửa tháng, không nhìn thấy biểu tình biến hoá của Tạ Ninh.
Chỉ cho rằng Omega thẹn thùng, xấu hổ, liền trực tiếp tiến lên giúp cậu cởi q.uần áo.
Tạ Ninh đẩy cánh tay mạnh mẽ của Cố Hành Chu, "Có thể hay không... không cởi qu.ần áo?"
Cố Hành Chu nhướng mày, "Không cởi qu.ần áo thì làm sao tắm?"
"..."
Tạ Ninh vô cùng lúng túng, một là bởi vì dáng người không so được với Alpha, hai là tắm cùng nhau khiến cậu xấu hổ.
Huống hồ là cùng người mình thích, Tạ Ninh càng xấu hổ hơn.
Chờ cởi qu.ần áo xong, Cố Hành Chu liền trực tiếp ôm người vào bồn tắm.
Cho đến khi thấy Tạ Ninh vẫn luôn cúi đầu, Cố Hành Chu mới phát hiện cảm xúc của Omega không đúng.
Nhìn Tạ Ninh đang phát ngốc trên màn hình, đôi mắt Cố Hành Chu đang đắm chìm.
"Rất xinh đẹp."
Tạ Ninh giống như một khối ngọc, khiến anh cực kỳ điên cuồng.
Cho nên đến cuối cùng, hốc mắt của Omega đã đỏ, còn có nước mắt rơi xuống, anh vẫn vô cùng mất không chế không dừng được.
Mặt Tạ Ninh đỏ au.
Tư thế cầm điện thoại đóng băng.
Không nghĩ tới Cố Hành Chu sẽ nói điều này với cậu.
Chỉ thấy ánh mắt của Alpha không e dè nhìn làn da trắng nõn lộ ra trên người cậu.
"Anh rất thích."
"Ngủ ngon!"
Cơ hồ vừa dứt lời, tay Tạ Ninh ngay lập tức cúp máy, tay vẫn đang run lên.
Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh vội vàng nói ngủ ngon xong liền cúp máy, lắc đầu cười cười, lại vào phòng tắm, tính toán tắm nước lạnh.
Khi vào tới lại thấy quần áo của Tạ Ninh cởi ra lúc nãy đang nằm trên mặt đất.
Khom lưng nhặt lên, định tìm nước giặt dư lại nửa bình từ lần trước, đến bồn rửa.
Bắt đầu giặt quần áo cho bạn trai nhỏ.
Rút kinh nghiệm từ lần trước giặt hư áo thun của Tạ Ninh, động tác của Cố Hành Chu lần này cẩn thận hơn không ít, thu lại lực đạo.
Bởi vì ngày hôm sau Quý Niên đi chuyến bay sớm, ước chừng tám giờ sáng là đến Dư Hải.
Đồng hồ báo thức vang lên, Tạ Ninh mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Sau đó híp mắt, giống như con mèo nhỏ lười biếng còn ngái ngủ. Bắt đầu đeo vớ cho đôi chân trắng nõn của mình.
Chờ rửa mặt xong mới thanh tỉnh hoàn toàn.
Vì không muốn để người phát hiện dấu vết trên cổ, Tạ Ninh hôm nay cố ý chọn áo len màu trắng cao cổ.
Chờ Tạ Ninh ăn mặc chỉnh tề, xuống lầu lúc bảy giờ.
Lý thẩm đang sắp xếp một số người làm, dự định hôm nay tu bổ lại hoa viên.
Thấy Tạ Ninh xuống, cười nói: "A Ninh, dậy rồi à, ăn cơm sáng đi, nhanh nào."
Người trong nhà ai cũng thân thiết với Tạ Ninh, Lý thẩm đến Tạ gia khi Tạ Trường Hằng vừa sinh không được bao lâu. Vẫn luôn làm tới giờ, tuổi tác lớn, Tạ Ninh vẫn không có thói quen để người khác gọi mình thiếu gia nên bảo mọi người gọi mình là A Ninh."
Tạ Ninh nhìn Lý thẩm, phát hiện trong tay bà có không ít dụng cụ, định tiến lên hỗ trợ.
Lý thẩm nghiêng người, vội nói: "Nơi này không cần A Ninh giúp, A Ninh mau đi ăn sáng. Hôm nay không phải con phải đi đón ba nhỏ sao?"
Tạ Ninh nghe xong thì mới dừng lại nói: "Dạ."
Đi vào nhà ăn liền thấy Tạ trường Hằng đang ở đó đọc báo.
Nam nhân trầm ổn ăn mặc chỉnh tề, tóc cũng xử lý không chút cẩu thả. Đang ngồi dựa vào ghế ăn, sắc mặt sắc bén nhìn tờ báo, trong tay còn cầm ly cà phê đen.
Nhìn thấy Tạ Ninh đi tới, tầm mắt rời khỏi tờ báo, "A Ninh, sớm."
Tạ Ninh cũng chào lại.
Hai cha con yên tĩnh dùng bữa sáng.
Chờ ăn xong, Tạ Ninh xoa xoa miệng.
"Đi thôi." Âm thanh trầm ổn của nam nhân truyền đến.
Tạ Ninh có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Trường Hằng.
Vốn tưởng Tạ Trường Hằng giày da tây trang là định đi làm, nhưng mà nam nhân này rõ ràng muốn cùng cậu đi đón người.
Nhưng mà hình như cậu chưa từng nói với Tạ Trường Hằng thời gian chính xác khi nào Quý Niên về.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của con trai, trên mặt Tạ Trường Hằng không được tự nhiên, ho một cái.
"Ba ra xe trước."
Dứt lời liền bước nhanh ra khỏi nhà ăn.
Tạ Ninh nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân, lắc đầu. Chờ đến khi ngồi trên xe, cũng tốt bụng không vạch trần ý nghĩ trong lòng nam nhân.
"Ba lớn, chúng ta đi mua hoa trước đi."
Tạ Ninh lúc trước xem TV thấy người ta đi đón người ở sân bay đều ôm một bó hoa tươi.
Tạ Trường Hằng nghe xong liền dừng xe hơi ở một cửa hàng bán hoa, xuống xe xong hai người tiến vào cửa hàng chọn hoa.
Tạ Ninh: "Ba lớn, ba nhỏ sẽ thích chứ?"
Tạ Trường Hằng nhìn bộ dáng con trai, cười nói: "Chỉ cần con lựa thì ba nhỏ đều thích."
Hai người đến sân bay, tìm được vị trí chờ.
Bảo đảm Quý Niên vừa ra liền có thể thấy.
Hơn một tuần không gặp, Tạ Ninh quả thật có chút nhớ ba.
Rất nhanh chóng, Quý Niên liền cõng balo đi ra, chẳng qua...
Bên người còn có một nam nhân vô cùng trẻ tuổi cao lớn.
Tạ Trường Hằng nhìn thấy thì nhíu mày.
Quý Niên nhìn thấy hai người, cất bước đi tới. Trong lúc này ánh mắt dừng ở trên người con trai đang ôm hoa đợi mình.
Tạ Ninh cũng nhìn thấy anh, vẫy tay, "Ba nhỏ."
Quý Niên đi lên nhận hoa từ trong tay Tạ Ninh, cười nhìn con trai.
Mà nam nhân cao lớn đi theo cũng tới.
Là một Alpha.
Alpha kia đi tới, nháy mắt cảm nhận được địch ý từ Tạ Trường Hằng.
Chỉ thấy nam nhân cao lớn trầm ổn dùng ánh mắt bất thiện nhìn hắn.
Sau đó Alpha cao lớn kia lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý nói: "Đây là Tạ đổng nhỉ?"
"Xin chào" nói rồi liền vươn tay muốn bắt tay với Tạ Trường Hằng, "Chồng cũ."