Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 11

Edit: Min

 

Biểu cảm của Liễu Tri Khanh rất kỳ quái.

 

Kỳ Dụ không thể hiểu được biểu cảm đó, dường như là vừa bài xích lại vừa không thể tin nổi.

 

Cuối cùng, hắn ta hít sâu một hơi, như thể chấp nhận sự thật rằng Ái Kiếm đã hóa thành người.

 

"Trương Giản Lan!" Liễu Tri Khanh đột nhiên giận dữ rống lớn về phía Trương Giản Lan, "Ngươi nhìn xem, ngươi đã biến thanh kiếm của ta thành cái dạng gì rồi!!"

 

Tiếng rống làm Kỳ Dụ không biết nên khóc hay cười: "Ta thì thành cái dạng gì chứ?"

 

Đầu tiên, ta đâu có đắc tội với bất kỳ ai trong số các ngươi.

 

Tiếp theo, ta con mẹ nó thật nghẹn khuất.....

 

Các ngươi mấy tên đàn ông thẳng như sắt thép này là sao đây? Là do hình thái của chúng ta không đủ đẹp để nhìn, hay là do các ngươi có mắt như mù, không yêu mỹ nhân mà chỉ mê mỗi thanh Ái Kiếm??

 

Trương Giản Lan không nói lời nào, chỉ đưa tay ra, từ khoảng không túm Kỳ Dụ về bên chỗ mình. Động tác dứt khoát khiến Kỳ Dụ choáng váng, không kịp giữ thăng bằng, ngả người sát vào Trương Giản Lan hơn một chút.

 

Trương Giản Lan vừa vặn đặt tay lên eo của Kỳ Dụ. Vòng eo rất nhỏ, rất mềm, tựa như chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy. Cảm giác nơi đầu ngón tay mang đến một loại xúc cảm kỳ quái khiến hắn hơi bối rối.

 

Rất nhanh, cảm giác mềm mại ấy rời khỏi tay Trương Giản Lan. Kỳ Dụ như tránh tà mà lùi ra xa, vội vàng nói: "Ta không cố ý." Cứ như thể hắn là một loài mãnh thú đáng sợ.

 

Trương Giản Lan sững sờ, chậm rãi buông tay xuống. Những ngón tay được giấu trong tay áo khẽ cử động, mang theo chút bối rối không yên.

 

Ngọc Hành kiếm một lần nữa quay về bên Trương Giản Lan, khiến Liễu Tri Khanh tức đến mức muốn hộc máu.

 

Hắn ta giận dữ rút kiếm ra, quát lớn: "Trương Giản Lan, ngươi làm rõ ràng cho ta! Đó là kiếm của ta!"

 

Trương Giản Lan vốn là kiểu người lạnh lùng ít lời, nhưng lại rất chủ động và quyết đoán. Hắn đã luôn chờ đợi Liễu Tri Khanh rút kiếm, vì ở Thục Sơn có một quy củ: Rút kiếm trước mặt đối phương chính là tuyên chiến.

 

Liễu Tri Khanh vừa rút kiếm, Trương Giản Lan lập tức hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất tại chỗ. Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện sau lưng Liễu Tri Khanh, trực tiếp lao vào giao đấu.

 

Cả hai đều là những nhân vật tông sư cấp bậc của Thục Sơn.

 

Tuy nhiên, chiến lực của Liễu Tri Khanh kém Trương Giản Lan rất nhiều. Nhưng lúc này, Trương Giản Lan không mang theo kiếm, khiến hắn không thể chiếm thế thượng phong.

 

Kỳ Dụ nhìn mà không hiểu, tự hỏi vì sao Trương Giản Lan lại không dùng kiếm. Chẳng lẽ hắn tự tin đến vậy? Hay là hắn muốn chứng minh bản thân trước mặt Ngọc Hành kiếm?

 

......

 

Cuối cùng, Kỳ Dụ khuyên giải thất bại.

 

Người chồng trước cùng chồng hiện tại vì thanh kiếm này mà đánh nhau túi bụi trên trời. Cả hai quên mình, không chút do dự, khiến trời đất trở nên u ám. Trận chiến kéo dài suốt cả buổi chiều, nhưng vẫn chưa ai chịu thua, cũng chưa có ai chạm đất.

 

Y bèn lôi kéo Sở Mặc Ly bên cạnh làm nồi lẩu.

 

"Tới tới tới, làm chút dạ dày bò!"

 

"Lấy thêm chút rượu, nào, tận hưởng thôi."

 

Kỳ Dụ liên tục gắp đồ ăn vào bát cho Sở Mặc Ly.

 

Đây là lần đầu tiên Sở Mặc Ly thấy món lẩu, khuôn mặt đầy vẻ tò mò, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, hỏi đủ thứ chuyện đông tây.

 

"Này...... Cái dạ dày bò này cũng ăn được sao?"

 

Thục Sơn nằm giữa biển, là một hòn đảo lớn, ngày thường ăn hải sản là chủ yếu. Gần như chẳng ai ăn thịt bò, bởi vì bò được dùng để cày ruộng, là sức lao động quý giá.

 

"Chỉ cần thứ gì có thể đi, có thể bay, có thể nhảy, thì không gì không thể cho vào lẩu. Với nước cốt của ta đây, ta nói cho ngươi nghe, thậm chí cả đế giày cũng ngon nữa."

 

"Nhưng mà ngươi trộm bò của chưởng môn đấy. Đừng nói là ta không cảnh báo, tính tình của ngài ấy rất lớn."

 

Sở Mặc Ly lịch sự và nhã nhặn ăn, nhưng trong lúc đó đôi mắt sáng ngời lại không rời khỏi Kỳ Dụ, nhìn chằm chằm như thể trên mặt Kỳ Dụ nở hoa vậy.

 

Kỳ Dụ bị ánh mắt của cậu ta nhìn chằm chằm đến mức hoàn toàn mất hết cảm giác ngon miệng. Suýt chút nữa y đã quên rằng, kẻ này chính là phiên bản thanh xuân của Trương Giản Lan Plus— Một tên tiểu bi3n thái thực thụ. Hình ảnh lúc trước, khi Sở Mặc Ly dùng đầu lưỡi li3m kiếm, vẫn còn in sâu trong trí nhớ của Kỳ Dụ, không thể nào quên được.

 

Đều tại tính cách quá tự nhiên và phóng khoáng của mình, Kỳ Dụ gần như bỏ qua việc này. Nhưng vừa nghĩ lại, miếng dạ dày bò đang nhai trong miệng đột nhiên mất đi hương vị.

 

Vấn đề là tên tiểu bi3n thái này trông lại quá bình thường.

 

Cậu ta không giống Trương Giản Lan hay người chồng trước, những kẻ chỉ chuyên tâm với thanh kiếm. Từ ánh mắt mang chút tham lam kia, Kỳ Dụ nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương đang có ý với mình.

 

Vì Tiểu Ái chỉ hiển thị giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan, Kỳ Dụ hoàn toàn không nhận ra mức độ hảo cảm của những người khác dành cho mình... Điều này khiến y có chút hoảng hốt.

 

Để đảm bảo an toàn, y buông đũa, chuyển chủ đề: "Ta đi xem hai người kia đã phân thắng bại chưa. Ngươi...... Ngươi cứ từ từ ăn, đồ ăn còn nhiều lắm, đừng khách khí, ăn hết đi nhé."

 

Kỳ Dụ đứng dậy, định chuồn.

 

Nhưng một bàn tay bất ngờ giữ chặt lấy vạt áo của y. Đôi mắt của tên tiểu bi3n thái không còn giấu được ánh sáng mãnh liệt, lấp lánh đến đáng sợ, đồng thời còn kèm theo một tia cuồng nhiệt không kiềm chế: "Ngọc Hành, ta cảm thấy ngươi...... Thật sự rất xinh đẹp, giống như ánh trăng vậy."

 

"..." Kỳ Dụ cười gượng gạo hai tiếng: "Cảm...... Cảm ơn nhé..."

 

Cái tay kia vẫn không chịu buông ra, Sở Mặc Ly mỉm cười, nụ cười phúc hậu và vô hại, nhưng lời nói lại vô cùng độc ác: "Đừng nhìn nữa, cứ để họ đánh nhau đi... Tốt nhất là đánh đến mức sống chết, lưỡng bại câu thương, biến thành phế nhân, vĩnh viễn không thể đứng dậy... Chờ họ chết hết, ta sẽ là chủ nhân thứ ba của ngươi."

 

Nhìn vào đôi mắt đầy bệnh tật và nụ cười quái dị đó, Kỳ Dụ không khỏi rùng mình, trong lòng thầm nghĩ: Người này quả thật khiến người ta cảm thấy rợn gáy.

 

Kỳ Dụ đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên bị thiếu niên từ phía sau ôm lấy, cái ôm siết chặt đến mức không thể động đậy, hai tay của cậu ta không ngừng làm chuyện xấu. Đồng thời, với giọng nói nũng nịu, cậu ta thì thầm: "Ngọc Hành... Ngươi có thể làm kiếm của ta được không?"

 

Kỳ Dụ cảm thấy hành động này thật sự quá mức phản cảm, y định đẩy cậu ta ra, nhưng phát hiện tên kia thực sự dùng sức, căn bản không thể đẩy ra được.

 

Không còn cách nào khác, Kỳ Dụ bất đắc dĩ đáp lại: "Đệ đệ, đừng li3m nữa, ngươi li3m thế nào cũng sẽ không có kết quả đâu. Ca ca ta thích là người cơ bắp rắn rỏi như Trương Giản Lan, không thích ngươi, cái loại gậy trúc nhỏ."

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +1

 

Một bàn tay to duỗi lại đây, bắt lấy cổ tay Sở Mặc Ly. Trương Giản Lan quyết đoán ra tay, một chưởng đẩy cậu ta bay đi mấy chục mét, thân thể va mạnh vào tường, ói ra máu, bò cũng không dậy nổi.

 

Trương Giản Lan khoanh tay, đứng bên cạnh Kỳ Dụ, lạnh lùng nhìn thiếu niên trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.

 

Hắn thấp giọng nói: "Ta không giết ngươi, là vì sư tôn ngươi chỉ có một mình ngươi. Nhưng nếu ngươi tái phạm, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

 

Sở Mặc Ly: "......"

 

Trương Giản Lan xoay người nhìn về phía Kỳ Dụ, tuy không nói một lời, nhưng ánh mắt lại khiến Kỳ Dụ cảm thấy áp lực chưa từng có. Cảm giác này rõ ràng giống như khi Trương Giản Lan và chồng trước đánh nhau, nhưng lần này, sự căng thẳng dường như mạnh mẽ hơn.

 

Hiện tại, trên tay và mặt Trương Giản Lan đều có vết máu, nhưng không giống như của hắn. Kỳ Dụ nghĩ, có lẽ chồng trước của y hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều, không biết có bị đánh chết hay không.

 

Trương Giản Lan chậm rãi nâng tay lên, động tác này Kỳ Dụ quá quen thuộc. Y nghĩ rằng Trương Giản Lan sẽ chụp mình biến thành kiếm, nhưng lần này, cảm giác không tốt lắm, Kỳ Dụ lo lắng, một chưởng này có thể khiến mình bị đánh đến mức óc cũng bị đập ra.

 

Kỳ Dụ bỗng nhiên giật mình, nhận ra mình đã biến trở lại thành kiếm. Không dám dừng lại, y vội vàng "Hưu" một tiếng, bay vào trong phòng, trốn dưới cái bàn.

 

Một lúc lâu sau, cửa phòng mới bị mở ra.

 

Một đôi ủng trắng tinh xảo bước vào, đi qua tìm kiếm một vòng trong phòng. Khi ánh mắt lướt qua, nhìn thấy ánh sáng kiếm quang của Kỳ Dụ, người đó liền dừng lại, tựa vào cái bàn, từ từ ngồi xuống.

 

"Ta không giết hắn." Trương Giản Lan nói, ngữ khí có chút mất mát, "Ta không hiểu, vì sao chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không chịu nhận ta làm chủ."

 

Kỳ Dụ không phản ứng.

 

Trương Giản Lan lại nhẹ giọng hơn một chút: "Ra ngoài đi, được không?"

 

Kỳ Dụ vẫn im lặng.

 

Y không muốn ra ngoài, vì Trương Giản Lan nhìn qua thực sự rất đáng sợ.

 

Trong phòng lặng im một lúc lâu, Trương Giản Lan không nói gì thêm, lúc này Kỳ Dụ mới dám dùng chuôi kiếm thăm dò. Trên chuôi kiếm có một viên ngọc bích lục sắc, viên đá này chứa đựng linh khí phong phú, đó chính là đôi mắt y nhìn thế giới.

 

Tầm nhìn của y giống như một con mèo, có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng. Tuy nhiên, Trương Giản Lan không có mặt trong phòng, không rõ hắn đã đi đâu.

 

Kỳ Dụ lặng lẽ bay ra ngoài, tiến tới cửa sổ, cố gắng mở hé một góc nhỏ để trốn thoát. Nhưng ngay lúc này, một bàn tay to bất ngờ duỗi ra, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

 

Kỳ Dụ giật mình kinh hãi.

 

Trương Giản Lan khẽ lên tiếng từ phía trên đầu y: "Vợ của ta..... Ngươi kháng cự ta như vậy... Làm lòng ta cảm thấy không thoải mái."

 

Trương Giản Lan đưa tay bắt lấy Kỳ Dụ, nhẹ nhàng đặt y vào lòng bàn tay, bắt đầu tinh tế quan sát, Ái Kiếm, thân kiếm trắng như tuyết, có vẻ hơi trong suốt, ánh sáng xuyên qua.

 

Vì thân kiếm quá trắng, nó gần như tỏa sáng dưới ánh sáng.

 

Kỳ Dụ cũng có làn da trắng tuyết, mịn màng trong suốt như vậy, khi xấu hổ hoặc mệt mỏi, toàn thân sẽ hiện lên một sắc đỏ hồng đầy kỳ diệu, như thể màu máu đang dần dâng lên.

 

Trương Giản Lan định lấy một mảnh vải ướt để lau thân kiếm, nhưng khi hắn đến gần, Kỳ Dụ vì sự mẫn cảm của thân kiếm mà run lên, không kịp đợi hắn đến gần.

 

Trương Giản Lan nhìn chằm chằm vào thân kiếm run rẩy, đột nhiên trong đầu hắn thoáng hiện lên một vòng eo mềm mại, khiến tay hắn bất giác cứng lại một chút.

 

Kỳ Dụ nhân cơ hội định lao ra ngoài.

 

Trương Giản Lan ngay lập tức đuổi theo, nhưng cửa lại tự động mở ra.

 

Một bóng hình thoát tục, là một mỹ nhân trong bộ trang phục lam đậm, đứng ngay cửa, nở nụ cười đầy ẩn ý về phía họ.

 

Mỹ nhân này ăn mặc cực kỳ gợi cảm, chỉ khoác lớp áo sa mỏng màu lam, bên trong là chiếc váy dài, để lộ ra bộ ng ực trắng muốt căng đầy qua lớp vải mỏng, vừa ẩn vừa hiện.

 

Chính là Hứa Ngưng Mi, người mà lâu nay Kỳ Dụ không gặp.

 

Kỳ Dụ lao tới quá nhanh, không kịp dừng lại, suýt chút nữa đã đâm trúng ngực nàng. May mắn là Hứa Ngưng Mi tránh kịp, nhưng bản thân nàng lại mất thăng bằng, ngã xuống đất.

 

Cơn đau khiến mỹ nhân "Tê" lên một tiếng.

 

Trương Giản Lan vội vàng thu Kỳ Dụ lại, đưa y trở về trong vỏ kiếm, rồi cau mày nhìn Hứa Ngưng Mi đang nằm trên đất, hỏi: "Cô tới làm gì?"

 

Rốt cuộc Hứa Ngưng Mi đến vì mục đích gì? Không phải quá rõ ràng sao? Kỳ Dụ có thể nhìn ra, đây chẳng phải là một cô gái xinh đẹp tự mình đưa đến cửa, mặc người ta xâu xé sao?

 

Lâu nay không gặp, giá trị hảo cảm của Hứa Ngưng Mi đối với Trương Giản Lan vẫn như cũ không lên. Trong lòng nàng thực sự ghét hắn, nhưng lại không có cách nào, vẫn phải khuất phục và lấy lòng tên nam nhân đầu gỗ này.

 

Rốt cuộc, nàng là bị ai ép buộc?

 

Kỳ Dụ càng ngày càng tò mò, cảm thấy tình huống càng lúc càng có chút khó hiểu.

 

Hứa Ngưng Mi lên tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nghe nói Kiếm Tôn đã nhiều ngày vẫn đang tìm kiếm hãn thế châu báu, ta có hai viên, ta nghĩ Kiếm Tôn nhất định sẽ rất thích."

 

Khi nghe đến hãn thế châu báu, Trương Giản Lan tỏ ra hứng thú ngay lập tức. Hiện tại, hắn đang chế tạo vỏ kiếm, rất lo lắng không tìm được thứ gì thích hợp để trang trí cho vỏ kiếm.

 

"Đưa cho ta xem thử." Hắn nói.

 

Hứa Ngưng Mi có chút ngượng ngùng, cúi đầu, từ từ giải mở y phục, từng lớp sa mỏng rơi xuống, lộ ra một phần da thịt mịn màng.

 

"Bảo tàng này nằm sâu trong núi...... Yêu cầu Kiếm Tôn..." Câu nói kế tiếp dường như rất khó mở miệng, nàng cắn chặt môi, qua một hồi lâu mới nói ra, "Yêu cầu Kiếm Tôn tự mình đi thăm dò."

 

Sau đó, nàng giống như đã quyết định, nhắm mắt lại, như thể không muốn nhìn sự phản ứng của hắn.

 

Một mỹ nhân như vậy, nhu nhược và động lòng người, khiến cho người khác khó lòng từ chối.

 

Kỳ Dụ, một tiểu xử nam ngây thơ, cảm thấy cảnh tượng trước mắt khiến mặt y đỏ bừng. Y nhìn về phía Trương Giản Lan, mong muốn biết phản ứng của nam chính là cái gì, nhưng y phát hiện, Trương Giản Lan vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dường như đối với mỹ nhân này chỉ xem như một miếng thịt tươi, không có chút cảm xúc nào.

 

Trương Giản Lan mặc dù là thẳng nam sắt thép, nhưng cũng hiểu rằng nam nữ thụ thụ bất thân.

 

Vì vậy, hắn khoanh tay lại, lạnh lùng nói: "Cô về đi, ta còn có việc, không tiện tiễn khách."

 

Nghe thấy Trương Giản Lan muốn đuổi mình đi, Hứa Ngưng Mi vội vàng lấy bảo hộp ra, ngoan ngoãn đưa lên:
"Xin lỗi Kiếm Tôn, là đệ tử thất lễ, đệ tử không dám nữa."

 

Trương Giản Lan không đáp lời, vòng qua nàng, định tiếp tục đi về Kiếm Các để đúc vỏ kiếm.

 

Lần này Hứa Ngưng Mi thật sự mang trọng trách, nếu tối nay không thể ở lại, ngày mai nàng sẽ gặp phải hình phạt nghiêm khắc. Vì vậy, nàng không thể làm gì khác ngoài việc đuổi theo.

 

"Kiếm Tôn!" Nàng nhanh chóng giữ lấy ống tay áo của Trương Giản Lan. Trương Giản Lan có vẻ không thích người khác đụng vào mình, trong mắt hắn thoáng hiện một tia không vui.

 

Cảnh tượng này càng lúc càng khó xử. Hứa Ngưng Mi lo lắng, nhưng vẫn đủ dũng cảm để nói ra: "Thực ra ta..... Lần này đến đây là vì kiếm thuật có chút khó khăn, bối rối nhiều ngày, hy vọng Kiếm Tôn có thể giúp ta giải đáp nghi hoặc."

 

Trương Giản Lan liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở cái eo nhỏ, giống hệt như eo của Kỳ Dụ, một tay là bẻ gãy, thật sự kỳ quái.

 

Hứa Ngưng Mi thấy ánh mắt của hắn, tưởng rằng hắn hiểu ý mình, liền kích động nói: "Kiếm Tôn, không bằng cùng ta vào trong phòng? Cẩn thận dạy ta một chút."

 

Trương Giản Lan chỉ lạnh lùng đáp lại:
"Không cần."

 

Nói xong, hắn quay người vào trong phòng, lấy ra một chiếc đai lưng dùng để luyện tập cơ bắp eo, vốn nặng đến mười mấy cân, hắn buộc chặt chẽ nó vào Hứa Ngưng Mi, khiến nàng không khỏi khuỵu xuống.

 

"Khi vung kiếm cần dùng nhiều lực ở phần eo, cô phải luyện tập thật nhiều. Eo mảnh như vậy thì làm sao luyện kiếm được?" Trương Giản Lan chỉ vào quảng trường phía trước, "Trước tiên mang nó chạy mười vòng, chắc chắn sau khi chạy xong, cô sẽ tự lĩnh ngộ."

 

Hứa Ngưng Mi: "......"

 

Kỳ Dụ: ".................."

 

Trương Giản Lan là một tông sư có cấp bậc cao, bất cứ đệ tử nào của Thục Sơn cũng đều phải nghe theo huấn đạo của hắn, bao gồm cả Hứa Ngưng Mi, nếu như không tôn trọng tông sư, Thục Sơn sẽ xử phạt rất nghiêm trọng, huống hồ nàng còn có nhiệm vụ trong người.

 

"Vâng."

 

Hứa Ngưng Mi đành phải căng da đầu làm theo.

 

Hứa Ngưng Mi phải chạy trong đêm với cái đai nặng trên người, hơi thở gấp gáp, trang phục ban đầu đẹp đẽ giờ trở nên rối bù, nhìn cảnh tượng ấy khiến Kỳ Dụ không khỏi cảm thấy xót xa.

 

Y không kìm được lẩm bẩm:
"Ngươi nói ngươi chạm vào ai không tốt? Sao lại chọn Trương Giản Lan này, không phải tự chuốc khổ sao?"

 

Vừa dứt lời, Kỳ Dụ cảm thấy eo mình cũng bị trói lại.

 

Kỳ Dụ ngơ ngác cúi xuống nhìn, liền phát hiện phần eo mình đã bị buộc một tảng đá huấn luyện nặng mười lăm cân. Đồng thời, giọng nói lạnh lùng của Trương Giản Lan từ trên đầu vang lên: "Ngươi cũng chạy."

 

Kỳ Dụ ngớ người: "......"

Bình Luận (0)
Comment