Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 26

Edit: Min

 

Trương Giản Lan chỉ có thể ngồi im, mắt nhìn chằm chằm gầm giường, chờ Kỳ Dụ giằng co với nỗi sợ hãi của mình.

 

Cảnh tượng chấn động vẫn tiếp tục, mãi đến khi Kỳ Dụ nghe được hai mị ma nói chuyện, y mới từ từ bình tĩnh lại.

 

Hai mị ma đang bàn luận về chuyện con chuột đã làm Kỳ Dụ sợ hãi, nghe có vẻ rất thích thú, cảm thấy bộ dáng Kỳ Dụ bị dọa đến ngây ngốc.

 

Mạc Tiểu Lam: "Trên đời này có người sợ chuột, nô gia lần đầu tiên thấy đấy."

 

Nghiêm Xán Xán gật đầu phụ họa: "Ta cũng là lần đầu thấy. Nhưng mà lão sư, chúng ta làm vậy có phải hơi quá không? Nhìn ân công xem, y thực sự rất sợ hãi."

 

Mạc Tiểu Lam xua tay: "Chỉ là đùa thôi mà. Lúc đầu nghĩ sẽ dọa y đến mức, tự nguyện đến với đạo trưởng, nào ngờ y lại chui vào dưới giường, không chịu bò lên giường với hắn."

 

Nghiêm Xán Xán: "Ta......"

 

......

 

Khuôn mặt Kỳ Dụ tối sầm, giờ thì y đã hiểu hết rồi. Y bò ra khỏi gầm giường, đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng khi y tìm được kiếm, hai mị ma kia đã sớm chạy mất.

 

Chỉ có thể nghẹn ức ngồi xuống, không nói gì.

 

Trong khi Trương Giản Lan bình tĩnh ngồi đó, quan sát Kỳ Dụ, người đang dẫn theo kiếm khí xoay vòng khắp nhà, mãi cho đến khi y tự nguyện dừng lại, Trương Giản Lan mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì khiến ngươi tức giận như vậy?"

 

Nhóm mị ma đang trao đổi suy nghĩ với nhau, ngoại trừ Kỳ Dụ là kiếm linh có thể nghe được, người thường thì không thể.

 

Kỳ Dụ tức giận đến mức không nói lời nào.

 

Trương Giản Lan trầm mặc một hồi, rồi lại mở miệng: "Giữa chúng ta có một mối quan hệ không phải tầm thường. Hiện giờ, ngươi là sinh linh trí tuệ, cũng có suy nghĩ và ý tưởng của riêng mình, là một cơ thể độc lập... Ta không thể khống chế ngươi, nhưng có thể giúp đỡ ngươi. Nếu ngươi có điều gì muốn nói, có thể nói với ta. Ngươi là vợ của ta, ta sẽ hết lòng giúp đỡ ngươi."

 

Nghe vậy, Kỳ Dụ duỗi tay ra: "Mượn chút tiền đi."

 

Y muốn tiền để mua một con dê, nhằm giáo huấn hai tên mị ma không biết điều kia.

 

Thục Sơn cho phép mua bán dê và bò, một con dê có giá trị thiên kim, rất quý, nhưng không ai chịu mua.

 

Kỳ Dụ không có tiền, vì vậy chỉ có thể tìm Trương Giản Lan giúp đỡ: "Ta sẽ trả lại cho ngươi."

 

Trương Giản Lan: "......" Cái vật cô đơn đó, hắn chẳng có một đồng nào, sao có thể cho y mượn?

 

Kỳ Dụ giơ tay về phía hắn, ra hiệu muốn nhận tiền.

 

Trương Giản Lan nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo kia, trong chốc lát không biết nói gì. Nhưng hắn lại không muốn để lộ rằng mình không có tiền, sợ lệnh Ái Kiếm thất vọng, nên đành nói: "Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, ngươi theo ta nhập đạo, muốn nó cũng vô dụng."

 

Kỳ Dụ thẳng thắn hỏi: "Có phải ngươi không có tiền không?"

 

"......" Trương Giản Lan im lặng hai giây, sau đó đứng dậy, khoanh tay nói, "Ngươi ở đây đợi ta một lát, ta đi chút rồi về ngay." Nói xong, hắn mở cửa đi ra ngoài.

 

Hiện tại là giờ Thìn.

 

Điện Thanh Bảo đang họp buổi sáng.

 

Trương Giản Lan đến muộn, khi hắn tới thì cuộc họp đã gần kết thúc, mọi người chuẩn bị giải tán. Đúng lúc đó, một đạo trưởng tuấn tú tuyệt trần bước vào từ cửa.

 

Vị đạo trưởng ấy có khí chất quá mức lạnh lùng, không nói lời nào thì trông như một đóa hoa cao quý tách biệt thế gian, không vương chút khói bụi phàm tục. Nhưng chỉ cần nói một câu, hình tượng ấy lập tức sụp đổ.

 

"Đưa cho ta chút tiền."

 

Trương Giản Lan chìa tay về phía chưởng môn Mạc Thiền Duyệt.

 

Mạc Thiền Duyệt cả kinh hỏi: "Ngươi cần tiền để làm gì?"

 

Ai cũng biết Trương Giản Lan không hứng thú với tiền bạc. Mỗi tháng tiền lương được cấp, hắn đều không nhận mà phân phát cho các đệ tử ở những phong khác.

 

Hắn không có đệ tử dưới trướng, nơi chốn có thể tự gánh vác, cho nên không có chỗ để tiêu dùng chỗ.

 

Thần sắc Trương Giản Lan phức tạp, đáp: "Không phải ta cần, mà là vợ của ta cần."

 

Mạc Thiền Duyệt vuốt râu, hỏi: "Ngươi nói đến kiếm linh kia đúng không?" Nhắc tới kiếm linh, sắc mặt lão đạo trưởng trở nên khó coi, "Y chỉ là một kiếm linh, cần tiền làm gì?"

 

Trương Giản Lan bình thản đáp: "Vợ của ta cần dùng, tất nhiên liên quan đến y."

 

Mạc Thiền Duyệt nhíu mày, nói: "Ngươi nên suy nghĩ kỹ. Kiếm linh không phải con người, tình cảm nhạt nhẽo, sớm muộn gì cũng có chuyện."

 

Nghe vậy, Trương Giản Lan có chút không vui.

 

Mạc Thiền Duyệt không nói thêm, chỉ vẫy tay bảo người mang tiền lên. Không ngờ có người nhanh hơn một bước, đó là Liễu Tri Khanh.

 

Liễu Tri Khanh đi tới, trong tay có hai túi tiền căng phồng, đưa cho Trương Giản Lan: "Ngọc Hành cần tiền đúng không? Ta có đây, y cần bao nhiêu ta đều có thể đưa."

 

Trương Giản Lan lạnh lùng liếc nhìn túi tiền, không nhận lấy mà chọn túi tiền từ một đệ tử mang lên. Hắn bước qua Liễu Tri Khanh, ánh mắt lạnh nhạt, không thèm nhìn thêm lần nữa.

 

Liễu Tri Khanh vội vã đuổi theo: "Ta đã nói là ta có mà!"

 

Trương Giản Lan có chút không kiên nhẫn duỗi tay, như muốn dùng linh lực đẩy Liễu Tri Khanh ra xa.

 

Mạc Thiền Duyệt lập tức đứng ra can ngăn, xua xua tay bảo Trương Giản Lan đi trước. Trương Giản Lan liền xoay người rời đi, không nói thêm lời nào.

 

Trương Giản Lan vừa đi khỏi, Mạc Thiền Duyệt ngồi trên vị trí cao, nhìn xuống Liễu Tri Khanh, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, ngươi vì nó mà tẩu hỏa nhập ma cũng đành, giờ còn điên cuồng đến mức này? Mới nghe nhắc đến đã muốn phát tác? Lần trước ngươi vì tẩu hỏa nhập ma mà làm tổn thương kiếm linh của Giản Lan, hắn tha cho ngươi là nể mặt ta. Nếu ngươi còn dám quấy rầy hắn, lần sau ta e rằng cũng không giữ nổi ngươi nữa."

 

Liễu Tri Khanh không phục, lớn tiếng đáp: "Ngọc Hành vốn dĩ là kiếm của ta!"

 

Mạc Thiền Duyệt nghiêm mặt nói: "Người Thục Sơn ta đã thua kiếm là thua kiếm, nào có đạo lý đòi lại. Ngươi làm vậy có còn chính trực hay không? Kỹ không bằng người, đã để vuột mất thì đừng nhớ nhung nữa. Nếu không phục, hãy quang minh chính đại mà thắng lại."

 

Nghe những lời này, đôi mắt Liễu Tri Khanh đỏ hoe.

 

Mạc Thiền Duyệt bất lực lắc đầu: "Thôi, ngươi về đi, viết lại Đạo Đức Tâm Kinh một trăm lần. Tâm cảnh tự khắc sẽ ổn định hơn."

 

Liễu Tri Khanh mím môi, gượng gạo đáp: "Vâng..."

 

.....

 

Đại uy hiếp Trương Giản Lan rời đi, chỉ chốc lát sau hai tên mị ma liền xuất hiện trên xà nhà. Hai kẻ này hoàn toàn không xem Kỳ Dụ là người ngoài, tự do thảo luận 《 Mỹ Thực Hừ Nhẫm Đại Pháp》.

 

Cái gọi《 Mỹ Thực Hừ Nhẫm Đại Pháp》 thực ra là cách gọi uyển chuyển cho việc giữa hai người có tình cảm sâu sắc thực hiện chuyện chăn gối. Trong quá trình đó, mùi hương mà hai người tỏa ra được cho là cực kỳ thơm ngon, là món ăn thượng hạng đối với mị ma.

 

Cả hai mị ma trò chuyện rất hăng say, không chút ngượng ngùng.

 

Kỳ Dụ chỉ ngồi ở dưới, im lặng lắng nghe.

 

Khi hai tên mị ma đang trò chuyện hứng khởi, Kỳ Dụ làm như không có việc gì, chen vào một cách tự nhiên: "Về Mỹ Thực Hừ Nhẫm, ta rất có kinh nghiệm. Ta biết làm nhiều món ngon lắm, đặc biệt là cách chế biến thịt dê béo và thịt bò. Các ngươi có muốn tìm hiểu một chút không?"

 

Mạc Tiểu Lam liếc mắt nhìn y, đáp: "Nô gia nói 'Mỹ thực' không giống với thứ ngươi nói đâu."

 

"Ta biết." Kỳ Dụ mỉm cười thân thiện, "Nhưng khi các ngươi cạn kiệt năng lượng, chẳng phải cũng phải ăn thật nhiều thịt để bổ sung sao?"

 

Nghiêm Xán Xán gật đầu lia lịa: "Đúng vậy."

 

Kỳ Dụ nói tiếp: "Thế thì đúng rồi. Ăn thịt cũng là một dạng 'Mỹ thực hừ nhẫm.'" Rồi y bắt đầu thao thao bất tuyệt về các cách chế biến thịt dê và thịt bò, khiến hai tên mị ma – vốn thích ăn những sinh vật t0 lớn này – nghe mà nước miếng chảy ròng ròng.

 

Cuối cùng, Kỳ Dụ ngừng lại, mỉm cười hỏi: "Thấy thế nào?"

 

"À....." Mạc Tiểu Lam hơi thất vọng, "Nhưng dê và bò ở Thục Sơn bây giờ được canh giữ rất chặt. Mỗi ngày đều có rất nhiều người tuần tra. Nếu chúng ta đi trộm, dễ bị bắt lắm."

 

Nghiêm Xán Xán đồng tình gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy. Đạo sĩ Thục Sơn hung dữ thế cơ mà. Nếu chúng ta bị bắt, chắc chắn sẽ bị đánh chết."

 

Kỳ Dụ bình tĩnh đáp: "Cứ dùng tiền mua là được."

 

Ánh mắt Mạc Tiểu Lam sáng lên: "Ngươi có tiền sao?"

 

Kỳ Dụ nghiêm túc gật đầu: "Có, và còn rất nhiều, đủ để các ngươi ăn no."

 

Nghiêm Xán Xán cảm động đến mức suýt khóc: "Ân công, ngươi thật tốt quá! Ngươi mua dê cho chúng ta, lại còn nấu mỹ thực! Hu hu hu...."

 

Kỳ Dụ nở một nụ cười rụt rè, bề ngoài trông ôn hòa, không có chút gì đáng ngờ. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy nụ cười ấy ẩn chứa một tia oán niệm sâu kín.

 

"Đừng cảm động sớm quá," Y nói, "Dê và bò của ta không phải để ăn miễn phí."

 

Nghiêm Xán Xán ngây thơ chớp mắt: "Vậy ân công muốn chúng ta trả bằng gì?"

 

Kỳ Dụ vỗ tay, đứng dậy: "Đến lúc đó các ngươi sẽ biết."

 

"Đến lúc đó?"

 

Dù sao cũng kệ! Được ăn no đã là may mắn rồi!

 

Đã lâu không được nếm tinh khí của con người, bụng bọn họ đói meo.

 

Hai tên mị ma nghĩ rằng Kỳ Dụ chắc cũng chẳng có yêu cầu gì quá đáng. Thế là họ vui vẻ nhận lời mời, tham gia vào bữa tiệc "Toàn dương thịnh yến" mà y đã tỉ mỉ chuẩn bị.

 

Địa điểm là trong bếp của Trường Sinh Lâu.

 

Quả thật, đúng nghĩa "Toàn dương thịnh yến."

 

Tất cả đều là dê.

 

Năm con dê béo vàng óng ánh được nướng đến thơm phức, bày trên bàn khiến người ta không khỏi ch ảy nước miếng. Hai tên mị ma phóng tới như hổ đói, ăn ngấu nghiến, nhai nhồm nhoàm đến mức phát ra tiếng bẹp bẹp vui vẻ. Chỉ một lát sau, xương cốt vứt đầy mặt đất, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn nhưng náo nhiệt.

 

"Kỳ lạ thật? Ân công đâu rồi?" Nghiêm Xán Xán vừa ăn vừa ngẩng đầu, gãi đầu thắc mắc, "Y không ăn sao?"

 

"Quản y làm gì..."

 

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập.

 

Mạc Tiểu Lam lập tức dựng thẳng tai, dừng nhai và cảm thấy có điều gì đó không ổn. Khi phản ứng kịp, đôi mắt nàng trợn tròn, vội kéo Nghiêm Xán Xán, hét lên: "Đừng ăn nữa, chạy mau!"

 

Nghiêm Xán Xán còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị kéo đi, nhưng vẫn chậm một bước. Cả hai bị một tấm lưới lớn bằng linh lực, trong suốt như màng trứng, trùm kín lại.

 

Cùng lúc đó, cửa phòng bếp Trường Sinh Lâu bị đá văng ra.

 

Một nhóm kiếm tu lạnh lùng xuất hiện ở cửa.

 

Là đội chấp pháp của Thục Sơn!

 

Hai tên mị ma sợ đến run lẩy bẩy, ra sức giãy giụa, cố phá vỡ tấm lưới linh lực, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Bọn họ bị một trước một sau thu vào trong hai hồ lô chuyên dụng để bắt yêu ma.

 

Khi được thả ra lần nữa, cả hai đã ở trong ngục giam lạnh băng của Thục Sơn. Nơi này âm u, ẩm ướt và hôi tanh, giống như một hầm băng nằm sâu dưới đáy biển.

 

Nhưng điều khiến họ sợ hãi hơn cả là ngục phòng của họ khác hoàn toàn so với các phạm nhân khác.

 

Bốn bức tường trong ngục tràn ngập chữ vàng rực rỡ từ 《 Đạo Đức Tâm Kinh》. Những dòng kinh văn rậm rạp, phủ kín toàn bộ bề mặt tường, tạo nên một khung cảnh áp bức và đáng sợ.

 

《Đạo Đức Tâm Kinh》là thứ mà ma vật ghét nhất, không chỉ vì nội dung của nó mà còn bởi tác dụng áp chế đặc biệt lên ma khí. Bị nhốt ở đây và phải nhìn chằm chằm vào những dòng kinh văn này suốt ngày, chẳng khác nào cực hình.

 

Hai mị ma thực sợ hãi.

 

Mạc Tiểu Lam bám vào lan can, hét lên đầy uất ức: "Các ngươi làm gì vậy? Muốn giết thì cho một nhát thống khoái đi! Đây là cách hành xử có đạo đức sao?"

 

Nghiêm Xán Xán lập tức phụ họa: "Đúng đó, đúng đó! Chúng ta ghét 《Đạo Đức Tâm Kinh》! Nếu không được thì đổi kinh khác đi!"

 

Vừa dứt lời, một nhóm kiếm tu trẻ tuổi từ bên ngoài bước vào, xếp thành hàng ngay ngắn trước ánh mắt kinh hoàng của hai tên mị ma.

 

Mỗi kiếm tu đều cầm trên tay một cuốn 《Đạo Đức Tâm Kinh 》dày cộp, sau đó ngồi xuống ngay ngắn bên ngoài rào chắn, chuẩn bị...... Tụng kinh.

 

Các kiếm tu trẻ bắt đầu tụng kinh từ trang đầu tiên, chương đầu tiên của 《Đạo Đức Tâm Kinh》, giọng vang vọng và trung khí mười phần. Tiếng niệm kinh đồng loạt như sóng biển ào ào, chấn động khắp ngục đáy biển, khiến tất cả yêu ma trong nhà tù kêu gào thảm thiết.

 

Hai tên mị ma, không chịu nổi sự áp chế, lăn lộn dưới đất, bịt tai hét lên.

 

"Các ngươi thật đáng giận! Thật quá đáng!"

 

"Đáng giận! Đáng giận đến cực điểm!!"

 

.....

 

Kỳ Dụ đứng bên ngoài, hài lòng quan sát kết quả.

 

Y phân phát nốt số tiền cuối cùng trong túi cho các đệ tử phụ trách tụng kinh, cẩn thận dặn dò: "Nhớ kỹ, nhóm này chịu trách nhiệm tụng vào buổi trưa, nhóm kia tụng buổi tối, còn lại là sáng sớm. Tuyệt đối không được trễ giờ, thiếu một chữ cũng không được. Hiểu rõ chưa?"

 

Các đệ tử nhận tiền, gật đầu lia lịa như giã tỏi, tỏ ý đã hiểu.

 

Nhìn bọn họ nghiêm túc chấp hành, Kỳ Dụ mới thoải mái rời đi. Nhưng trước khi đi, y cố ý ghé qua xem hai tên mị ma. Lúc này, cả hai đã nằm vật ra đất như hai con cá mặn, đôi mắt đờ đẫn, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng.

 

Kỳ Dụ nhìn thấy cảnh tượng ấy thì cảm thấy sảng khoái vô cùng. Y vỗ tay mãn nguyện, thầm nghĩ chờ thêm một thời gian nữa sẽ quay lại xem bọn chúng có thành tâm hối cải hay không.

 

Sau khi rời khỏi ngục giam đáy biển, Kỳ Dụ vừa bước lên bậc thang thì từ xa đã nhìn thấy một bóng người.

 

Đó là Trương Giản Lan.

 

Hắn đứng khoanh tay, tựa vào bức tường gần cửa ra vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Kỳ Dụ.

 

Vài ngày qua, Kỳ Dụ bặt vô âm tín khiến Trương Giản Lan lo lắng gần như phát điên. Hắn đã lật tung cả Thục Sơn để tìm, nhưng không ngờ người này lại lắc lư dưới ngục đáy biển.

 

Ánh mắt Trương Giản Lan thoáng mỏi mệt, có chút vô thần, nhưng trong đó vẫn ánh lên tia nôn nóng khó che giấu.

 

Hai người đối diện nhau trong im lặng.

 

Thân thể Kỳ Dụ cứng đờ, không hề nghĩ ngợi, quay đầu hướng trong ngục giam đi: "Ta...... Ta ta cảm thấy cứ tìm một cái ngục giam mà ngồi thì sẽ tốt hơn, không cần phải trở về nữa.."

 

Y không nói dối.

 

Thật sự đi vào cái nhà giam không có người ngồi xổm.

 

Chẳng bao lâu, Trương Giản Lan cũng bước theo vào, đứng thẳng bên ngoài phòng giam.

 

Hai người đối mặt qua một lớp song sắt dày.

 

Lớp song sắt này vô cùng cứng cáp, linh lực căn bản không thể tác động lên nó. Một khi đã vào trong thì đừng hòng ra ngoài, trừ khi có chìa khóa.

 

Kỳ Dụ cất chìa khóa vào túi, cảm nhận được một loại an toàn chưa từng có. Thật không ngờ cảm giác an toàn này lại đến từ..... Một nhà giam.

 

Thế là giọng điệu của y dần trở nên cao ngạo, muốn đuổi kẻ mà y thấy chướng mắt – Trương Giản Lan – đi: "Mấy ngày tới ta sẽ không quay về đâu, ngươi cứ lo việc của mình, đừng bám theo ta nữa. Ta còn muốn chơi vài ngày cơ."

 

Đây là lần đầu tiên y dám thẳng lưng mà nói chuyện với Trương Giản Lan, thật khó đoán.

 

"À, đúng rồi." Y chợt nhớ ra điều gì, liền móc từ trong ngực ra vài túi tiền, "Tiền của ngươi ta chưa đụng đến, trả lại cho ngươi."

 

Nói rồi, y ném túi tiền ra ngoài.

 

Thấy Trương Giản Lan nhìn chằm chằm vào mấy túi tiền còn lại trên tay mình, lập tức cảm giác tự tin trỗi dậy, liền nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tiền này đều là ta kiếm được đàng hoàng. Đây là ta bán phế liệu đá quý đổi lấy."

 

Nhưng ở Thục Sơn làm gì có ai thu mua phế liệu đá quý.

 

Số túi tiền kia thực ra là do Liễu Tri Khanh chỉ đạo đệ tử lấy danh nghĩa thu mua phế liệu để đưa cho y.

 

Kỳ Dụ ngây ngô, thật sự tin rằng mình kiếm được lời, mỗi ngày đều vui vẻ mang phế liệu đến đổi.

 

Ánh mắt của Trương Giản Lan trầm xuống, dừng lại ở những túi tiền trên tay y.

 

Kỳ Dụ bị ánh mắt chằm chằm của Trương Giản Lan khiến cả người nổi da gà, cảm thấy khó chịu vô cùng.

 

Ykhông thích bị nhìn như vậy, liền mở miệng nói: "Nhìn ta làm gì? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nhà giam này vô hiệu với linh lực. Chỉ cần ta không muốn ra ngoài, ta có thể ở đây mãi. Hơn nữa, ta đang tự nguyện ăn năn, được phép không bị quấy rầy. Nếu ngươi dám phá hủy hay cưỡng ép mở cửa, đó chính là vi phạm điều lệ giáo quy của Thục Sơn."

 

Vừa dứt lời, một đệ tử chấp pháp của Thục Sơn bước tới. Đệ tử đó vừa nhìn thấy Trương Giản Lan thì lập tức tỏ ra vô cùng kích động, vội vàng hành lễ với kiếm trong tay: "Kiếm Tôn."

 

Trương Giản Lan khẽ gật đầu đáp lại.

 

Đệ tử kia mừng rỡ cười một chút, sau đó quay đầu nhìn vào nhà giam – nơi ánh mắt của Trương Giản Lan đang dừng lại. Lúc này, hắn thấy bên trong nhà giam có một mỹ nhân đôi mắt to, dáng người hoàn hảo, đang nằm dài trên đất như một con cá mặn.

 

Mỹ nhân ấy không nhúc nhích, nằm một cách cực kỳ thoải mái. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến có người vào tù mà trông lại vui vẻ như thế.

 

"Kỳ quái?"

 

Đệ tử kia nhìn vào nhà giam, cảm thấy người này có vẻ lạ lẫm, như chưa từng gặp qua. Không lẽ là Kiếm Tôn đưa đến?

 

Vì thế, hắn quay sang Trương Giản Lan, hỏi: "Kiếm Tôn, người này là ngài mang tới chịu hình thất để chịu phạt sao?"

 

"Chịu hình thất??"

 

Kỳ Dụ nghe vậy thì kinh hãi, lập tức ngồi bật dậy từ trên mặt đất. Y nhanh chóng ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trên tường treo đầy xiềng xích, roi da nhỏ, cùng những dụng cụ trông kỳ quái chưa từng thấy qua – hẳn là các đạo cụ dùng để trừng phạt.

 

Trong đầu y rối bời: Làm thế nào mà ta lại chui vào chỗ quái quỷ này?

 

Nơi này không phải nhà giam bình thường thuộc sự quản lý của Thục Sơn, mà là một phòng trừng phạt tư nhân!

 

Kỳ Dụ hoảng loạn đứng bật dậy, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Trương Giản Lan. Lúc này, y thấy vị đạo trưởng kia vẫn đang nhìn chằm chằm mình.

 

Sau một hồi lâu, Trương Giản Lan hơi mỉm cười, từ tốn đáp một chữ: "Đúng."

 

Kỳ Dụ: "......"

Bình Luận (0)
Comment